Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 72

Tác giả: Tân Di Ổ

Cô không còn tâm trí nào để nói chuyện mà hỏi thẳng : “Anh có nhìn thấy thuốc Vitamin C Ngân Kiều của em ở đâu không? Không biết để ở đâu nữa”.
“Đang yên đang lành uống thuốc làm gì? ” Giọng anh nói rất khẽ, Trịnh Vi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói qua điện thoại, xem ra cô gọi không đúng lúc, anh đang trong giờ họp. Thế là cô bèn nói nhanh: “Anh bảo để ở đâu là được? ”
Lâm Tĩnh nói: “Vitamin C Ngân Kiều đặt ở hộp thuốc cạnh tủ quần áo thì phải”.
Trịnh Vi cầm điện thoại bước đến cạnh hộp đựng thuốc, quả nhiên nhìn thấy loại thuốc mình cần tìm đặt ở trên cùng. Lâm Tĩnh hỏi tiếp: “Em ăn cơm chưa, nếu mệt thì tốt nhất nên đi khám bác sĩ…”
Tự nhiên Trịnh Vi thấy bực mình vô cớ, bèn ngắt lời anh, “Anh mặc kệ em, lần sau đừng động vào đồ đạc của em. Anh họp đi, em cúp máy đây”.
Cô uống liền một lúc bốn viên thuốc rồi kéo rèm cửa lại, quần áo cũng không buồn thay, đặt người xuống là ngủ, một lát sau, cô lại dậy bật chiếc đèn Lâm Tĩnh mang đến, ngủ thi*p đi trong ánh đèn quen thuộc.
Không biết đã ngủ được bao lâu, không hề nằm mơ, cô cảm thấy có bàn tay đặt lên trán mình, mới tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Tĩnh đang ngồi ở mép giường, lấy tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho cô.
“May là không bị sốt, sao vậy, em khó chịu ở đâu, ăn cơm trưa? ”
Trịnh Vi không nói gì, vẫn nằm trên giường, mở to mắt nhìn anh.
Ánh mắt của cô khiến Lâm Tĩnh thấy hơi lạ, “Có chuyện gì vậy? ”
Trịnh Vi ôm đầu ngồi dậy, “Không có gì cả, có thể là do tối qua em bị lạnh, nên hơi đau đầu”.
“Thảo nào, trong điện thoại nghe giọng em uể oải lắm, lại còn nổi cáu nữa, tìm thấy thuốc rồi chứ, không phải lần trước anh đã nói với em thuốc để ở trong hộp thuốc rồi còn gì”.
Cô liền nói: “Vậy hả? em chẳng nhớ gì cả. Anh họp xong rồi à? ”
Lâm Tĩnh nói: “Suốt ngày chỉ thấy họp, hết giờ rồi còn họp tiếp, cũng chẳng có việc gì quan trọng nên anh liền về. Có bánh nhân thịt anh mua trên đường về đấy, anh nhớ mỗi lần ốm em rất thích ăn bánh này”.
Anh lấy hộp bánh nhân thịt vẫn còn đang bốc khói ra, thấy cô cúi đâu, mắt có vẻ đỏ, bèn đưa tay ra vuốt tóc cô: “Không muốn ăn à? ”
“Em không đói. Lâm Tĩnh…”
“Ờ”. Anh đáp một tiếng, không thấy cô nói tiếp, liền bật cười, “Dáng vẻ này của em khiến anh hơi sợ đấy”.
Trịnh Vi lấy ngón tay chải tóc mình, đột nhiên hào hứng hẳn lên, “Giờ em không đau đầu nữa. Lâm Tĩnh, anh làm giúp em một việc được không? ”
Lâm Tĩnh xoa xoa cằm. “Anh có thể biết trước việc đó là gì không? ”
“Không bắt anh phải nhảy vào lửa đâu, anh đừng sợ”. Cô chỉ vào tủ quần áo trước mặt, “Anh mặc bộ đồng phục vào cho em xem được không? ”
Lâm Tĩnh nói, “Sao em biết anh sợ nhảy vào lửa? Bộ đồng phục nào? Bộ anh mang từ tiệm giặt về treo ở chỗ em đó hả? ”
Trịnh Vi gật đầu, cười rồi đẩy anh: “Mau lên, mặc vào cho em xem, đừng nói nhiều nữa”
“Bộ này có gì là đẹp? ” Lâm Tĩnh lắc đầu, nhưng vẫn lấy bộ đồng phục trong tủ ra, “Mặc bây giờ hả? Em lại có ý đồ gì đấy? ”
Trịnh Vi ôm gối ngồi khoanh chân trên giường, nghiêng đầu cười, nói: “Lẽ nào anh không nghe thấy người ta nói đến “sức quyến rũ của đồng phục” hay sao? ”
Suýt nữa Lâm Tĩnh không theo kịp tư duy nhạy bén của cô, anh sững người ra một lát rồi mỉm cười: “Cái này có gì là khó? ”
Trịnh Vi nhìn anh ϲởí áօ ra, rồi mặc chiếc áo đồng phục mầu xanh lam vào, vẫn không quên chỉ tiếp: “Quần! Quần nữa, phải thay hết! ”
Lâm Tĩnh liền làm theo lời cô, anh nhìn Trịnh Vi, bốn mắt nhìn nhau, bất giác bầu không khí toát lên vẻ mờ ám.
Anh chỉnh lại quần áo rồi bước đến trước mặt cô hỏi: “Hài lòng chưa? ”
Trịnh Vi nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, “Em muốn nhìn anh trong một phong cách khác”.
Bộ đồng phục rất vừa, khoác lên người Lâm Tĩnh, khiến vẻ điềm đạm, ôn hòa trong con người anh càng tăng thêm nhuệ khí. Không biết có phải là do tấm huy hiệu trước иgự¢ hay không, mà ngay cả ánh mắt anh cũng trở nên nghiêm khắc lạ thường, Trịnh Vi tưởng tượng ra lúc anh ngồi trên ghế thẩm phán, chắc cũng lạnh lùng và cứng rắn.
Nhưng khi anh cất tiềng cười, vẻ lạnh lùng trước đó liền tan biến, “Có đẹp không? ” Đã quen với hình ảnh Lâm Tĩnh nghiêm túc điềm đạm, rất ít khi cô thấy anh như lúc này, mang một vẻ mong ngóng, giống như cậu bé đang chờ người lớn khen ngợi.
“Anh phải tin rằng Viện phó Viện Kiểm sát Lâm Tĩnh khoác chiếc lá vào người cũng rất đẹp”. Lời khen của Trịnh Vi khiến chiếc lúm đồng tiền trên má Lâm Tĩnh càng hiện rõ, anh lắc chiếc cravat trong tay, “Có phải thắt cái này không? ”
Trịnh Vi nhoài người đón lấy chiếc cravat, kéo lỏng ra Ⱡồ₦g vào cổ anh, rồi cô mỉm cười ngước lên nhìn anh, bất giác hai tay kéo một đầu cravat lại, người anh áp sát vào người cô, chưa đợi Lâm Tĩnh phản ứng gì, Trịnh Vi thuận đà hôn lên môi anh một cái. Có lẽ Lâm Tĩnh đã có sự chuẩn bị trước về màn âu yếm này, nhưng lúc ôm cô hôn trả vẫn có phần luống cuống. Cô nhanh chóng cởi bộ đồng phục chỉnh tề trên người anh ra, anh bế cô ngồi trong lòng mình, vừa đưa tay vuốt ve, vừa thở gấp với vẻ thỏa mãn: “Có phải đang khen ngợi anh bằng hành động không? ”
Trịnh Vi cắn anh mạnh hơn, mỉm cười nói: “Không, đây là sự phán xét của em đối với anh”.
Lâm Tĩnh khẽ ՐêՈ Րỉ: “Vậy thì anh sẵn sàng chịu sự trừng phạt của pháp luật”.
Chưa bao giờ Trịnh Vi lấy lòng anh như thế này, anh được cô đưa lên đỉnh cao bất tận, nhắm nghiền mắt lại, rạng ngời hạnh phúc, mãi cho đến khi hai người giội sạch mồ hôi trên người, Tʀầռ tʀʊồռɢ ôm nhau trên chiếc giường đơn chật chội, vẻ rạng ngời đó hóa thành ngọn lửa quyến luyến. Trịnh Vi nép người vào Lâm Tĩnh, cảm nhận bàn tay anh mơn man trên cơ thể cô, mềm mại như chiếc lông vũ.
Cô càng nép sát vào người anh hơn, xoa tay lên chiếc cằm gai gai của anh, bất ngờ cất tiếng hỏi: “Lâm Tĩnh, anh cũng đã từng ôm người khác như thế này đúng không? ”
Bàn tay Lâm Tĩnh dừng lại, một lát sau mới cười nói: “Anh có thể hiểu là, Tiểu Phi Long cũng ghen vì anh ư? ”
Trịnh Vi liền ngẩng đầu: “Em muốn biết”.
Anh tỏ vẻ suy nghĩ, “Bạn là con gái thì dĩ nhiên là có, nhưng đó đều là chuyện trước kia”.
“Bạn là con gái? ” Trịnh Vi bật cười, “Bạn là con gái giống em hả? ”
Cuối cùng Lâm Tĩnh bắt đầu duỗi người nhìn cô chăm chú: “Đừng lấy những chuyện trước khi anh yêu em để bắt bí anh được không? Như thế không công bằng, ngay cả pháp luật cũng không có tính truy nguyên”.
Trịnh Vi nói, “Anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn tra khảo chuyện cũ của anh đâu, em cũng không có tư cách đó, chỉ có điều tự nhiên thấy tò mò, anh có còn nhớ mùi của cô ấy hoặc các cô ấy không? Anh có yêu các cô ấy không?"
Anh nhìn cô với vẻ như đang suy nghĩ gì: “Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chũng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời”.
“Ý anh muốn nói là, trước khi chưa tìm được người đó, không có tình yêu anh vẫn có thể chọn một cô gái làm bạn tạm thời với anh, đi chung một đoạn rồi đường ai nấy đi? Nếu đến với nhau không nhất thiết vì tình yêu, vậy chắc chắn phải có nguyên nhân khiến bọn anh đi cùng nhau chứ, mỗi bên sẽ lấy những cái mình cần? ”
“Vi Vi, có phải em đã nghe thấy người khác nói gì linh tình không, hay có người đã nói gì với em? ” Lâm Tĩnh bắt đầu tỏ ra lo lắng.
“Phải có người nào nói gì với em ư? ” Trịnh Vi cười hồn nhiên, “Chằng có ai nói gì với em cả, tự nhiên em nghĩ ra thế thôi”.
Lâm Tĩnh nói: “Một mình bước đi lâu quá, chắc chắn sẽ thấy cô đơn. Anh thừa nhận trước khi quyết định đi với ai đến hết cuộc đời, nếu có người đề nghị đi cùng anh một quãng đường, và mọi điều kiện của người này đều phù hợp, thì anh cũng sẽ không từ chối. Còn về tình yêu, tình yêu của anh không có nhiều, vì thế nếu không phải là người anh yêu thì anh không thể trao được”.
Trịnh Vi nhìn anh với vẻ khâm phục: “Tình yêu của anh ra vào hợp lý thật, không biết ai mới có diễm phúc giành được tình cảm trân trọng đó”.
Lâm Tĩnh giả vờ không nhận ra vẻ giễu cợt ẩn trong câu nói của cô, khẽ vuốt má cô, nói: “Người này là ai, thực ra trong lòng em phải biết”.
Nụ cười của Trịnh Vi có phần uể oải, “Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi. Lâm Tĩnh, em nói có đúng không? ”
Lâm Tĩnh lảng tránh không trả lời, “Tại sao tối nay em lại có nhiều câu hỏi vậy? ”
“Vì tự nhiên em thấy sợ”.
“Sợ gì? ”
“Sợ những bí mật và Dụς ∀ọηg giấu trong lòng con người”.
Lâm Tĩnh nằm xuống bên cô, nhìn lên trần nhà, Trịnh Vi không nói gì nữa, hơi thở đều đều, đúng lúc Lâm Tĩnh tưởng cô đã ngủ, cô lại thì thầm hỏi một câu: “Liệu Chu Cù có phải ngồi tù không? ”
“Đây là lý do khiến em nhiệt tình với anh tối nay ư? ’ Trong mấy giây đó, dường như Trịnh Vi nhận ra vẻ hụt hẫng khó tả ẩn trong giọng nói của Lâm Tĩnh, nhưng anh lấy lại vẻ bình tĩnh ngay, “Nếu anh nói, anh không thể trả lời câu hỏi này, em có thất vọng không? ”
Một điều làm anh bất ngờ là, Trịnh Vi lắc đầu: “Em không”.
Chu Cù đánh giá cô quá cao, nhưng cô đủ thông minh để nhận ra vấn đề. Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữ chỉ là một áng mây để tô điểm, thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó, và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó, nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la. Đương nhiên, còn có một số người đàn ông thông minh hơn, có thể đạp chân lên những bậc thang do mây hồng tạo thành để một bước lên tiên, hoặc giả trước khi mưa gió kéo đến, muốn có được nơi trú ẩn tạm thời dưới mây.
Trịnh Vi nói: “Em đã từng nghe có câu nói, doanh nghiệp giống như một cái cây, không có việc gì anh đừng liên tục rung nó, nếu không nó rất khó có những cành lá xum xuê”.
Lâm Tĩnh bình thản nói: “Nhưng nếu cái cây này bám đầy sâu bọ, không rung nó thì nó sẽ nhanh chóng ૮ɦếƭ khô”.
“Có cây nào không có sâu bọ, lẽ nào cái cây mà các anh chọn là cây có dịch sâu nặng nhất ư? ”
Lâm Tĩnh không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, anh trầm ngâm một lát, “Không, nó không phải là cây bị dịch sâu nặng nhất, nhưng ai bảo nó mọc ở ven rừng”.
Trịnh Vi gật đầu, chầm chậm nói: “Vậy thì trước khi rung một cái cây, đầu tiên sẽ phải ngắt một chiếc lá của nó, đây là thói quen từ trước tới nay của anh ư? ”
Vẻ mặt Lâm Tĩnh đột nhiên biến sắc, anh ngồi bật dậy, hơi thở cũng gấp gáp hơn, ánh mắt thoáng vẻ bực bội. Trịnh Vi nhìn thẳng vào anh với vẻ bướng bỉnh, anh mím chặt môi, nhìn ra chỗ khác, cuối cùng cúi người nhặt quần áo rơi dưới đất, vừa mặc vào người, vừa lạnh lùng nói: “Em nghĩ như thế thì anh cũng chẳng biết nói sao”.
Trịnh Vi cũng ngồi dậy, nhìn anh mặc xong quần áo, nắm chìa khóa trong tay. Anh bước ra đến cửa, nhưng rồi quay lại, quỳ gối xuống cạnh giường, để tầm nhìn bằng với Trịnh Vi, “Vi Vi, em có thể chỉ trích anh, nhưng đã bao giờ em coi anh là người sẽ đi cùng em đến hết cuộc đời chưa? Hay là em chỉ coi anh là một khúc gỗ lênh đênh, cùng em đi qua chặng đường tăm tối nhất. Anh dám khẳng định rằng, ít nhất anh đã từng nghĩ muốn cùng em đi đến hết cuộc đời, nhưng em thì không”.
Nói xong anh đứng thẳng dậy, “Anh còn có việc phải về, em ngủ trước đi”.
“Lâm Tĩnh”. Cô gọi giật anh lại. Dường như Lâm Tĩnh dừng ngay bước lại, nhưng không quay đầu, chỉ nghe thấy Trịnh Vi hỏi anh sau lưng: “Câu hỏi cuối cùng - anh yêu em không?”
Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.
Lâm Tĩnh nói, anh đã từng nghĩ sẽ đi cùng cô đến hết cuộc đời, Trịnh Vi tin vào điều đó. Nhưng cô phát hiện ra rằng, mình lại quan tâm đến việc anh nghĩ đến điều này là do sau khi đã trải qua muôn trùng sóng gió mới nghĩ đến việc tìm lại những kỷ niệm đẹp, hay là do cô chỉ là người xuất hiện đúng thời điểm mà thôi.
Lâm Tĩnh trả lời: “Nếu em không tin thì anh đưa ra bao nhiêu câu trả lời khẳng định cũng giải quyết được gì? Cũng câu hỏi đó, em có yêu anh không?"
Có lẽ đây mới là tình cảm của người lớn, đặt lên cân tính toán cẩn thận, anh cho em mấy phần, em trả lại anh bao nhiêu, những cái chúng ta bỏ ra thật hữu hạn biết bao, không thể hoang phí và vung tay quá trán. Cái con người thời trẻ hết lòng vì tình yêu mà không quan tâm đến cái giá phải trả đã trốn đâu mất rồi?
Trịnh Vi thất vọng, nỗi thất vọng của cô không chỉ bắt nguồn từ Lâm Tĩnh, mà bắt nguồn từ bản thân cô nhiều hơn, cô đã để mất báu vật quan trọng nhất của mình, quay đầu lại định đi tìm, mới phát hiện ra mình không hề biết nó đã bỏ mình đi từ lúc nào - báu vật này có tên là “sự can đảm”.
Lâm Tĩnh lưng quay về phía cô, cũng không đợi được câu trả lời, anh nói: “Mấy hôm nữa đến, anh sẽ gọi điện thoại cho em”.
“Mấy hôm nữa anh không phải đến đâu”. Trịnh Vi thấy anh tỏ ra hơi ngạc nhiên và khẽ quay người lại.
“Vì sao? ”
“Vì mấy hôm đó là ngày kinh nguyệt của em”.
Anh đi rồi, một Lâm Tĩnh đĩnh đạc, đạo mạo, tiếng đóng cửa của Viện phó Viện Kiểm sát Lâm Tĩnh dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc mạnh đến nỗi kính cửa sổ rung lên bần bật, Thử Bảo giật mình cúp đuôi trốn xuống gầm giường. Trịnh Vi từng tưởng rằng không ai có thể khiến Lâm Tĩnh bị kích động, hóa ra anh cũng chỉ là một người bình thường, bằng da bằng thịt.
Trịnh Vi bật đèn, ngay cả ánh đèn đáng yêu nhất này cũng không sưởi ấm được cô.
Sau đó gần một tháng, Lâm Tĩnh không hề liên lạc với cô, anh đã biến mất trong cuộc sống của cô, giống như chưa từng quay lại. Có lúc Trịnh Vi nghĩ, phải chăng điều này đồng nghĩa với việc chặng đường mà họ tạm thời đi cùng nhau đó đã đến điểm dừng. Tuy nhiên, cho dù người bạn đó chỉ đi cùng một đoạn đường, nhưng ít nhiều họ cũng để lại cho chúng ta một vài thứ, dĩ nhiên, họ cũng sẽ lấy đi một vài thứ của chúng ta. Lần này, Trịnh Vi không để Lâm Tĩnh mang Thử Bảo về, anh cũng không gọi điện thoại đến đòi, các đồ dùng cá nhân và quần áo của anh vẫn ở chỗ cô. Trịnh Vi đã nghĩ kỹ, cho dù anh đi cùng cô bao xa, cô đều giữ Thử Bảo lại.
Ở Công ty, Chu Cù đã tạm thời ngừng giữ chức Giám đốc để điều tra, Phó Giám đốc Trương nắm quyền phụ trách mọi công việc chung. Trịnh Vi vờ như không để ý đến vẻ khách khí, cảnh giác trong cái nhìn của Phó Giám đốc Trương dành cho cô, cô biết, nếu Chu Cù không quay lại, cô cũng không thể đảm nhiệm tiếp được chức Thư ký Giám đốc của Công ty 2 này nữa.
Phó Giám đốc Trương rất giỏi trong lĩnh vực quản lý công trình, nhưng trong lĩnh vực ngoại giao lại thiếu tính quyết đoán, cộng với việc tuổi tác đã cao nên cũng lực bất tòng tâm. Trước đây Phó Giám đốc Trương không thích Trần Hiếu Chính, nhưng không thể phủ nhận, với tư cách là một trong những lãnh đạo của Công ty 2, thời điểm này Trần Hiếu Chính đã hỗ trợ và giúp được nhiều việc cho ông. Trong lúc phải đối mặt với những biến cố, Trần Hiếu Chính tỉnh táo và bình tĩnh hơn ông rất nhiều. Vì thế, không những Phó Giám đốc Trương phải nhìn Trần Hiếu Chính với một ánh mắt khác, mọi việc lớn nhỏ đều bàn bạc với anh, mà những người có con mắt sắc sảo trong Công ty đều nhìn ra vấn đề, bề ngoài là Phó Giám đốc Trương đứng ra giải quyết, nhưng trên thực tế, phần lớn các công việc vẫn là Trần Hiếu Chính nắm quyền quyết định.
Trịnh Vi nhìn bàn tay của Trần Hiếu Chính tháo băng, vết sẹo đáng sợ đó cũng ngày một mờ dần. Thời gian quả là một liều thuốc tốt có công dụng mạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc