Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 18

Tác giả: Cửu Cửu

Lúc anh đến Cốc Tử đã đứng đó chờ anh, hệt như giữa hai người tâm linh tương thông vậy. Hôm nay nhìn Cốc Tử rất trẻ trung, cô vận chiếc váy len cao cổ màu đen, đi đôi bốt dài tới đầu gối, lại còn đeo kính mắt bản to vô cùng sành điệu.
Trần Kiều thấy cô đứng đó đợi mình thì vui mừng không để đâu cho hết, anh hỉ hả tới năm tay cô, nhẹ nhàng hỏi, “Em lạnh không?”
“Ờ, bình thường.” Cốc Tử nói rồi chui vào xe, “Đi thôi, đứng ngoài lạnh quá.”
Trần Kiều lên xe xong mới để ý thấy cô mang cả máy tính theo, tay kia cầm Pu't, anh nén chút khó chịu vừa nhen lên xuống, hỏi vu vơ, “Không phải em mang máy đi để làm việc đấy chứ?”
“Biết đâu lại có chút cảm hứng nên cứ mang theo thôi.”
“Vậy lúc anh nói chuyện với em, em sẽ không lờ anh đi đấy chứ?” Trần Kiều vẫn hỏi giọng nghi ngờ.
Cốc Tử nhìn anh rồi toét miệng cười, cô đưa tay lên xoa đầu anh, “Cậu nhóc, ngoan nào.”
“Xì.” Anh né tay cô nhưng trong lòng chợt cảm thấy ấm áp lạ thường, rồi bất ngờ anh thơm một cái thật kêu lên má cô, “Em ngoan cho anh nhờ mới phải.”
Xe đi được một lúc anh chợt dừng lại, quay sang véo má cô, “Da em đẹp thật đó.” Nói rồi anh chăm chú nhìn kĩ thêm một hồi nữa, quả lè mềm mại, mịn màng, chẳng tìm thấy một lỗ chân lông nào, “Có thật không dùng phấn gì không?”
“Thật mà.” Cốc Tử đẩy anh ra xa, anh lại ghé sát vào cô hơi nũng nịu, “Hôn một miếng nữa thôi.” Anh nhanh chóng đạt được mục đích rồi vội lái xe đi, đợi khi anh không để ý, Cốc Tử đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hình rằng hôm nay trời hơi nóng.
Xe dừng trước quán trà, anh dắt tay cô vào quán. Trà vừa lên, anh tranh phần rót trà cho cô, chủ động bóc hạt dưa cho cô, trong khi ấy mắt vẫn không rời khỏi cô nửa phút.
Bị Trần Kiều chiếu tướng mãi như vậy khiến Cốc Tử cảm thấy không được thoải mái, hai má nóng rực, cô lườm anh, “Anh đừng nhìn tôi thế nữa có được không?”
Trần Kiều chỉ đợi cô nói như thế thì lập tức chuyển sang ngồi bên cạnh cô, khoác tay lên vai cô rồi lấy hạt bí cho vào miệng cô, anh ngã đầu ra cười lém lỉnh, “Sao lại không được nhìn em, em đẹp quá nên anh thích nhìn mà.”
“Xì, vài năm không gặp mà miệng lưỡi anh không ngờ ngày càng ngọt hơn trước. Giá cứ im như hến giống lúc trước, có khi còn đáng yêu hơn.”
Trần Kiều ngả đầu sát cổ Cốc Tử, “Lúc trước đáng yêu sao được, cái gì cũng phải giấu trong lòng, khó chịu ૮ɦếƭ đi được. Cứ như bây giờ lại hay, có gì đều có thể nói được với em.”
Cốc Tử cười nhếch mép tự giễu, “Anh không thấy chúng ta không hợp nhau sao?”
“Không hợp ư? Làm gì có chuyện đó?” Anh sát lại gần cô hơn, trước đây những gì anh không dám làm thì giờ anh đều làm, những điều trước đây không dám nói thì giờ anh cũng bạo gan nói ra hết cả, “Thực sự cơ thể của em và anh rất hợp nhau, thật đấy, em không biết chứ anh thì rất rõ...” Lúc nói câu này Trần Kiều thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt si tình đắm đuối, khiến Cốc Tử lập tức rung mình, giật nảy cả người.
“Còn những thứ khác, em xem mình quen nhau bằng ấy năm, giờ tính anh cũng tốt hơn trước rồi, em không có gì phải sợ cả.”
“Cứ thử một thời gian xem sao đã.” Cốc Tử chặn hết tất cả những lời anh định nói tiếp, nhẹ nhàng lên tiếng, “Chỉ có thể thử lại một thời gian nữa mới biết có hợp không.”
Trần Kiều ôm chầm lấy cô, miệng cười sung sướng, anh đã chờ cơ hội này từ rất lâu rồi.
“Lá thư đó, thực ra anh viết rất hay, anh phải cảm ơn nó.” Cốc Tử cũng cười, rồi cô mím môi lại, “Thực ra bây giờ bảo chúng ta trở lại như xưa là điều không thể Năm năm đã qua rồi, vận đổi sao dời, mọi thứ đã thay đổi, nhưng nếu anh nhất định cho rằng tôi là lựa chọn đúng đắn của anh thì tôi cho anh một cơ hội.”
“Được được!” Trần Kiều áp sát cả người anh vào cô. “Lá thư đó anh viết rất lâu đó, viết cả đêm em có biết không? Anh đã nhớ lại tất cả những ký ức tươi đẹp của chúng ta từ trước tới nay. Từ qua đến bây giờ anh chưa ngủ chút nào, giờ để anh ôm em ngủ một chút được không?” Không đợi Cốc Tử trả lời, Trần Kiều đã nhắm mắt giả vờ thiếp đi. Lá thư đó Trần Kiều kể lại hết những kỉ niệm giữa họ kể từ lần gặp đầu tiên, cả tâm trạng của anh, những đau khổ dằn vặt trong lòng anh, cả sự hối hận cũng như ý muốn chạy trốn của anh, anh đều bộc bạch tất cả với cô.
Không phải tình yêu nào cũng đều có thể chấp nhận, và không phải tội lỗi nào cũng không thể tha thứ.
Cốc Tử ngồi đó uống trà, bên tai là tiếng thở đều đều của anh. Cô tin cả đêm anh không ngủ, lại thấy anh mặc ít áo như vậy thì cũng cảm thương. Trần Kiều không biết cô đang nghĩ gì, anh cũng không dám hỏi. Không biết Cốc Tử ngồi thế cho anh ngủ bao lâu, mãi cô mới vỗ vai gọi anh dậy, “Tôi đau vai rồi.”
Trần Kiều mở mắt, hàng mi dài của anh chạm nhẹ vào cổ cô, ánh mắt đó đơn thuần mà vô tội, “Em mỏi à?” Anh cầm lấy tay cô mà nắn mà xoa, được một lúc thì ghé sát tai cô thì thầm gì đó. Cốc Tử giơ thẳng tay bạt vào đầu anh. “Anh bị *** xung não à, cả ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện đó.”
“Anh muốn mà, em không muốn sao?”
“Không!”
“Vậy những lúc em viết thứ tiểu thuyết đó, đều không cảm thấy gì sao? Hôm anh ở nhà em, đọc cuốn sách đó thực sự anh đã rất muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống em. Em là miếng thịt thơm, anh đã thèm thuồng từ lâu lắm rồi.”
Cốc Tử nhẫn nhịn không nói gì.
“Lúc anh ở nhà ba em cũng vậy, ngày nào cũng muốn xông tới làm càn mà thôi...”
“...”
“Có phải em muốn nói chúng mình bắt đầu từ năm tay không?”
Cốc Tử làm vẻ bất lực không biết nói sao, cô đứng dậy bảo, “Tôi đi vệ sinh một lát.” Thế nhưng hơn chục phút sau vẫn không thấy Cốc Tử ra, lại thấy điện thoại của mình rung lên, hóa ra là Cốc Tử gửi cho anh tinh nhắn, “Chuyện này, “bà cô” tôi ghé thăm, chúng ta về nhà thôi.”
Trần Kiều phụng phịu, mặt đầy uất ức, nghĩ mãi không biết mình sai ở đâu, không phải anh đang bộc bạch tình yêu với cô sao. Cô cũng đâu còn bé nhỏ nữa, chắc chắn cũng phải có H*m mu*n đó chứ. Ồ, có lẽ do cô e thẹn quá.
Nhưng Trần Kiều thuộc tuýp người dẫu có trăm trận đều bại thì cũng quyết không lùi bước, anh chắc mẩm Quân Quân bé nhỏ của mình ngượng ngùng nên mới thế, anh gửi lại tin nhắn cho cô:
“Bà cô em đến hả, anh muốn gặp xem sao?”
“Mỡ mà húp.” Vấn đề này thật thiếu nhã nhặn, rõ ràng anh ta giả vờ, Cốc Tử nghĩ bụng mà chỉ chực khóc òa.
“Tại sao, anh là người của em mà, họ hàng thân thích của em anh cũng cần gặp chứ!” Trần Kiều vẫn tiếp tục giả ngây giả ngô.
“Cút đi.”
“Em đang ở đâu?”
“Trên đường về nhà?”
“Ờ.”
Cốc Tử vừa ra khỏi taxi đã thấy Trần Kiều đứng đó đợi cô, khóe miệng anh cười gian xảo, “Bà cô em đâu?”
Cốc Tử không nhịn được nữa, cô buông tiếng chửi, “Anh... Mẹ kiếp!”
Trần Kiều theo cô lên nhà hỏi hết cái nọ đến cái kia, nào là có khó chịu không, mệt mỏi hay không, băng vệ sinh có đủ dùng không, Cốc Tử lúc này đầu như bốc khói, “Trần Kiều, anh đúng là đồ vô duyên.”
Trần Kiều vẫn cười hì hì, ghé sát tai cô nói nhỏ, “Sao lại nói anh vô duyên, em là người của anh nên anh quan tâm mọi chuyện của em thôi.”
Lúc này, cả Dược Dược và Tiểu Võ đều không có nhà, Cốc Tử có phần bực bội, cô nàng dạo này hay đi lang suốt vậy, có lẽ 419 nhiều quá giờ thành nghiện mất rồi. Cốc Tử đến tháng thật chứ không phải lấy cớ với Trần Kiều, cô đi vào nhà vệ sinh một lát, một mình Trần Kiều ngồi trên ghế, anh thoải mái thả mình xuống.
Lúc Cốc Tử ra cô bưng theo hai cốc nước hoa quả, một cốc đặt vào tay Trần Kiều, Trần Kiều cảm ơn cô rồi mím môi bảo, “Cốc Tử, anh kể chuyện cho em nghe.”
“Ừ.”
“Em biết Nhạc Phi chứ?”
“Ừ.”
“Nhạc gia quân rất lợi hại đúng không?”
“Ừ.” Cốc Tử thấy Trần Kiều cố tình vòng vo thì cứ mặc cho anh nói, cô hờ hững trả lời gọn lỏn, không biểu lộ lấy một chút tò mò.
“Mỗi lần trước khi đánh quân địch ông đều nói với binh sĩ, chỉ cần chiếm được tòa thành thì đàn bà và tiền bạc trong đó đều là của họ.”
“Ừ.” Cốc Tử gật đầu, đưa cốc nước lên miệng uống già nửa, “Anh định bày tỏ điều gì?”
“Mỗi lần em giận anh, em đánh anh anh đều nghĩ, chỉ cần giành được trái tim em thì em và Dược Dược đều sẽ là của anh.”
Cốc Tử không biết nói sao, cô ngụm thêm một hớp nước trong cốc rồi bảo, “Tôi phải làm việc đây.”
Trần Kiều không có chịu, anh đứng lên sát vào người cô, “Quân Quân yêu quý, đừng làm việc cả ngày thế có được không, thỉnh thoảng cũng phải ngồi chơi với anh chút chứ. Em ngồi đây anh kể chuyện cho mà nghe.”
“Nhưng chuyện của anh chán lắm.” Cốc Tử chọc anh, nhưng thực tình đúng là cô chẳng thích thú gì mấy những câu chuyện kiểu đó.
Trần Kiều tất nhiên không chịu thua, anh lại tiếp tục kể, “Em cứ nghe nói hết cái đã. Trên thế giới có một bộ tộc ăn thịt người, có tên là Tộc Rơi Dài, cái đó của họ rất dài, có thể quấn quanh eo, bình thường có thể bỏ ra làm VK tấn công kẻ địch...”
Cốc Tử giơ tay bịt miệng anh, “Trần Kiều, anh đừng kể nữa, tôi thực sự không muốn nghe.”
“Thực ra anh cũng không biết chuyện đấy là thật hay giả, có điều em có thấy nếu như thế thì những người vợ của họ thật đáng thương không?” Trần Kiều cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình, rồi anh hôn vào lòng bàn tay cô, “Em yên tâm, chúng mình hợp nhau mà.”
Cốc Tử nghiêng đầu nhìn anh thở dài, “Anh cứ đôi ba câu là lại nói tới chuyện đó, chị đây thực sự hơi nghi ngờ...”
Anh phủ phục lấy người cô rồi nghịch ngợm khuôn mặt cô đùa cợt, “Quân Quân, cho em toàn quyền sử dụng người anh đó.” Nói rồi Trần Kiều lại thay đổi sắc mặt, “Thực ra những lời này anh chưa bao giờ nói với con gái, kể cũng xấu hổ thật. Ờ, nhưng mà anh chỉ nói điều người ta thích nghe thôi.”
“Tôi...”
“Em thích nghe thì anh sẽ nói cho em nghe, em không cần xấu hổ với anh.” Anh lại tiếp tục vuốt ve khuôn mặt cô, “Bây giờ cả người anh đang nóng phừng phừng lên đây, vì anh vui mà. Hôm nay cuối tuần, có công việc gì em cũng để sang một bên đi, ở cùng với anh, được không?”
“Vậy mình đi xem phim đi.” Cốc Tử gật đầu nhượng bộ.
Xuống cầu thang, Trần Kiều lon ton chặn trước mặt Cốc Tử, ngăn không cho cô đi xuống, Cốc Tử quát, “Anh làm gì vậy?”
“Anh cõng em! Lần trước em để hắn cõng rồi, giờ phải đến lượt anh.” Cốc Tử nghe anh nói vậy thì suýt phì cười, biết là không chối được, liền hất cằm lên làm bộ như nữ hoàng hạ lệnh, “Mau ngồi xuống đi.”
Thấy Trần Kiều ngồi xuống, Cốc Tử nhảy phốc lên lưng anh, hai tay cô quàng vào cổ anh. Trần Kiều chính là người thích bị ngược đãi, nhất là được Cốc Tử ngược đãi mình, thấy cô lấy tay choàng cổ mình thì tỏ ra vô cùng hứng khởi. Cõng cô một lúc rồi mà anh vẫn không buông tay ra, Cốc Tử phải cắn một miếng thật mạnh vào cổ anh mới chịu bỏ cô xuống, “Tôi thích ngồi xe hơn, ngồi trên người anh chẳng có mấy thịt, khó chịu lắm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc