Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 45

Tác giả: Tân Di Ổ

Cô thường nhớ đến cảnh diễn ra trong buổi liên hoan chia tay của sinh viênc năm thứ tư, sau một hồi ăn uống ồn ào vui vẻ, rất nhiều sinh viên trong lớp đã uống say, không biết uống say như thế là do cảm thấy nao lòng trước buổi chia tay hay là phải từ biệt những năm tháng vô tư vui vẻ của mình. Sau khi buổi liên hoan kết thúc, sáu người trong phòng họ lại khoác vai nhau ngả nghiêng đi tới tiệm ăn ở cổng trường mà họ thường hay lui tới.
Không ai ngờ rằng, trước cổng tiệm ăn đó, Trịnh Vi nhìn thấy Hứa Khai Dương- người đã tốt nghiệp trước cô một năm, sau đó không còn liên lạc gì nữa, cô vui mừng bước về phía anh, chợt phát hiện ra đứng cạnh anh là một cô gái xinh xắn. Bọn họ đều biết cô gái, cô sinh viên khoa Vật Lý điện tử kém Khai Dương hai khóa, ở cùng dãy ký túc xá với Trịnh Vi.
Cô cười và gọi một tiếng “Khai Dương”, nhưng vẻ mặt của anh ta đã khiến cô mãi mãi không thể nào quên. Đó là vẻ cảnh giác, đề phòng, anh nhìn cô một cái, rồi ôm chặt cô gái đứng bên. Vẻ cảnh giác và đề phòng đó khiên Trịnh Vi đau lòng hơn cả sự lạnh lùng rất nhiều. Cô đã hiểu, trước đây mọi người đều biết việc anh theo đuổi cô, mọi người đều biết Hứa công tử giàu có say Ngọc diện Tiểu Phi Long như điếu đổ, nhưng cô lại đem lòng yêu một chàng trai nghèo. Giờ thì mọi chuyện đã rõ, chàng trai nghèo ngày xưa đã cao chạy xa bay, cô lại lẻ loi một mình, Hứa công tử cũng đã tìm thấy người thương của mình, ngõ hẹp tương phùng, anh cảnh giác đến vậy, chắc là sợ người yêu hiểu lầm, sợ nhắc lại chuyện cũ, khiến người thương của anh canh cánh bên lòng.
Nụ cười rạng rỡ của Trịnh Vi ngượng ngùng tắt ngấm, một cảm giác chua xót trào dâng trong cô, thực ra cô rất muốn nói với anh rằng: “Khai Dương, em chỉ rất vui vì được gặp anh thôi”, thật đấy, chỉ vậy mà thôi. Nhưng cuối cùng cô im lặng, chỉ hướng về phía hai người gật đầu rồi theo Nguyễn Nguyễn và đám bạn cùng phòng đi vào tiệm ăn. Lúc đi ngang qua, vô tình bờ vai cô chạm vào cánh tay anh, đôi tay này đã từng nhẹ nhàng nhấc từng con cờ trước mặt cô, chàng trai này đã từng nức nở trước mặt cô.
Cái gọi là đi lướt qua nhau, chỉ có như vậy mà thôi.
Thế gian này có ai mãi mãi chờ đợi bạn? Không có. Trịnh Vi hiểu điều đó, nhưng cô vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó rất lâu, ánh mắt của Khai Dương vẫn làm cô đau đớn, một thời họ đã từng là bạn tốt của nhau, hóa ra sự xa cách giữa con người với con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu.
Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu cốc bia, nhưng điều đó thì có liên quan gì, có thể đây là lần uống cuối cùng của Lục đại Thiên Hậu, cùng với sự kết thúc của buổi tối hôm nay, thời gian của họ sẽ một đi không trở lại. Uống đã ngà say, Duy Quyên không nhìn thấy Nguyễn Nguyễn đưa mắt ra hiệu liên hồi, lại bắt đầu điệp khúc của mình với Trịnh Vi: “Vi Vi, tớ thấy hận thay cho cậu, thằng cha Trần Hiếu Chính là đồ đểu, tớ đã nói từ lâu, càng là những thằng xuất thân từ cảnh nghèo hèn càng bạc tình bạc nghĩa, nhưng cậu không chịu nghe tớ nên mới thiệt thòi như thế”.
Trịnh Vi khẽ chấp mắt, cười ngặt nghẽo: “Tớ thiệt thòi cái gì? Có ai giơ S***g ép tớ đâu, đừng nói linh tinh, chẳng có ai ép gái lành làm đĩ cả, việc này là do đôi bên tình nguyện. Tớ tình nguyện ngốc, anh ấy tình nguyện đi, chẳng ai nợ ai cả… Cho dù anh ấy đi rồi, bao niềm vui của tớ trong những năm tháng đó cũng không làm thức ăn cho chó”.
Nói được mấy câu đó cô lại bắt đầu thấy buồn, Duy Quyên nhiều chuyện, Duy Quyên đáng ghét, nhưng dù sao đi nữa cô ấy cũng là người quan tâm đến cô, cô liền mượn vẻ ngà ngà say rồi ôm vai Duy Quyên khóc, “ Quyên, từ nay trở đi không có cậu làm phiền, tớ cũng sẽ thấy không quen… còn cậu nữa, Trư Bắc, cậu đi đâu không đi, lại về chốn khỉ ho cò gáy Tân Cương làm gì, nhỡ tớ nhớ cậu thì làm thế nào? ” Duy Quyên không thi đỗ cao học, bèn tìm một công việc ở Bắc Kinh, còn Tiểu Bắc gần như đã nắm chắc phần đỗ trong tay, nhưng trường cô dự định học cao học lại ở Urumxi[11], cô nói ở đó có chàng trai mà cô yêu thầm."
Tiểu Bắc liền đẩy Trịnh Vi, “Cậu đừng có làm tớ khóc, tớ đang vui đây này, tớ phải đi ăn nho khô Thổ Lỗ Phan[12] với người tớ yêu thầm chứ, tớ không muốn trở thành người như cậu đã từng nói, đến khi gặp anh ấy trong trường đại học dành cho người cao tuổi mới biết hóa ra hồi trẻ anh ấy cũng từng yêu thầm tớ thì đã quá muộn. Cây Pu'a tớ cho cậu, cậu đừng vứt đi, nếu ai bắt nạt cậu thì cứ giáng cho hắn một cú vào đầu”. Cô cố tỏ ra vẻ đùa cợt nhưng mắt lại ướt, dường như muốn xóa đi bầu không khí não nề đó, Tiểu Bắc liền giơ cao cốc nói: “Các đồng chí, các chị em, chúng ta phải nói cái gì tích cực, hào hùng một chút, hôm nay chúng ta là sinh viên giỏi của trường, ngày mai chúng ta là trụ cột của xã hội…” Trước những tiếng nôn khan của bạn bè, cô hào hứng nói tiếp: “Tớ tặng các cậu một bài từ của Tô Thức để quét sạch những suy nghĩ yếu mềm của các cậu.Bao giờ công thành danh toại trở về quê hương, cười say ngất ngây uống cùng khanh ba vạn bữa, không cần trút bầu tâm sự, uống thỏa thích…”
Có thể sau khi uống say, chúng ta mới làm được việc bất chấp yêu ghét, bất chấp được mất, cũng bất chấp mọi nỗi buồn hợp tan.
Ký ức cuối cùng để lại trong đầu Trịnh Vi là gục đầu vào vai Nguyễn Nguyễn, để nước mắt ướt nhòe trên vai áo cô bạn.
Sau khi trời sang, Lục đại Thiên Hậu liền chia tay nhau, mỗi người một ngả.
Sức dẻo của con người rất kỳ diệu, cho dù cuộc sống gian nan vất vả đến dâu, mãi rồi cũng thành quen. Lăn lộn một thời gian trên công trường, dần dần Trịnh Vi đã cảm thấy cuộc sống cũng không có gì là tệ, bạn bè đồng nghiệp trên công trường đều vui vẻ thẳng thắn. Trịnh Vi cũng học hỏi theo họ hô lớn bằng vốn tiếng địa phương bập bẹ của mình, cô cũng bắt đầu cảm nhận được niềm vui buổi trưa cùng họ tranh miếng thịt dày hơn cả viên ngói nhỏ chỉ có trong nhà bếp của công trường. Thực ra mỗi sinh viên tốt nghiệp ngành kiến trúc và xây dựng, nếu không có giai đoạn thực tiễn trên công trường, sẽ không thể nói là nắm vững các kỹ năng chuyên ngành, những tháng thực tế ở công trường, có thể còn có ý nghĩa thực tế hơn các kiến thức lý luận được học trong bốn năm đại học. Một nguyên nhân nữa khiến cô thấy thích cuộc sống này là, ban ngày mệt như trâu ngựa, tối đến về phòng tắm rửa xong, đầu vừa đặt xuống chiếc gối mềm, liền đi vào giấc ngủ, ngay cả nằm mơ cũng không có, sáng thức giấc tỉnh táo đón một ngày mới.
Nhưng đến khi cô cảm thấy mình đã quen với cuộc sống này, sáu tháng thực tập cũng gần đến hồi kết, những sinh viên tốt nghiệp mới được tuyển vào nằm rải rác ở các tổ chuyên môn đều phải quay về tổng Công ty, chờ đợi sự sắp xếp công việc chính thức. Theo thông lệ của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, sau khi kết thúc thực tập, sẽ tổ chức một buổi liên hoan do các nhân viên mới tự biên tự diễn, đến lúc đó sẽ có lãnh đạo của Tổng Công ty và các phòng chức năng, các cán bộ phụ trách của các Công ty con đến tham dự buổi diễn. Nghe nói những năm trước có không ít người biểu diễn tốt và được các phòng ban ngắm chuẩn xin về, vì thế mọi người đều coi dịp biểu diễn này là một cơ hội thể hiện mình, ai cũng nhiệt tình luyện tập để chứng tỏ mình trong hôm đó.
Không cần nói cũng biết mức độ hấp dẫn của buổi biểu diễn văn nghệ chỉ có hai diễn viên nữ, hơn bảy mươi diễn viên nam này. Trước yêu cầu sắp xếp cho kịp thời gian, gần như tiết mục nào Trịnh Vi và Thiếu Nghi cũng phải tham gia diễn xuất. Về phần Trịnh Vi, buổi tối hôm đó cô có một tiết mục đơn ca, một tiết mục đồng ca, hai tiết mục múa, chỉ mỗi việc sắp xếp địa điểm để luyện tập cũng đã phải xoay như chong chóng, nhưng việc này đâu thể quật ngã được Tiểu Phi Long từ nhỏ vốn đã là cây văn nghệ xuất sắc. Lúc đầu, theo đề nghị của người chỉ đạo chương trình, cô còn phải đảm nhận nhiệm vụ làm MC, mọi người đều cho rằng với giọng nói trong trẻo, rõ ràng và dáng vẻ xinh xắn của cô, được đứng trên sân khấu cũng là xứng đáng. Nhưng Trịnh Vi kiên quyết từ chối, cô nói làm MC phải nghiêm túc đoan trang, cô sợ mình vừa đứng trên sân khấu đã bật cười, ảnh hưởng đến buổi diễn thì quả là tội tày trời. Các đồng nghiệp nam quen Trịnh Vi đều nói cô đáng yêu, làm MC sẽ nổi bật biét bao, không còn cơ hội nào thể hiện mình tốt hơn cơ hội này. Trịnh Vi nghĩ một lát, cảm thấy điều này không quan trọng, vào phòng ban nào cũng được, chắc cô cũng không đến nỗi tốt nghiệp đại học mà phải chịu cảnh thất nghiệp.
Trước buổi liên hoan văn nghệ một ngày, mọi người luyện tập đến tận đêm khuya. Sau khi kết thúc, Trịnh Vi liền đi ăn đêm với mấy đồng nghiệp chơi khá thân, đều sàn sàn tuổi nhau, cùng tốt nghiệp ở các trường đại học có tiếng trong nước nên mọi người quen nhau rất nhanh. Hồi học trong trường đại học, Trịnh Vi vốn đã là cô gái được nhiều người để ý, giờ lại rơi vào cơ quan chỉ thấy toàn hòa thượng, nên cô càng trở thành mục tiêu được nhiều người săn đón, các bạn trai cùng học lớp bồi dưỡng, cùng thực tập, thậm chí cả các kỹ sư trẻ trong các tổ chuyên môn, cũng không ít người mạnh dạn hoặc kín đáo tỏ ý với cô, mặc dù hiểu hết nhưng cô đều giả vờ không biết gì, cười cho qua chuyện.
Quay về chỗ ở, Trịnh Vi vừa khẽ hát vừa đi lên tầng, vô tình gặp ngay một đôi trai gái đang lôi kéo nhau ở cầu thang, người con trai trông rất lạ, còn cô gái đi bên cạnh không phải Thiếu Nghi thì là ai.
Trịnh Vi đi chậm lại, lúc đi ngang qua bọn họ còn cô tình huýt sáo, mồm lẩm bẩm: “Ta là người tàng hình, ta là người tàng hình…”, mắt còn vô tình liếc thấy vẻ ngượng ngùng của Thiếu Nghi, trong lòng cảm thấy hả hê, hóa ra nhà ngươi cũng có ngày hôm nay.
Lúc cô tìm chìa khóa, Thiếu Nghi đã thành công thoát khỏi sự đeo bám của anh chàng kia, cô nàng lấy đà đẩy mạnh đối phương một cái, khiến hắn ta suýt lăn xuống chân cầu thang, nhưng Thiếu Nghi không những không tỏ ra hoảng hốt, thương hại, mà còn chỉ vào đối phương gằn giọng: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh đến tìm tôi! ”
Vừa bước vào phòng, Trịnh Vi liền nghe thấy cô nàng đóng sầm cửa lại, sau đó có tiếng gõ cửa gấp gáp. Trịnh Vi vốn tò mò không chịu được bèn lén mở cửa phòng mình thò đầu ra xem; cửa phòng Thiếu Nghi bị đập rung lên bần bật, tiếng gọi như sắp khóc của anh chàng kia vọng vào: “Thiếu Nghi, những điều anh nói đều là thật, lẽ nào ngay cả cơ hội giải thích em cũng không cho anh sao? ”
Trịnh Vi hỏi thầm trọng bụng: “Diễn kịch à? ”
Tiếng gõ cửa kéo dài đến hơn 20 phút mới dừng hẳn, chắc là kẻ si tình đã nản chí bỏ đi, trong khi cửa phòng Thiếu Nghi không hề nhúc nhích. Thậm chí Trịnh Vi rón rén bước tới trước cửa phòng cô nàng, dỏng tai lắng nghe, bên trong vẫn lặng như tờ.
Trinh Vi nhìn cánh cửa đóng im ỉm với vẻ thán phục, đúng là cô nàng sắt đá thật, xem ra bọn họ chắc chắn đã có gì với nhau. Bất kể làm sai chuyện gì, nhưng hắn đã phải hạ mình như vậy, 20 phút gõ cửa của hắn, dù tay không tàn phế thì cũng không thể cử động bình thường được ngay. Đàn bà mà có lòng dạ sắt đá như thế quả là có một không hai.
Hôm sau là ngày tổ chức buổi liên hoan văn nghệ, theo thói quen hằng ngày, Thiếu Nghi thường thức dậy sớm hơn Trịnh Vi nửa tiếng trở lên, thu dọn chỉnh tề cho mình rồi rời khỏi phòng từ sớm; nhưng hôm nay dường như cô nàng và Trịnh Vi cùng mở cửa phòng một lúc và bước ra, Trịnh Vi nhanh chân chiếm được nhà vệ sinh trước, trong lúc đắc ý còn vô tình nhìn thấy đôi mắt sưng húp như bị ong đốt trên gương mặt có phần tiều tụy của cô nàng.
Trong lúc chờ đợi biểu diễn, Tổng giám đốc của Công ty còn lên sân khấu phát biểu một bài dài lê thê. Đang lơ đãng, anh chàng ngồi bên liền huých nhẹ khuỷu tay Trịnh Vi, khẽ nói: “Này Trịnh Vi, cậu có biết gì không, Thiếu Nghi chia tay với người yêu rồi đấy”.
Trịnh Vi ngước nhìn gương mặt kem nhem sau khi hóa trang của anh chàng, “Hả, ai đây ấy nhỉ? Thông tin nhanh thế? ”
Anh chàng tỏ vẻ sắp xỉu, “ Tớ là ***, bôi mỗi tí son mà cậu không nhận ra à? Làm sao tớ lại không biết chứ, Thiếu Nghi và người yêu cô ấy đều tốt nghiệp ở trường bọn tớ, yêu nhau gần hai năm rồi, tên đó tốt với cô ấy lắm, hai người cũng khá quấn quít, chỉ vì hôm qua tên đó ăn cơm với một cô bạn từng có tình ý thời học cấp ba, nói dối Thiếu Nghi là cơ quan phải tiếp khách, kết quả là bị cô ấy phát hiện. Nghe nói, thực ra Thiếu Nghi cũng biết hai người đó chỉ ăn cơm với nhau mà thôi, nhưng vẫn đòi chia tay, không cho cơ hội chuộc lỗi, tên đó hối hận đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường”.
Trịnh Vi vừa sờ cằm mình vừa hỏi với vẻ thích thú: “Nhà cậu có người bà con nào họ Lê không? ”
Tên kia ngơ ngác, “Không có bà con nào họ Lê cả, nhưng rất nhiều người nói trông tớ giống Lê Minh”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc