Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 62

Tác giả: Tân Di Ổ

Trịnh Vi hơi sững người, “Dạ, rất ít”.
Chu Cù gật đầu, “Tôi thấy cậu ta có vẻ rất có thiện chí với em, nghe nói cậu ta vẫn chưa lập gia đình, điều kiện thì tốt đấy, nhưng người sắc sảo quá, chưa chắc đã phải là một người bạn đời tốt."
Trịnh Vi thấy hơi bất ngờ, từ trước tới nay Chu Cù rất ít nói đến cuộc sống riêng tư của cô, mặc dù anh biết rất rõ quan hệ của cô và Trần Hiếu Chính ngày trước, nhưng cũng không bao giờ nói ra, không biết câu nói có vẻ như vô tình này của anh có dụng ý gì không.
“Sếp, anh nghĩ gì lạ vậy? ” Cô cười hơi ngại ngùng.
Chu Cù cũng cười, “Tôi chỉ nói vậy thôi, cũng không có ý gì khác”. Anh nghĩ một lát rồi nói tiếp: “À, đúng rồi, tuần trước có hai hôm tôi ở lại viết tài liệu đều gặp Trợ lý Trần Hiếu Chính, tôi hỏi cậu ta có việc gì không, cậu ta nói làm thêm giờ, thấy tôi trong phòng, nhưng vừa ngồi xuống, chưa nói được mấy câu lại đi ra, thanh niên hay thật đấy”.
Trịnh Vi đột nhiên đỏ bừng mặt, hùa theo, “Đúng là hay thật”. Lúc quay đi miệng bất giác mỉm cười.
Sau đó không lâu, Trịnh Vi đón ngày sinh nhật lần thứ 26 của mình. Lúc đầu cũng không định tổ chức gì lớn, nhưng vừa đến giờ làm việc lại nhận được một bó hoa bách hợp lớn được gửi đến phòng làm việc, tấm thiệp trên đó không ký tên, chỉ có mấy chữ đơn giản: “Chúc mừng sinh nhật”. Thấy thế, mọi người chưa tra hỏi xong lai lịch của người tặng hoa bí ấn, lại thi nhau đòi cô phải mời ăn cơm, trong đó anh chàng Hà Dịch ham chơi là người cầm đầu. Sau khi cưới, Hà Dịch có phần cải tà quy chính hơn, cộng thêm chuyện của bố, không còn ngông nghênh như ngày trước nữa. Anh vẫn làm việc ở Công ty 2, mặc dù không còn là cậu ấm ngày xưa, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm, có lẽ đối với anh, không còn bị gò bó bởi thân phận lại thoải mái hơn. Sau khi bố anh bị bắt mấy ngày, nhờ có sự dàn xếp của lãnh đạo Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc và Viện kiểm sát, cuối cùng đã được xử lý trong nội bộ, Công ty đã miễn chức và khai trừ Đảng, cho ông về hưu sớm. Được thanh thản hưởng thụ những năm tháng cuối đời là một kết cục tốt nhất đối với ông, dĩ nhiên, việc ông âm thầm về hưu và rút lui lặng lẽ của ông cũng khiến không ít người thở phào.
Trịnh Vi không thoát khỏi sự lôi kéo của Hà Dịch và đám đồng nghiệp vốn có quan hệ khá tốt đó, đành phải mời họ ăn cơm tối. Trong phòng ăn, mọi người đua nhau đòi chúc rượu cô, Trịnh Vi than thở mình lại thêm một tuổi, mải vui nên uống cũng khá nhiều.
Hà Dịch thấy cô xem điện thoại di động mấy lần, liền cười: “Đợi điện thoại của ai hả? Chắc không đến nỗi sắp xếp cuộc hẹn tìm bạn đời trong ngày sinh nhật chứ? ”
Đang nói, điện thoại của cô liền đổ chuông, cô cầm ngay điện thoại, Hà Dịch ranh mãnh xán đến.
“Alô? ” Cô không biết giọng nói của mình có để lộ bí mật tim cô đang đập rất mạnh hay không.
Đương nhiên cô biết là anh, hôm nay cô luôn có một linh cảm, nên từ tối đến giờ vẫn chờ cú điện thoại này.
“Anh có việc gì không? ”
“Không có việc gì cả, sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của em. Chúc mừng sinh nhật em nhé."
Trịnh Vi cắn môi, “Vâng, cảm ơn anh”.
“Em đang ở ngoài à? Nghe thấy rất ồn”.
“Hà Dịch và mấy người phòng Thị trường bắt em mời cơm”.
“Vậy hả…Thế thôi nhé, em đi ăn cơm đi”.
Đột nhiên lòng cô tràn đầy thất vọng, cô đợi cả buổi tối, đổi lại chỉ được một câu nói như dỗi: “Em vào ăn cơm đây, không còn việc gì em cúp máy nhé, tạm biệt! ”
“Tạm biệt…à, đợi chút đã…”
Đúng lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại, bất ngờ anh có ý muốn nói thêm gì đó.
Trịnh Vi nghiến răng, “Trần Hiếu Chính, đàn ông thì đừng dài dòng như đàn bà con gái, rốt cuộc anh muốn gì? Không có việc gì thì đừng lãng phí thời gian của em!"
“Bao giờ bọn em ăn cơm xong? Anh muốn gặp em một chút”. Anh hạ thấp giọng. Bao giờ anh cũng vậy, vòng vo tam quốc một hồi, không dồn đến góc ૮ɦếƭ không chịu nói thật lòng mình.
“Nếu chút nưa em có việc thì thôi vậy”.
Đột nhiên cô muốn mắng anh một trân, nhưng cuối cùng vẫn cho qua, “Em ăn cơm xong sẽ gọi cho anh, có việc gì đến lúc đó rồi nói”.
Lúc quay vào bàn ăn, mọi người đều nhìn cô.
“Nhìn gì vậy, chưa thấy đàn bà bao giờ hả? ” Trịnh Vi vừa cười vừa mắng Hà Dịch.
Hà Dịch nói: “Em có mang theo gương không, thử soi nụ cười của em xem, nghe điện thoại của mẹ mà phải cười tình tứ như thế ư? ”
Trịnh Vi lấy gương ra ngắm nghía một hồi thật, “Gì mà đến mức đó? ” Cô nhìn mình trong gương, hai má đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời.
“Mau khai thật đi, ai vậy, đội này sẽ đi tìm hắn tính sổ, Công ty 2 vốn đông hòa thượng, mãi mới có một cô đầy đủ bộ phận, lắp ghép đúng chỗ, thế mà lại để tên sói hoang đến tranh ăn, có định để cho người khác sống nữa hay không? ”
Trịnh Vi chỉ vào bọn họ nói: “Đám người độc ác như các anh, người thì đã có vợ, kẻ thì đã có người yêu, những lúc em thân cô thế cô chẳng thấy ai thương, bây giờ mới có người quan tâm, ai mà làm hỏng kế hoạch của em, em sẽ cho kẻ đó biết tay”.
Hà Dịch nói: “Cô nàng này độc thân quá lâu nên có vấn đề rồi. Nói như thế tức là có gã chuẩn bị làm vật thí mạng cho em thật hả? ”
“Liên quan gì đến anh? ” Trịnh Vi vừa cười vừa gắp thức ăn.
“Chắc bà Lý phải tức hộc máu mất, mấy hôm trước bà ấy còn nói, ngó đi ngó lại Công ty 2, chắc chỉ có Trần Hiếu Chính mới có thể lọt vào mắt xanh của Trịnh Vi thôi, còn nói sẽ mai mối cho bọn em, có khi lại thành công”.
Trịnh Vi thầm giật mình, cố giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt, cười nói: “Cô Lý lại chắp cánh uyên ương lung tung rồi”.
Hà Dịch tỏ vẻ đồng tình: “Anh cũng thấy thế, em chọn ai thì chọn chứ đừng chọn tên Trần Hiếu Chính nhé, đi nước ngoài về thì có gì là ghê gớm, tính tình thì lập dị, kiêu căng, cứ làm như mình sắp được lên trời không bằng, em mà làm người yêu của hắn, chắc chắn sẽ phát điện mất”.
Trịnh Vi nhớ lại ngày trước, tự nhiên muốn cười, những ngày hai người ở bên nhau, người thường xuyên bị tức đến phát điên dường như lại là anh.
Phó phòng Thị trường vốn có quan hệ rất tốt với Trịnh Vi nói: “Hà Dịch, cậu đừng nói vậy, bình thường bà Lý nắm bắt thông tin nhanh lắm, nhưng lần này lại lầm người, Trần Hiếu Chính là người như thế nào, người ta kiêu là hoàn toàn có lý do. Tôi nghe người của phòng Nhân sự nói, ngày đầu tiên cậu ta từ công trường về, đích thân sếp Âu Dương của chúng ta đưa đến phòng Nhân sự, trước mặt Trưởng phòng Nhân sự đã nói, thích vào Công ty nào làm việc, cứ việc nói thẳng ra”.
“Đúng đấy, em cũng nghe thấy bảo thế, hồi đầu Trần Hiếu Chính chọn Công ty 2, Chu Cù còn đi gặp sếp Âu Dương, bề ngoài dĩ nhiên là nói một nhân tài như thế mà vào Công ty 2 thì lãng phí tài năng quá, nhưng nói cho cùng là không muốn nhận, cuối cùng bị sếp Âu Dương gạt phắt đi. Các anh cũng biết đấy, mấy năm nay Chu Cù lên như diều gặp gió, với cấp trên cũng phải giữ ý, sếp nói gì thì phải chịu vậy, bình thường Chu Cù cũng rất khách khí với Trần Hiếu Chính”.
“Mọi người bảo sếp Âu Dương ngắm trúng Trần Hiếu Chính ở điểm nào nhỉ? Nghe nói thỉnh thoảng cuối tuần sếp đi câu cá cũng gọi cậu ta đi theo. Nếu nói là trọng tài năng của cậu ta, nhân viên đi nước ngoài về làm việc tại Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc đâu chỉ mỗi mình cậu ta, nếu nói là họ hàng, hình như cũng không thể, quê sếp ở Miền Bắc, hình như Trần Hiếu Chính lại là người tỉnh này”.
“Các ông thì biết cái gì, thế gian có một mối quan hệ không cần chung huyết thống”.
Câu nói này vừa buông ra, mọi người liển hiểu ngay vấn đề, ai cũng vỡ lẽ.
Hà Dịch nói với vẻ ngạc nhiên, “Lẽ nào cậu ta và Âu Dương Thanh…Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ, chắc cậu ta và Âu Dương Thanh là bạn học cũng trường ở Mỹ”.
“Chứ sao. Từ nay trở đi cậu phải cẩn thận đấy, đừng để đắc tội với phò mã. Hà Dịch, cậu biết con gái sếp à? ”
Hà Dịch nói, “Nói gì vậy, nhà Âu Dương Thanh đối diện nhà tôi, hồi đó ông già tôi còn đang đương chức, ông Âu Dương là Phó Bí thư, tôi còn biết cả thời cô nàng cởi truồng”.
Có người cười hỏi: “Thế sao ông không ra tay, để người khác hớt tay trên mất”.
Hà Dịch vỗ иgự¢, “Tha cho tôi sếp ơi, tính cách của cô nàng… trong mắt cô nàng, đàn ông trên thế gian này đều là bẩn thỉu hết, không ngờ còn có gã lọt được vào mắt xanh cô nàng, không đơn giản, thật không đơn giản chút nào. Nhưng hình như Âu Dương Thanh chưa về nước thì phải? ”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, kèm thêm một vẻ hào hứng vì phát hiện ra điều bí mật, dĩ nhiên cảm giác khinh bỉ xen lẫn hâm mộ cũng không bị họ che giấu. Bàn tán mãi, mới có người phát hiện ra, nhân vật chính của buổi hôm nay không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, cô đang lặng lẽ, chăm chú nhìn chiếc ti vi đặt ở góc phòng.
Hà Dịch liếc một cái, ti vi chiếu bộ phim truyền hình đang hot Nàng Dâu Câm, nàng dâu bị ức Hi*p đang khóc nức nở trong tiếng nhạc buồn. Thấy buồn cười quá anh ta liền vỗ vai Trịnh Vi: “Ê, chẳng lẽ em cũng thích loại phim tình cảm sướt mướt này à, không giống với tính cách của em”.
Trịnh Vi quay ra cười mà nước mắt lăn dài: “Vâng, em cũng không thể ngờ, màn kịch câu khách rẻ tiền như thế, lại có thể làm em khóc”.
Hà Dịch nhìn Trịnh Vi vừa cười vừa lau nước mắt cho cô, nói với vẻ bất lực: “Đàn bà con gái là vậy, Thiếu Nghi cũng thế, bình thường tính tình hiếu thắng, xem bộ phim nào buồn một chút lại khóc sướt mướt, thật không tài nào hiểu nổi”.
Trịnh Vi nói: “Biết làm sao được, con gái dễ rơi nước mắt vì câu chuyện của người khác, nực cười thật”. Mắt cô vẫn đỏ, nhưng tình thần đã hào hứng trở lại, cô đứng dậy hô lớn: “Đừng nói chuyện linh tình nữa, uống đi! ”
Mọi người thi nhau hưởng ứng. Nếu nói lúc đầu cô uống rượu còn có phần khiêm tốn, thì bây giờ người nào đến chúc rượu cô cũng không từ chối, dường như càng uống càng tỉnh táo, trong những lúc như thế này, các cao thủ rượu kỳ cựu đều thấy sợ cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc