Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 41

Tác giả: Tân Di Ổ

Người đứng trước mặt anh lại cười khẩy, một lần nữa: “Mẹ già rồi, kể cả sau này được sung sướng cuộc đời mẹ đã kết thúc. Còn cuộc đời con là của con, con là con trai của mẹ, cho dù mẹ mong con thành đạt đến đâu, mẹ cũng không thể sống thay con. Con không muốn nghe mẹ nói vì những điều mẹ nói con đều hiểu, bản thân con cũng đã từng nghĩ đến nó nên bây giờ con mới sợ nó. Hồi con ba tuổi mẹ bế con sang chơi với những đứa trẻ hàng xóm, có người trêu bọn con, hỏi lớn lên muốn làm gì? Những đứa trẻ khác chỉ nói những thứ linh tinh, chỉ có con, con nói lớn lên con sẽ làm việc lớn. Mọi người đều bật cười, một đứa trẻ lên ba thì biết gì là việc lớn? Nhưng mẹ là người đẻ ra con, từ nhỏ con đã là đứa trẻ có tham vọng, vì thế việc nào con cũng làm tốt hơn người khác, giỏi giang hơn người khác. Con cần cù chăm chỉ như thế, chỉ mong có ngày vượt trội hơn người, đều chỉ vì mẹ hay sao? Con không hề đau khổ khi từ bỏ cơ hội đó? Hôm nay con yêu cô ấy, con cảm thấy tình yêu là quan trọng nhất, nhưng đợi đến khi con vấp ngã trong thực tế, sớm muộn gì con cũng sẽ hận cô ấy. Vì thế, không phải là con phải lựa chọn giữa mẹ và cô ấy, mà lựa chọn giữa chính bản thân con và cô ấy”.
Đã muộn lắm rồi, nói xong những điều này, dường như mẹ anh vô cùng mệt mỏi. Lúc quay về phòng, dáng bà già nua, còng xuống. Trần Hiếu Chính vẫn nhớ mang máng, hồi còn trẻ mẹ anh xinh đẹp, cao ráo biết bao, cho đến tận bây giờ vẫn có người nhắc đến bố mẹ anh hồi đó, ai cũng nói họ là đôi trai tài gái sắc. Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.
Mẹ anh đóng cửa phòng mình, để lại anh lẻ loi đứng trước ảnh cha, giờ thì không có ai ép anh, nhưng anh lại bám vào thành tủ tồi tàn, từ từ quỳ xuống dưới thềm xi măng lạnh lẽo, nhìn người cha với gương mặt từ tốn, thông minh trong ảnh, anh như một đứa trẻ bị lạc đường, con đường trước mặt với trăm ngả rẽ, rốt cuộc đâu mới là nơi anh cần đến?
“Bố ơi, bố nói cho con biết, con có làm sai hay không? ”
Tết nguyên tiêu trôi qua, trường bắt đầu vào học. Trong học kỳ cuối cùng của đại học, tìm việc đã trở thành động từ quan trọng trong cuộc sống của các sinh viên sắp tốt nghiệp, cùng với việc các thông tin ký hợp dồng của bạn bè xung quanh được truyền tới, không khí trước thềm tốt nghiệp cũng ngày càng trở nên sôi động hơn.
Người đầu tiên trong phòng 402 ký được hợp đồng làm việc là Lục Nha, cô lựa chọn quay về trường dạy nghề kỹ thuật cơ khí ở huyện nhà làm giáo viên, như thế cuối cùng cô đã được đoàn tụ với anh bạn trai cũng đang công tác tại quê nhà. Trước quyết định này của cô, mấy người trong phòng đều cảm thấy tiếc cho cô, thành tích học tập của cô không tồi, nếu đợi thêm sẽ không đến nỗi không tìm được cơ quan tốt hơn, đặc biệt là Duy Quyên, liên mồm trách cô ngốc, mọi người đều chen chân vào thành phố lớn, cô lại quay về vùng hoang sơ hẻo lánh đó. Nhưng giống như Nguyễn Nguyễn nói, anh không phải cá, làm sao biết được niềm vui của cá? Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tương lai ai vui ai buồn, ai có thể dự đoán.
Trác Mĩ không nhiệt tình lắm với vấn đề tìm việc, gia đình sẽ sắp đặt ổn thỏa cho cô, nói như lời của cô là, không tìm được việc thì tìm người để lấy làm chồng.
Tiểu Bắc quyết tâm thi cao học, cô nói, xã hội phức tạp quá, những người trong trắng như cô, lui được ngày nào vào cái bể tạp nham đó hay ngày đấy.
Chỉ có Duy Quyên là đầu tắt mặt tối với chuyện xin việc, có lần Trịnh Vi nhìn thấy cô có điện thoại phòng mà không dùng, lại chạy xuống bốt điện thoại ở dưới để liên hệ công việc, nghĩ thấy buồn cười bèn nói với Nguyễn Nguyễn : “Việc gì phải thế, cứ làm như phòng trộm không bằng”. Nguyễn Nguyễn chỉ cười mà không nói gì. Khi đó Duy Quyên đã có bạn trai học cao học năm thứ hai, chắc là hai người bất đồng trong vấn đề lựa chọn hướng đi sau này, cô không ngại ngần mà cắt đứt ngay. Sau khi chia tay cũng thấy buồn mấy ngày, Tiểu Bắc bảo cô, việc gì phải thế, có gì hai người bàn bạc, chia sẻ rồi cũng sẽ qua thôi. Duy Quyên tỏ ra buồn rầu, nhưng lại nói rất hiên ngang rằng cuộc sống thời đại học cô đơn phiền muộn, đi cùng với nhau một đoạn đường, không hợp thì thôi, chia tay mỗi người một ngả là sự lựa chọn tốt nhất, đằng nào thì họ cũng đi theo phong trào chia tay của sinh viên năm thứ tư mà thôi.
Điều mà Trịnh Vi hỏi nhiều nhất là hướng đi sau này của Nguyễn Nguyễn, thực ra điểm của Nguyễn Nguyễn cao như thế, không học cao lên cũng thấy hơi tiếc. Nhưng cô không để tâm đên chuyện đó, cô nói cô là cô gái không có chí lớn, cô không muốn trở thành học giả hay người đàn bà thép gì đó, học đến đây thấy cũng đủ rồi, nên không học lên nữa, cô chỉ mong cuộc sống sau này được đơn giản, vui vẻ là được. Cô nói với Trịnh Vi, cô và Thế Vĩnh đã giao hẹn riêng với nhau, cả hai đều không về quê, đơn vị thực tập của Thế Vĩnh ở thành phố S khá hài lòng với anh, có ý định ký hợp đồng chính thức sau khi anh tốt nghiệp, như thế chắc chắn Nguyễn Nguyễn sẽ xin việc ở thành phố S, để được gần Thế Vĩnh. Nguyễn Nguyễn nói, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, gia đình Thế Vĩnh quyền thế quá lớn, trời cao hoàng đế ở xa, chỉ khi rời xa họ, mới có thể sống yên ổn.
Trịnh Vi rất buồn, cô nói: “Nguyễn Nguyễn, tớ rất muốn được làm việc ở cùng thành phố với cậu, có việc gì đều có thể tìm cậu ngay lập tức, sau đó bọn mình vẫn sẽ như trước, cùng đi dạo phố, ăn uống”.
Nguyễn Nguyễn cười cô, “Thế gian chẳng có bữa tiệc nào là không tàn, tớ muốn ở bên Thế Vĩnh cũng như cậu không muốn rời xa Trần Hiếu Chính mà thôi. Hơn nữa hai thành phố cũng gần nhau, bây giờ liên lạc và giao thông thuận lợi như thế, bọn mình gặp nhau lúc nào mà chằng được”.
“Nhưng cậu khẳng định là Thế Vĩnh sẽ được ký hợp đồng ở thành phố S chứ, ý tớ muốn nói là liệu gia đình anh ấy có sắp xếp kế hoạch khác không, anh ấy lại là người hiền lành như thế”. Trịnh Vi vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho chuyện của Nguyễn Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn ngần ngừ một lát, nhưng vẫn nói với giọng quả quyết: “Anh ấy hứa với tớ rồi, tớ tin anh ấy”.
Cứ như thế, trong những ngày tiếp theo, với kết quả học tập không thể chê vào đâu được và các điều kiện vượt trội, Nguyễn Nguyễn đã dễ dàng xin được vào Viện thiết kế Kiến trúc của thành phố S. Sau khi vào học không lâu, Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính cũng tham gia vào vòng thi đầu tiên của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, mặc dù tập đoàn này vẫn bảo họ chờ thông báo, nhưng cô khá hài lòng với những biểu hiện của mình, tin chắc mình và Trần Hiếu Chính đều có thể lọt vào vòng thi sau một cách thuận lợi, sau đó vượt qua các đối thủ, nắm chắc phần thắng trong tay.
Kể ra cũng lạ, các môn học của khóa sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp càng ngày càng ít, nhưng dường như Trần Hiếu Chính càng ngày càng bận rộn, anh không còn ngày ngày ở bên cô như trước, nhiều khi rốt cuộc Trịnh Vi cũng không biết anh đang bận gì. Thỉnh thoảng hai người cùng nhau đi ăn, anh cũng hớt ha hớt hải, mải lo nghĩ đâu đâu, Trịnh Vi biết hỏi anh cũng chẳng ra được vấn đề, đành quy các triệu chứng của anh thành: chứng buông lơi của sinh viên tốt nghiệp. Cô nghĩ, chỉ cần qua giai đoạn này, mọi việc đều sẽ tốt lên.
Mặc dù như vậy, có lúc muốn nói chuyện với anh lại không tìm thấy anh đâu, cô là người nóng tính, đôi khi cũng khó tránh khỏi nổi cáu khi gặp được anh. Dường như Trần Hiếu Chính cũng hơi ngại ngùng, ngoài việc an ủi cô, anh còn trịnh trọng hứa rằng, mấy ngày nữa hai người đều rỗi, anh sẽ ở bên cô, cô muốn đi đâu cũng được.
Trịnh Vi đòi đi vườn bách thú, vì cô đã ở thành phố G bốn năm nhưng chưa lần nào được đi chơi vườn bách thú. Trần Hiếu Chính chê cô trẻ con, những vẫn đồng ý sẽ đi cùng cô.
_ © _
Tháng Tư, thành phố phương Nam trăm hoa đua nở, hai người xuống xe bus đi bộ một đoạn, Trần Hiếu Chính thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, bèn bảo đi mua cho cô chai nước; Trịnh Vi như người làm trò ảo thuật, móc ngay ba lô đeo sau lưng ra hai chai nước lọc đầy ắp, nói với vẻ đắc ý: “Anh coi này, em đã đoán trước sẽ có lúc mình phải dùng đến nó”.
Trần Hiếu Chính cầm lấy chai nước, cười với vẻ kinh ngạc, “Em đeo hai chai nước to mà đi bộ xa như thế? Không thấy nặng à? Thảo nào mồ hôi em vã ra nhiều như thế”.
Là một cô gái lười biếng, trước kia đi đâu mang theo ô che nắng cũng ngại, nên hành động này thực sự không giống với phong cách của cô. Thấy Trần Hiếu Chính nói vậy, cô hào hứng nói: “Cái này thì anh không hiểu rồi, một chai nước ít ra cũng phải một tệ, em mang đi như thế, không phải tiết kiệm được ít nhất hai tệ sao? Phải tiết kiệm từng xu từng hào như thế, từ giờ em sẽ không đi dạo phố mua sắm nữa, em phải để dành tiền cho chuyến đi Vụ Nguyên, đến lúc đó tha hồ sắm sửa, thế mới gọi là đã”.
Mặc dù nói như vậy, lúc lau mồ hôi cô vẫn không nén nổi tặc lưỡi, “Nói thực là cũng nặng thật đấy”.
Trần Hiếu Chính không nói gì thêm bèn đeo chiếc ba lô của cô lên vai mình, anh uống một ngụm nước, vị của nó, chỉ có mình anh biết.
Vé vào cổng vườn bách thú là 20 tệ, Trịnh Vi kêu xót của, nhưng đám thú lớn nhỏ đáng yêu trong vườn đó lại khiến cô thấy cũng xứng đáng, lúc thì cô cho khỉ ăn, lúc lại đùa với đàn chim, ríu rít như một đứa trẻ, khiến Trần Hiếu Chính cũng vui lây, cười không ngớt.
Lúc đi qua khu vực dành cho các loài động vật sống dưới nước, họ định vào xem thì bị nhân viên gác cổng ngăn lại, mới biết ở đây phải thu vé riêng. Trịnh Vi nhìn chằm chằm đàn cá heo, hải cẩu dễ thương quảng cáo trên tấm panô, quyến luyến không chịu đi ngay, nhưng nghĩ đến mỗi vé 15 tệ, vẫn bấm bụng kéo Trần Hiếu Chính đi, miệng còn tự an ủi, “Trò này thì có gì hay, chẳng có gì đáng xem cả”.
Cô bước nhanh về phía trước mấy bước, mới phát hiện ra Trần Hiếu Chính vẫn đứng im không nhúc nhích, anh buông tay cô ra, đi về phía phòng bán vé mua cho cô một vé, nhét vào tay cô, cười nói: “Em vào xem một mình đi, nhà anh ở gần biển, những trò này anh không thích, anh đứng ở cửa đợi em là được rồi”.
Cô lắc đầu, “Không, em vào xem một mình thì còn gì là thú vị, anh trả lại vé đi, nếu vào thì cả hai đứa cùng vào, không thì thôi".
Khi cô đã bướng lên, thuyết phục cũng không phải là dễ, vì chuyện này mà hai người đứng trước cửa khu vực tham quan giằng co nhau một hồi, cuối cùng bác bán vé thấy thương tình, hôm nay lại không phải ngày cuối tuần, nên khách tham quan cũng vắng, bèn bảo hai đứa đừng nói gì, cùng vào xem đi.
Trịnh Vi chỉ muốn chạy lên thơm bác bán vé phốp pháp phúc hậu một cái thật kêu, cô cười tươi khen lấy lòng bác bán vé: “Bác tốt quá ạ, thảo nào bác trẻ và đẹp như thế”. Bác bán vé liền cười, khua tay bảo họ vào nhanh lên.
Đi chơi, hai người đều cảm thấy thích thú, lúc về ngồi trên xe bus, Trịnh Vi đã thấm mệt, bèn dựa vào vai Trần Hiếu Chính, thở phào một cách sung sướng: “Lâu lắm rồi không được chơi như thế”. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy người ngồi bên khẽ “ừ” một tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc