Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 20

Tác giả: Tân Di Ổ

Hắn sẽ không thể thích được Trịnh Vi, cô hoàn toàn không phải là một nửa còn lại mà hắn kỳ vọng, thậm chí, cô đã làm thay đổi hoàn toàn những điều hắn biết về con gái. Hắn không phải là người hào hứng với những trò chơi tình cảm, trong thế giới của hắn, còn có nhiều thứ quan trong hơn so với tình yêu đôi lứa. Trước kia hắn luôn cho rằng, một cô gái, kể cả hắn không yêu, chỉ cần tỏ ra lạnh lùng là quá đủ rồi, mãi cho đến khi gặp Trịnh Vi, hắn mới biết, chỉ có lạnh lùng thôi chưa đủ, mãi mãi chưa thể đủ.
Mấy hôm trước, khi Tăng Dục đứng trước mặt hắn, ánh mắt cô toát lên một vẻ buồn rầu và né tránh, chắc là cô cũng đã nghe nói đến chuyện của Trịnh Vi. Đối với Tăng Dục, hắn cũng không đến mức là thích, trong thời gian học đại học hắn vốn không có ý định yêu, nhưng thưởng thức vẫn sẽ có; đã từng gặp nhiều cô gái phong hoa tuyết nguyệt, hắn cảm thấy vẻ điềm đạm và chỉ tiến thủ của Tăng Dục chính là phẩm chất mà hắn thán phục. Tấm lòng của cô ít nhiều hắn cũng hiều được đôi phần, chỉ có điều cố gắng không nói thẳng ra, vì không muốn mất nhiều thời gian cho chuyện yêu đương. Nhưng cô luôn ở bên hắn như thế, liệu đến một ngày nào đó hắn có yêu cô không? Không ai biết được. Tóm lại, khi cảm nhận được vẻ bất thường ở Tăng Dục, hắn không cảm thấy buồn mà thấy bực mình nhiều hơn - bực mình vì gian kế của Trịnh Vi đã đạt được mục đích, sự trỡ trẽn của cô đều được mọi người biết tới, không phải đó là mục đích của cô nàng sao? Trần Hiếu Chính rất ít khi thích một người, đương nhiên là càng hiếm khi ghét một người, hiện giờ hắn phát hiện ra rằng, càng ngày hắn càng căm ghét Trịnh Vi hơn.
“Tôi không thích cậu, còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa hả?” Hắn hy vọng nụ cười trên môi cô sẽ tắt ngấm.
Cô chắp tay sau lưng, vẫn cười tươi, nói: “Em biết anh sẽ nói câu này, từ nay trở đi, anh mà nói Tôi không thích cậu, thì có nghĩa là anh đang nói Anh rất thích em; nếu anh nói Cậu không thấy mệt à, tức là nói Em rất xinh xắn; nếu anh nói Rốt cục cậu định làm gì, tức là anh muốn nói Anh nhớ em, nếu anh nói Vô duyên tức là Được gặp em tuyệt biết bao!"
Trần Hiếu Chính cười với vẻ chế giễu: “Vô duyên”.
Trịnh Vi như người trúng độc đắc, “Em biết là anh sẽ nói Được gặp em tuyệt biết bao, em cũng vậy”.
Hắn liền sáng suốt lựa chọn quyết định im lặng bỏ đi, đây là quyết định đúng đắn nhất, giả vờ không nghe thấy cô nói với theo sau: “À đúng rồi, em quên mất không nói, nếu anh không nói gì chứng tỏ anh yêu thầm em từ rất lâu rồi"...
Không biết một người cần bao nhiêu sự bền bỉ và sức lực mới có thể trăm phen vấp váp cũng không sờn lòng như thế, những ngày sau đó, Trần Hiếu Chính đã không thể không quen với việc Trịnh Vi xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt mình. Có thể là trên đường đi. Có thể là trong nhà ăn, có thể là trong thư viện, có thể là trên giảng đường, có thể là trong ký túc xá. Một ngôi trường rộng như thế, đối với hắn, trừ nhà vệ sinh nam, không còn tấc đất nào là của riêng hắn, không tìm được một chốn an toàn, và hắn thực sự bất lực khi phát hiện ra rằng, thờ ơ với cô một cách tiêu cực sẽ dễ hơn nhiều so với việc chống lại cô. Bởi có rất nhiều lần tự học trên giảng đường lớn, hắn thà để một người ngôi bên cạnh hắn cười thầm còn hơn là để người đó không ngừng thập thò ngoài cửa sổ, gặp được người quen lại hỏi: “Cậu có thấy Trần Hiếu Chính ngồi ở giảng đường nào không?”
Hắn thấy mình thật đáng thương. Trên thế giới này bất kỳ một người thông minh nào gặp phải một người lì lợm cũng thật đáng thương, đương nhiên, cách nói mà hắn có thể chấp nhận là, trên thế giới này, bất kỳ một người bình thường gặp phải một người bất bình thường nào cũng đều đáng thương. Căn cứ vào kinh nghiệm trường kỳ kháng chiến của hắn, Trịnh Vi thực sự là kiểu người càng thất bại càng dũng mãnh, hắn càng phản cảm với cô, cô càng bám riết theo hắn như hình với bóng, cô là một hạt đậu đồng leng keng hấp không chín, luộc không nổi, đập không vỡ, nhai không nát. Chỉ khi cô đứng bên cạnh hắn nhưng hắn nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, khi cô thao thao bất tuyệt nhưng hắn tảng lờ với cô, nhìn thấy vẻ hẫng hụt của cô trong khoảnh khắc, hắn mới cảm thấy hả hê trong chốc lát vì đã trả được thù.
Thời gian đó hắn thường nằm mơ, hăn mơ thấy mình đi về một hướng, lúc vượt qua một đầm nước trong vắt, thì Trịnh Vi đầu người mình rắn từ dưới nước vọt lên, quấn chặt lấy hắn, khiến hắn không thể thở, đành phải theo cô chìm xuống lòng nước sâu. Dưới đáy nước trong xanh, mái tóc dài của cô xõa xuống, gương mặt kiều diễm; hắn giãy giụa trong sự tuyệt vọng, cuối cùng, chỉ thấy xung quanh yên tĩnh, rất yên tĩnh. Nhưng sau khi tỉnh giấc, đầu toát mồ hôi, hắn đổ tội nằm mơ là do hắn đem cả việc ghét cô vào trong giấc ngủ, xem ra hắn phải dần dần tránh nhớ đến phần tử khủng pố này trước khi đi ngủ mới được.
Tất cả mọi người đều phóng đại khả năng của kẻ địch một cách vô thức, trong những lúc Trần Hiếu Chính coi Trịnh Vi như hồng thủy mãnh thú, thường quên rằng, cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng chỉ là một cô gái còn non nớt. Nếu hắn biết lưu ý những lúc cô cúi đầu thì hắn sẽ cảm nhận được niềm vui thắng lợi nhiều hơn qua ánh mắt tối sầm của cô, nhưng hắn chưa bao giờ làm như vậy, ánh mắt hắn luôn luôn dừng lại trong tích tắc trên người cô rồi lại lảng ngay đi chỗ khác.
Trịnh Vi chưa từng nếm mùi yêu một cách thực thụ, cô không biết tình yêu của người khác là thế nào, cô chỉ biết dựa vào cảm giác của mình, cô gắng bằng mọi cách để được gần chàng trai mà cô quý mến. Mặc dù cách làm của cô khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy nực cười. Nhưng sự lạnh lùng của Trần Hiếu Chính chính là một bức tường, cô đã va phải nhiểu lần, sứt đầu mẻ trán thì đội thêm mũ bảo hiểm, nhìn sẽ thấy chân tường đã lung lay, cô cũng đã quên hết đau rồi.
Tất cả những người quen đều coi chuyện của Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính là kinh điển, Duy Quyên nói Trịnh Vi thực sự để mất hết duyên con gái, người tuyệt vời thì không yêu, lại đi tìm một quả đắng để chuốc vạ vào mình. Lục Nha và Trác Mĩ bất ngờ không nói được câu nào, Tiểu Bắc coi Trịnh Vi là thần tượng, chỉ có Nguyễn Nguyễn hỏi cô: “Mệt không?” Cô cười rồi gật đầu, lại lắc đầu.
Bước thứ tư trong kế hoạch hành động của Trịnh Vi không phải là mặc hắn tức mình, hận mình, tránh mình, mình cứ bám lấy hắn, theo đuổi hắn, không tha cho hắn đó sao? Ước mơ đã thành hiện thực, có gì là khổ? Huống hồ, tình yêu của những người trẻ tuổi, có thể cách yêu không đúng, nhưng trực giác của tình yêu sẽ mãi mãi đúng.
_ © _
Mùa xoài bắt đầu chín rộ, cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ chuẩn bị tới. Đã từng nếm mùi điểm môn triết học Mác - Lênin ở học kỳ trước, lần này Trịnh Vi không còn dám để nước đến chân mới nhảy nữa. Các môn thi của khoa tự nhiên không giống của khoa xã hội như Duy Quyên, cuối kỳ giáo viên nhấn mạnh những phần cần chú ý trong sách, đọc lại một lượt kiếm sáu, bảy mươi điểm hoàn toàn không có gì khó. Nhưng đối với Học viện Công nghệ Kiến trúc của Trịnh Vi, trong một năm học có hai môn chính, nếu phải học lại sẽ bị lưu ban, và những kẻ xấu số không phải ít. Phần lớn đều gặp phải các giáo viên rắn mặt, một môn chuyên ngành gặp phải đèn đỏ, chẳng may môn ngoại ngữ lại ngã ngựa, thi lại không qua, sẽ phải ngồi chung giảng đường với lớp đàn em ngay. Mặc dù Trịnh Vi học hành chểnh mảng, nhưng cũng coi việc lưu ban là nỗi nhục lớn, tuyệt đối không thể xảy ra đối với mình, vì thế được nghỉ ôn thi, sau khi bắt chước Trác Mĩ sống mấy ngày lười nhác, đã biết ngoan ngoãn theo Nguyễn Nguyễn lên giảng đường tự học.
Giảng đường tự học trước kỳ thi bao giờ cũng đông như kiến, và thế là hiện tượng chiếm chỗ ngồi đã trở thành phong trào, còn về các công cụ dùng để chiếm chỗ thì đa dạng, có người dùng sách, dùng Pu't, có kể lại dùng vở viết, dùng bình nước. Có một lần Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn ăn sáng xong đi qua giảng đường, phát hiện thấy có hai ghế còn trống có tầm nhìn rất đẹp, hai cô liền khấp khởi mừng thầm vội chiếm ngay chỗ ấy, chỉ tiếc rằng không mang vật gì lớn theo người, Nguyễn Nguyễn lại không có chủ trương lấy chìa khóa để chiếm chỗ. Và thế là Trịnh Vi liền móc ra một túi giấy ăn, rút ra một tờ, lấy Pu't viết lên bốn chữ lớn “Chỗ này có người”, đặt ở giữa bàn, rồi kéo Nguyễn Nguyễn về phòng lấy sách vở, cố gắng đi nhanh về nhanh. Không ngờ sau khi quay lại phát hiện thấy ghế đã bị một tên sinh viên nam chiếm đóng, điều đáng hận hơn là tờ giấy ăn đó đã bị hắn như đang trong tình trạng cảm cúm dùng mất, vo viên vứt sang một bên.
Nguyễn Nguyễn bước tới lý sự, nhưng tên sinh viên nam đó đâu có chịu nhường, chỉ nói chưa bao giờ gặp người nào dùng giấy ăn chiếm chỗ, rồi hắn ta vặn lại, kể cả có thể dùng bất cứ vật gì để chiếm chỗ, nhưng làm sao có thể chứng minh tờ giấy ăn đó là của bọn họ? Nguyễn Nguyễn định nhặt tờ giấy ăn để hắn ta nhìn hàng chữ trên đó, nhưng lại thấy ghê quá; Trịnh Vi bực mình, nhặt ngay một sợi tóc rụng trên bàn, lướt nhìn rồi nhổ một sợi tóc của mình ra, chiều dài của hai sợi tóc xấp xỉ nhau, “Giỏi thì cậu cũng thử nhổ một sợi tóc dài như thế này trên người cậu xem nào, lông hay tóc hay bất kỳ bộ phận nào cũng được, chỉ cần dài như sợi này, bọn tớ sẽ bỏ đi ngay!” Tên kia đành tiu nghỉu chuồn mất.
Trịnh Vi thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ, như thế cô có thể nhìn ra ngoài bất cứ lúc nào, nếu may mắn, có thể nhìn thấy bóng dáng đó. Kể từ sau kỳ nghỉ ôn thi, thời khóa biểu trên tay cô cũng mất tác dụng, cộng tránh mặt của hắn, cô lại bận rộn với việc ôn thi nên thời gian qua, càng ngày cô càng khó nắm bắt hành tung của hắn, đành phải trông chờ một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi.
Định luật Murphy nói: “Khi bạn càng căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người, lại không thể tìm được anh ta”. Trịnh Vi phân tán tư tưởng như vậy, hiệu quả ôn thi chắc chắn cũng chẳng ra gì, may mà lịch thi ở đại học được sắp xếp như mèo con táo bón, hôm nay thi một môn, mấy ngày sau nữa mới thi môn tiếp tiếp theo, nên cô còn có đủ thời gian để chuẩn bị. Vì thế sau vô số lần Trịnh Vi ngỏng cổ ngóng chờ, cuối cùng đã đến một ngày, hai mắt sáng lên lao ngày ra ngoài, Nguyễn Nguyễn cũng không gàn cô nữa.
Dĩ nhiên Trịnh Vi không nhìn nhầm người, cho dù bóng dáng Trần Hiếu Chính có xoắn lại như chiếc quẩy nướng rồi thắt thêm một vòng nữa cô vẫn nhận ra. Cô lao như bay về phía trước, còn định hù hắn, cho hắn giật mình, không ngờ đến gần giảng đường mới phát hiện ra trên cửa có dán hai chữ lớn “Phòng thi”, nhìn mọi người trong đó đều ngồi theo hàng nghiêm chỉnh, mới biết đúng lúc hắn thi, cô đành trân trân đứng nhìn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc