Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 27

Tác giả: Tân Di Ổ

“Hả? ” Trịnh Vi hét lớn, lẽ nào tất cả mọi người đều có, chỉ có cô là không, chỉ có cô là bất bình thường ư? “Bọn cậu bắt đầu từ bao giờ, từ giai đoạn nào vậy? ”
Nguyễn Nguyễn đặt ngón tay lên môi, “Suỵt…để tớ nghĩ xem, cầm tay hình như từ lúc mới yêu nhau đã cầm rồi, còn về ôm hôn thì tớ quên rồi, tóm lại là chuyện rất tự nhiên thôi, trăng đến rằm thì trăng sẽ tròn mà”.
“Thế sao trăng của tớ vẫn chưa tròn, bọn tớ còn chưa cầm tay, liệu có gì bất bình thường không nhỉ? ” Trịnh Vi mặt mày nhăn nhó, hỏi.
Nguyễn Nguyễn cũng tỏ ra hơi ngạc nhiên, “Thế hả, tớ tưởng ít nhất bọn cậu cũng phải cầm tay rồi chứ? Đúng là hơi lạ thật, chỉ có điều cậu cũng đừng quá coi trọng chuyện này, có thể anh chàng Trần Hiếu Chính nhà cậu nóng chậm, mỗi người mỗi khác mà”.
“Cậu nói gì vậy, tớ chỉ lo rằng không phải anh ấy nóng chậm mà không thể nóng”.
Trịnh Vi chán nản leo lên giường, trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc, hôm nay câu hỏi của Duy Quyên khiến cô như người vừa bừng tỉnh sau cơn mơ, đúng vậy, họ đã ở bên nhau lâu rồi, đáng lẽ phải có gì đó chứ. Hiện tại cô và Trần Hiếu Chính thân thiết với nhau, nhưng cũng chỉ là thời gian gần nhau nhiều hơn so với những người bạn bình thường khác chứ chưa bao giờ có cử chỉ thân mật - ngoài việc hắn thường xuyên cốc đầu cô, cô cũng không cảm nhận được dấu hiệu gì từ phía hắn xung quanh vấn đề này. Nguyễn Nguyễn và Triệu Thế Vĩnh có, ngay cả Lục Nha cũng có, tại sao cô lại không có? Cô không cảm thấy cầm tay có gì là thú vị, càng không nghĩ việc hai người kề môi vào nhau có gì là thích thú, nhưng nếu người đó là hắn thì chắc cũng sẽ thấy hay hay chứ nhỉ?
Đáng lẽ nhưng chuyện như thế này phải là con trai chủ động, nhưng hắn không hề nhúc nhích, hay là do cô không có sức hấp dẫn? Chắc không đến nỗi! Ngay cả Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô mà còn không thể quyến rũ nổi hắn…Mặc dù cô hơi gầy một chút, *** hơi nhỏ một chút, sức hấp dẫn của con gái hơi ít một chút, nhưng điều này cũng không đủ trở thành lý do để hắn làm Liễu Hạ Huệ.
Trước khi đi vào giấc ngủ, cô khẳng định, hiện tượng này rất bất bình thường! Hôm sau, ông trời đã giúp Tiểu Phi Long!
Buổi sáng tỉnh dậy, trời mưa lất phất. Buổi sáng, tiết ba và tiết bốn Trịnh Vi mới có giờ, Trần Hiếu Chính cũng vậy, cô cầm chiếc ô hoa đứng đợi hắn dưới sân, thấy hắn đi xuống bèn giơ tay vẫy. Trần Hiếu Chính cầm ô bước tới, Trinh Vi vội ra hiệu cho hắn gập ô lại, hắn thấy lạ, “Cần gì phải hai người đi chung một ô?" Nhưng thấy cô dẩu môi phụng phịu, sợ phiền hà, hắn cũng không nói gì, bèn gập ô lại rồi bước đến bên cô.
Hắn nói: “Để anh cầm ô cho”.
Cô nhìn vào bàn tay đã nắm vào cán ô của hắn, “Không, không cần đâu”.
Hắn tặc một tiếng, “Em thấp, cầm ô toàn vướng vào đầu anh”. Trịnh Vi liền hậm hực đưa ô cho hắn với điều kiện là cô sẽ cầm chiếc ô kia cho hắn. Trần Hiếu Chính nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, trước kia chưa bao giờ thấy cô chủ động làm việc như thế.
Hai người che chung một chiếc ô rất chật, để tránh nước mưa làm ướt người, họ không thể không đi sát vào nhau, tay cô bám vào vai hắn, cô không ngừng nhủ thầm trong bụng, kéo tay em, mau kéo tay em… nhưng cánh tay để ngay cạnh cô của hắn vẫn giơ cao chiếc ô, chăm chú bước đi, hoàn toàn không có ý định gì khác. Trịnh Vi không biết làm thế nào, bèn vòng ra sau lưng hắn chạy sang tới bên kia, bị nước mưa làm ướt mất một ít, hắn vội đổi tay, “Dở hơi à, em chạy sang bên này làm gì, thích cảm à? ”
“Đừng đổi tay, đừng đổi tay”. Cô nói vẻ sốt ruột, thấy hắn không tỏ vẻ gì, bèn nhét cán ô về lại táy trái của hắn. Trần Hiếu Chính cảm thấy giữa mưa tranh nhau một chiếc ô thật vớ vẩn, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cô đổi trở lại tay trái, cố gắng không để hai người ướt giữa trời mưa.
Đã xong, cuối cùng thì bàn tay phải của hắn cũng buông thõng xuống gần tay trái của cô, nhưng giảng đường cũng đã gần tới, Trịnh Vi nghiến răng, lặng lẽ chạm ngón tay vào tay hắn, đang chuẩn bị chạm thì đột nhiên hắn lại giơ tay lên, gạt một giọt nước trên quyển vở, Trịnh Vi bực mình, túm ngay lấy tay hắn đang lau quyển vở.
Trần Hiếu Chính giật nảy mình. “Lại định làm gì hả? ” Cô không nói gì mà vẫn bướng bình túm chặt lấy tay hắn không chịu buông ra. Các loại ô dù đủ màu lướt qua họ, Trần Hiếu Chính khẽ giãy ra nhưng không giãy được, hắn không nói gì, cuối cùng hắn ngần ngừ nắm chặt tay cô với lực mạnh hơn. Hai người cứ nắm chặt tay nhau như thế cho tới khi đến giảng đường mới buông ra, lúc hắn cúi đầu gập ô, Trinh Vi cười bẽn lẽn, thế là hắn quay đầu đi không nhìn cô nữa, mồm lẩm bẩm: “Đồ ngốc” Trịnh Vi lại chạy đến trước mặt hắn chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, hóa ra hắn cũng đang mỉm cười. Trịnh Vi như mở cờ trong bụng, “Trần Hiếu Chính, anh mới là đồ ngốc! ”
Lúc đi vào giảng đường, Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cô cầm hai chiếc ô, người lại bị ướt một ít, kinh ngạc hỏi: “Hai chiếc ô của cậu chỉ để cầm chơi thôi à? ” Trịnh Vi ngắm đôi tay thon thả của mình, Trần Hiếu Chính, xem anh thoát khỏi tay em bằng cách nào?
Thầy giáo nói đúng, Trần Hiếu Chính là một sinh viên giỏi, bài vở sau khi đã học, hắn đều biết liên hệ đến các vấn đề có liên quan, không bao giờ bỏ bẵng những kiến thức đó. Bắt đầu từ hôm Trịnh Vi nắm tay hắn, hắn cũng bắt đầu quen với việc nắm chặt tay cô khi có cô bên cạnh. Đúng là bàn tay con gái khác hẳn bàn tay con trai, bàn tay Trịnh Vi nhỏ nhắn mềm mại, ngoài ngón giữa và ngón vô danh bên tay phải có vết hằn do cầm Pu't nhiều, không có chỗ nào có vết chai nữa, làn da trắng ngần không tỳ vết, móng tay tròn trịa, trông rất đẹp.
Trần Hiếu Chính thích đôi tay Trịnh Vi, đó là một đôi tay chưa từng phải trải qua mưa nắng và lao động, những lúc đọc sách hay rỗi rãi, hắn có thói quen nắm tay Trịnh Vi nghịch. Cô thường trách thú nghịch tay kỳ cục đó của hắn, đó là vì cô chưa bao giờ biết rằng, mỗi lần nắm tay cô, hắn đều tự hỏi mình rằng, Trần Hiếu Chính, người có thể khiến đôi tay này mãi mãi được mềm mại như hôm nay không?
Nhưng trước khi có được đáp án, hắn đã ngất ngây trong niềm hạnh phúc ngọt ngào mà cô đem đến. Mái tóc cô mềm mại làm sao, phảng phất mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu; trước ánh mặt trời, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mong manh trên làn da trắng ngần của cô…Lúc hai người đi xem phim nói tiếng Anh chiếu ở phòng Ngữ âm khoa Ngoại ngữ, mới xem được một nửa, cô đã tựa vào ghế ngủ ngon lành, khi đầu cô vô tình ngả vào vai hắn, một chút luống cuống, rồi hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sợ cô tỉnh giấc, một mùi hương ngọt ngào phảng phất đâu đây. Một thời gian hắn tưởng rằng đây là là mùi thơm của con gái, rất lâu rất lâu sau hắn mới hiểu ra rằng, đây là mùi thơm của riêng Trịnh Vi, một mùi thơm có một không hai trên thế gian.
Một tháng trước sinh nhật lần thứ hai mươi của Trịnh Vi, ngày nào cô cũng nhắc hắn: “Anh Chính, anh sẽ tặng em cái gì? ”
Lần nào hắn cũng trả lời với vẻ thờ ơ: “Tặng cái gì vẫn chưa nghĩ ra”.
Hôm sinh nhật chính thức, bố mẹ đều gửi cho cô một ít tiền để tổ chức sinh nhật. Cộng với việc Tiểu Bắc luôn mồm nhắc nhở sinh nhật lần thứ hai mươi rất có ý nghĩa, chắc chắn phải tổ chức cho thật long trọng, thế là buổi tối hôm đó Trịnh Vi đặt một phòng rộng trong quán trà có các món ăn nhẹ ở gần trường, mời bạn bè cùng ăn tối.
Từ trước đến nay Trịnh Vi luôn được bạn bè quý mến, hôm đó mọi người đến ngồi một bàn trong rộng cũng không hết, thế là họ liền bảo chủ quán chuyển bàn tròn ra chỗ khác, ghép nhiều bàn vuông nhỏ lại với nhau. Bia đã chuẩn bị trước hai thùng, mọi người lần lượt nâng cốc chúc mừng sinh nhật cô, trong tiếng nói cười rộn ràng, hai má Trịnh Vi hồng rực, cô còn không quên hào hứng mời mọi người: “Các đồng chí, ăn uống no say nhé”. Người đến dự phần lớn đều là người quen, ngoài bạn cùng phòng và mấy người bạn khá thân trong lớp, còn có đám bạn cùng phòng Lão Trương và đồng đội trong câu lạc bộ cờ vây, không cần mời họ cũng tự nhiên như thường, phòng trà náo nhiệt vô cùng. Sau khi cơm no R*ợ*u say, lúc chuẩn bị cắt bánh ga tô, Nguyễn Nguyễn mới ghé vào tai Trịnh Vi hỏi khẽ: “Trần Hiếu Chính nhà cậu đâu? Sao vẫn chưa thấy đến? ”
Trịnh Vi cố gắng che đi vẻ thất vọng, “Anh ấy bảo phải làm gì đó cho mấy thầy giáo trên khoa, xong việc sẽ đến đây ngay”. Nói xong cô lại cao giọng: “Mọi người đừng đợi nữa, mau cắm nến lên bánh ga tô đi, tớ không đợi được nữa đâu."
Mọi người xúm lại đốt nến, lúc hát chúc mừng sinh nhật Trần Hiếu Chính mới hớt hải chạy đến, lúc đẩy cửa vào, nhìn thấy trong phòng đông người, hắn hơi bất ngờ, Trịnh Vi vội hồ hởi gọi hắn vào, không quên kèm theo câu trách: “Sao mà đến muộn thế, đợi anh lâu lắm rồi đấy”. Trần Hiếu Chính khẽ cười không nói gì.
Sau màn thổi nến ước thầm, mọi người vừa lắng nghe nguyện vọng của cô, vừa thi nhau tặng quà sinh nhật, Hứa Khai Dương là người cuối cùng tặng quà, đó là một chiếc hộp được gói rất đẹp, Trịnh Vi cầm trong tay, “Í, cái gì vậy, có vẻ nặng? ”
“Bóc ra là biết ngay thôi! ” Hưa Khai Dương cười.
Mọi người đều ồ lên bảo cô bóc ra xem, “Thế thì em bóc thật đó nhé”. Trịnh Vi cũng là cô gái có tính tò mò, không ngần ngừ gì nữa, cô bóc ngay giấy gói ra, hóa ra là một chiếc điện thoại di động Nokia đời mới.
Hồi đó đối với sinh viên, điện thoại di động là món quà xa xỉ biết bao, Trịnh Vi cũng sững người, “Đắt tiền quá nhỉ? ”
Hứa Khai Dương tay mân mê tờ giấy gói Trịnh Vi vừa bóc ra, “Quà là tấm lòng, cho dù đắt tiền hay không, ý nghĩa đều giống nhau cả thôi”.
“Cái này…” Trịnh Vi khẽ liếc Trần Hiếu Chính, vẻ mặt hắn vần lạnh lùng như thường, không nhận thấy tín hiệu gì.
“Nếu thấy đắt tiền quá thì em cũng tặng anh một món quà gì đó đi? ” Khai Dương nửa đùa nửa thật.
“Nhưng em không biết nên tặng anh cái gì? ” Trịnh Vi thật thà trả lời.
“Ờ…” Khai Dường dường như đang suy nghĩ, rồi luống cuống hôn nhẹ lên má Trịnh Vi, “Hay là tặng anh cái này nhé”.
Hành động táo bạo, bất ngờ của Hứa Khai Dương khiến cả căn phòng trầm hẳn xuống, mọi người liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Trần Hiếu Chính, rồi quay sang nhìn Trịnh Vi đang thẫn thờ lấy tay che mặt, cuối cùng là nhìn Hứa Khai Dương đang cúi đầu như một đứa trẻ, tất cả đều không biết nói gì.
“Anh Khai Dương học môn nghi lễ ứng xử của phương Tây giỏi quá, cái hôn gió này với Trịnh Vi khiến những kẻ chưa được va chạm với xã hội như tụi em giật bắn mình”. Bất ngờ Nguyễn Nguyễn cười lớn.
“Đúng vậy đúng vậy, Trịnh Vi, tớ cũng hôn cậu một cái nhé? ” Tiểu Bắc vội tiếp lời.
Lão Trương cũng tỏ vẻ hào hứng, “Chính, tớ cũng xếp hàng, cậu không có ý kiến gì chứ? ”
Trần Hiếu Chính vẫn chỉ cười mà không nói gì, sau khi hoàn hồn, Trinh Vi cười đáp: “Tất cả xếp hàng nộp tiền”.
Mọi người sau một hồi ồn ào cưởi nói vui vẻ, không khí ngượng ngùng ban nãy đã bị xua đi, Lão Trương tiếp tục hỏi: “Vi Vi, chúng ta vẫn còn hiệp hai chứ? ”
Trịnh Vi vẫn chưa kịp nói gì, Hứa Khai Dương chậm rãi nói: “Hay là tí nữa chúng ta ra KTV hát karaoke nhé, sinh nhật của Vi Vi, anh mời mọi người…Vi Vi, nếu em phản đối tức là không coi anh là bạn đâu nhé”.
“Ờ…cũng được”. Trinh Vi thấy phần lớn mọi người đều tỏ vẻ hào hứng đành đồng ý.
Sau khi thanh toán, đoàn người rầm rộ đi ra cổng, Trần Hiếu Chính nói với Trịnh Vi:
“Xin lỗi nhé, việc anh hứa làm hộ thầy Chu vẫn chưa xong, hay là mọi người cứ đi chơi đi, mình về trước? Chúc mọi người vui vẻ nhé”.
Nói xong hắn khẽ gật đầu chào mọi người rồi quay người bước đi.
“Anh Chính! ” Trịnh Vi không kịp nghĩ gì đuổi theo ngay, đột nhiên sực nhớ ra điều gì lại hớt hải chạy lại, khẽ nhét chiếc máy điện thoại di động lẫn hộp vào tay Hứa Khai Dương, “Khai Dương, cảm ơn anh, tấm lòng của anh em nhận rồi, món quà này đắt tiền quá, em không thể nhận, coi như…chiếc hôn gió đó là món quà sinh nhật anh tặng em nhé”.
Trịnh Vi đuổi theo Trần Hiếu Chính về tận trường. “Anh Chính, anh sao vậy? ”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc