Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 02

Tác giả: Tân Di Ổ

Kết quả là lập luận “Anh em một nhà” của anh chàng sinh viên tên Trương đã thắng. Họ đã bảo vệ thành công chiến lợi phẩm - Trịnh Vi của mình. Trên đường đi về kí túc xá, mấy anh sinh viên tranh nhau hỏi cô, tìm hiểu một loạt tên tuổi, khoa, ngành học, quê quán của cô, và họ cũng không bỏ lỡ cơ hội tự giới thiệu mình. Đáng phục nhất phải kể đến anh chàng họ Trương, anh đưa cho cô một tấm card tự làm, trên đó ghi ngay cả nhóm máu, sở thích cũng đều có cả, rất cô đọng, đầy đủ. Trịnh Vi xuýt xoa đón lấy tấm card và cất vào chiếc túi xách tay của mình, lòng thầm phục anh chàng sinh viên năm thứ ba của khoa Công nghệ Môi trường này, thất đúng là ngôn ngữ tuôn chảy như nước sông Hoàng Hà. Thực lòng mà nói, Trịnh Vi đã quen với cảnh gọi mày tao, đập bàn đập ghế với đám con trai trong lớp, hôm nay ngày đầu tiên đặt chân đến trường đại học lại được nâng như nâng trứng như vậy, cô cảm thấy có đôi chút ngỡ ngàng. Chỉ có điều đi gần hết con đường trong trường, đâu đâu cũng thấy người, nhưng sinh viên nữ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, giờ đây Trịnh Vi mới tin tỷ lệ 9 : 1 giữa sinh viên nam và sinh viên nữ ở trường đại học tự nhiên nổi tiếng nhất miền Nam này không phải là lời đồn thôi, và cũng không thể trách vẻ thèm khát của đám nam sinh kia.
Sinh viên nữ ở các trường đại học tự nhiên vốn luôn là động vật quý hiếm, và phần lớn nhan sắc đều khá khiêm tốn. Mặc dù Trịnh Vi không phải tuyệt mỹ giai nhân gì, và so với người mẹ xinh đẹp của cô, cô vẫn còn thua xa, nhưng cô có một gương mặt tròn trĩnh đáng yêu, chiếc cằm xinh xắn, đôi mắt to tinh nhanh, chiếc mũi nhỏ nhắn, cao thẳng, đặc biệt là làn da trắng ngần - đây là điều mà mẹ cô cũng thừa nhận hồi còn trẻ không bì được với con gái. Vì thế, theo nhận xét của Trịnh Vi qua vô số lần soi gương tự đánh giá, cô chắc chắn mình là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, giống như nhân vật nữ chính dưới ngòi 乃út của nữ sĩ Quỳnh Dao. Mặc dù tiểu thuyết của bà đã lỗi thời, nhưng thẩm mỹ quan của bà vẫn bền vững với thời gian, nhìn các nhân vật nữ được bà lựa chọn trong các bộ phim truyền hình ngày càng nổi tiếng là biết. Ngay cả Lâm Tĩnh vốn rất tiết kiệm lời khen cũng đã từng nói rằng, những lúc yên lặng, nhìn Trịnh Vi rất hấp dẫn, có thể gọi là “Trầm tư như thục nữ”. Dĩ nhiên, Trịnh Vi đã tự bỏ nửa câu sau “ồn ào như thỏ phi” của anh và coi đó là lời khen anh dành cho cô.
Trịnh Vi đi sau anh chàng tên Trương, cô vừa nhìn cậu sinh viên đang thở dốc vì phải vác chiếc va ly với vẻ ái ngại vừa tự bấm bụng cười thầm, xem ra học đại học ở trường tự nhiên cũng có cái hay riêng của nó ở cái nơi mà lợn sề cũng được nâng niu như Marilyn Monroe này, những ngày tháng tươi đẹp vẫn đang ở phía trước.
Sau khi nhận được chìa khóa từ bà quản lí kí túc xá, Trịnh Vi nhanh chóng tìm thấy căn phòng có tấm biển 402. Cô đẩy cửa bước vào, đó là một căn phòng nhỏ dành cho sáu người, cũng hơi chật một chút, nhưng ban công, nhà vệ sinh đầy đủ. Trịnh Vi vốn không hay kén chọn, cô nhìn khắp một lượt, sáu giường thì ba chiếc đã có hành lý, xem ra cô là người thứ tư. Nghe bà quản lí kí túc xá nói, do thiếu phòng nên không thể sắp xếp chỗ ở cho cô theo khoa, vì thế phòng mà cô đang ở là phòng của các sinh viên học ở các khoa khác nhau. Trịnh Vi chưa sống trong kí túc xá bao giờ, cô rất hào hứng trước cuộc sống tập thể sắp tới, cô chọn một chiếc giường tầng dưới gần nhà vệ sinh, từ nay trở đi đây sẽ là địa bàn của cô.
Mấy anh sinh viên vừa rồi vẫn đang đứng đợi cô, trong đó có anh chàng vừa phải lao động cật lực nhất, mồ hôi vã ra như tắm. Lâm Tĩnh dặn cô ra ngoài phải biết khéo ăn khéo nói, và thế là Trịnh Vi vừa cười vừa cảm ơn bọn họ, chiêu này quả là hiệu nghiệm. Anh chàng tên Trương còn xua tay, “Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà”. Vẻ hào hiệp đó dường như khiến người ta quên mất vừa nãy trên đường đi anh ta chỉ là người hoạt động mồm và đi tay không.
Trên đường đi làm thủ tục nhập học, anh chàng vừa nãy vác va li mới hồi lại sức, khẽ khàng hỏi một câu: “Anh có thể biết trong va ly của em đựng cái gì không? ”
Trịnh Vi cười bẽn lẽn: “Toàn bộ gia sản của em”.
Người đến làm thủ tục nhập học vẫn còn rất đông, may mà Lão Trương có tài ngoại giao, dẫn cô đi vòng vo mấy nơi, cuối cùng cũng tránh được cảnh phải xếp hàng nhiều lần. Mặc dù vậy, sau khi làm xong mọi thủ tục và lại một lần nữa đứng dưới gốc cây tránh nắng, Trịnh Vi đã phải thốt lên: “Chốn quỷ này sao nóng thế nhỉ? ” Cô tưởng rằng mình đã có thể được coi là người miền Nam đích thực, nhưng ai ngờ, đến thành phố Á nhiệt đới này, mới phát hiện ra khí hậu ở quê hương cô - vùng đất nằm ở phía Đông của tỉnh - thực sự mát mẻ, dễ chiu biết bao. Nhưng không sao, cô dã thỏa lòng mong ước được đặt chân đến chốn này, được dứng dưới bầu trời trong cùng một thành phố với Lâm Tĩnh, những ngày tháng tới, cô có thể được gần bên anh như trước kia. Nghĩ đến đây, Trịnh Vi cảm thấy bao nỗi vất vả của năm lớp mộthai không hề uổng. Cô cố giấu vẻ vui mừng. Thầm hét to với lòng mình: “Cuối cùng thì em đã đến! Lâm Tĩnh! ”
Sau khi vào học được một tuần, một buổi tối, Trịnh Vi tay cầm điện thoại ngồi thẫn thờ trong phòng, đây là lần thứ ba cô gọi điện đến ký túc xá của Lâm Tĩnh ở trường Đại học Luật. Lần đầu không có người nhấc máy, hai lần sau đều là tiếng của một cậu sinh viên cô không hề quen biết, cả hai lần đều nói như nhau: “Bạn tìm ai…à. Thật không may, Lâm Tĩnh không có ở phòng, cậu ấy ra ngoài rồi…Mình không biết cậu ấy đi đâu cả…Bao giờ cậu ấy về á? Mình cũng không rõ…Bạn tên là gì…Được, điện thoại của bạn mình đã ghi lại rồi, cậu ấy về mình sẽ nhắn lại…”
Trịnh Vi cảm thấy vô cùng trống trải, niềm vui vô bờ bến giờ đây đã biến thành nỗi buồn khó tả. Lâm Tĩnh nói dạo này anh khá bận, không thể ra ga đón cô khi cô đặt chân đến thành phố G, cô không giận anh, bởi Trịnh Vi biết chắc chắn Lâm Tĩnh có việc gì đó rất quan trọng mới không thể bớt chút thời gian đi đón mình. Đợi anh hết bận, chắc chắn anh sẽ liên lạc với mình ngay. Nhưng đã mấy ngày trôi qua, không những anh không đến tìm cô, mà ngay cả khi cô chủ động gọi điện cũng không tìm được anh.
Cô bạn cùng phòng tên Tiểu Bắc bước đến, vỗ nhẹ vào lưng Trịnh Vi: “Đồng chí Trịnh Vi, rốt cuộc là đồng chí định gọi điện hay không? ” Đề nghị đồng chí cho chỉ thị rõ ràng, tôi muốn gọi điện thoại về nhà”.
Trịnh Vi rầu rĩ nhét điện thoại vào tay Tiểu Bắc: “Gọi đi, gọi đi, thích gọi bao lâu thì gọi”. Cô giả vờ không nhìn thấy, cô bạn Lục Nha ở giường đối diện và cô bạn Trác Mĩ đang cắn hạt dưa đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Trịnh Vi buồn bã quay về giường mình, thẫn thờ nhìn lên trần màn.
Không rõ Lâm Tĩnh đang bận việc gì nhỉ? Nghỉ hè anh không về nhà, bây giờ gọi điện đến kí túc xá thì anh không có ở phòng, Trịnh Vi nhờ bạn cùng phòng anh ghi lại số điện thoại của mình cho anh, nhưng cũng không thấy anh gọi lại. Rõ ràng, hai ngày trước khi lên tàu Trịnh Vi còn nói chuyện với anh sẽ đưa cô đi chơi khắp nơi, ăn hết những món ăn vặt ở đây, cả tiếng cười của anh vẫn ngầm chứa vẻ yêu chiều và độ lượng mà cô vốn đã quen thuộc từ lâu.
Nhưng bây giờ, Trịnh Vi không quên lời giao hẹn giữa hai người, còn Lâm Tĩnh lại mất tăm mất dạng. Lẽ nào cô gọi nhầm điện thoại ư? Không thể? Số điện thoại đó cô còn có thể đọc ngược làu tàu, vả lại cậu bạn nhấc điện thoại cũng biết Lâm Tĩnh, chỉ có điều trả lời là anh không ở phòng mà thôi.
Không có ở phòng, không có ở phòng, lúc nào cũng không có ở phòng! Lại còn nói mình là sinh viên gương mẫu, không biết biến đi chốn nào chơi bời rồi! Trịnh Vi bực bội nghĩ, đơi sau khi gặp được anh ta, chắc chắn phải cho anh ta một bài học mới được.
“Sao vậy? ” Trịnh Vi, vẫn chưa liên lạc được với anh Lâm Tĩnh của cậu à? ” Cô bạn Duy Quyên từ nãy đến giờ vẫn đang nằm trên giường đọc sách cười trêu Trịnh Vi, Trịnh Vi “ờ” một tiếng rồi không nói gì thêm, quay người vào trong giả vờ ngủ.
Lúc này, vừa kết thúc đợt học chính trị kéo dài một tuần dành cho sinh viên mới nhập trường. Sáu cô gái trong phòng 402 đã quen hết nhau, họ đều là tân sinh viên. Người đang gọi điện thoại là Chu Tiểu bắc, một cô gái sống ở vùng Đông bắc, học Cơ khí tự động hóa, cô có một mái tóc cắt ngắn hơn cả con trai, nói tiếng phổ thông không chuẩn, không bao giờ mặc váy, tính tình sôi nổi, bốc đồng, khá giống tính Trịnh Vi. Nằm đối diện với Trịnh Vi là Trác Mĩ, đó là cô gái sống ở thành phố này, học ngành Điện tử, sở thích duy nhất là ăn và ngủ, mục tiêu của cô là sống một cuộc sống như những chú ỉn - Trịnh Vi cảm thấy cô bạn đã tiến gần đến mục tiêu của mình. Giường trên của Trác Mĩ là Lê Duy Quyên - cô bạn vừa hỏi Trịnh Vi, người thành phố Khai Phong tỉnh Hà Nam, học ở Học viện Quản lí. Trường Đại học G từ trước đến nay luôn nổi tiếng trong lĩnh vực kĩ thuật, riêng các ngành kinh tế và văn sử mới được mở vài năm gần đây, nên sinh viên tuyển vào cũng không nhiều, vì thế Duy Quyên là cô bạn duy nhất trong phòng học ngành xã hội. Tính của Duy Quyên khá chỉn chu, bình thường nói chuyện và làm việc luôn chu đáo, Trịnh Vi không thích cô bạn này lắm, cô cảm thấy Duy Quyên chỉ giả vờ nghiêm chỉnh, tính cách này không hợp với cô. Chỉ có điều Duy Quyên lại rất thích nói chuyện với Trịnh Vi, không có việc gì cũng trêu cô vài câu. Giường trên của Tiểu Bắc là Lục Nha, nhà cô bạn này ở một huyện gần thành phố G. Lục Nha cũng học cơ khí, cùng lớp với Tiểu Bắc, đó là một cô gái thật thà sống yên phận, chuyện gì mọi người đã ủng hộ, cô cũng không phản đối, mọi người cảm thấy vui cô cũng thấy vui. Cuối cùng là cô bạn Nguyễn Quản nằm giường trên của TV, vừa nghĩ đến cô bạn này thì đúng lúc cô ấy đẩy cửa bước vào.
Tiểu Bắc vừa gọi điện thoại xong, thấy Nguyễn Quản bước vào bèn cười nói: “Người đẹp, đi đâu mà suốt cả tối vậy? ”
“Đi dạo thôi”. Nguyễn Quản trả lời.
Trịnh Vi đang quay mặt vào tường, cô thầm nghĩ, người như thế mà còn suốt ngày đi dạo quanh trường, không phải là cố tình thả mồi bắt bóng thì còn cái gì nữa?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc