Ân Tình Mong Manh - Chương Cuối

Tác giả: Dạ Miên

Ái Vân đứng ngớ ra. Nhã Ân đã đi khuất mà cô vẫn cứ ngây người ra suy nghĩ. Nghe Nhã Ân nói thì mọi chuyện rất đơn giả. Nhưng để thực hiện nó, cô thấy rất khó. Bởi cái cảm giác bẽ bàng mà Nguyên Tân tặng cô hôm xuất viện thật khó lòng quên.
° ° °
Ái Vân tần ngần mãi trước cửa phòng mẹ. Cô vừa sợ làm bà phiền lòng, lại vừ không biết bày tỏ cùng ai những băn khoăn trắc trở mà cô đang ôm trong lòng đến nặng trĩu. Sau cùng, Ái Vân quyết định gõ cửa. Cô nghe có tiếng dép cùng câu hỏi vọng ra.
- Ai vậy?
- Dạ, con.
Và mở cửa ra trước mặt cô.
- Con còn chưa ngủ à?
Bà Ngọc Chi quay lưng đi về phía giường, vừa đi vừa hỏi.
- Dạ, con không ngủ được mẹ ạ.
Ái Vân đáp nhỏ. Cô đóng cửa phòng lại.
- Sao thế?
Bà Ngọc Chi ngạc nhiên nhìn con gái. Dạo này, Ái Vân trông có vẻ đẫy đà hẳn ra. Cái bụng đã nhô cao sau lớp ái ngủ màu hồng quyến rũ. Nhưng thật khổ! Nó và Nguyên Tân cứ giận dỗi nhau hoài. Bà chẳng biết bảo chúng làm sao nữa.
Ái Vân nằm xuống bên mẹ. Cô vòng tay ôm bà.
- Hôm nay, con ngủ với mẹ nhé.
Bà Ngọc Chi xoay Ái Vân lại và đưa tay vuốt ve cái bụng của cô.
- Bụng con nhỏ gọn lắm. Cái thai đạp khỏe chứ?
- Dạ, đạp rất nhiều mẹ ạ. Mẹ này! Mẹ thật không giận dì Uyển Phấn à?
Bà Ngọc Chi xoay người thẳng lại, mắt nhìn lên trần nhà.
- Sao con lại hỏ thế?
Ái Vân có vẻ suy tư:
- Là vì con muốn biết sau những chuyện va chạm không hay như vậy, thì thật sự trong lòng mỗi người như thế nào?
Bà Ngọc Chi ngồi dậy, dựa lưng vào tường.
- Biết nói thế nào nhỉ? Đầu tiên là cảm giác giận run, tưởng có thể băm vằm cả hai người đó ra mới hả giận. Sau thì nó lắng dần, nhất là ở tuổi này, mẹ còn trẻ trung gì nữa đâu. Rồi thì ba con đột ngột mất đi. Mẹ thấy hận thù, giận dỗi chẳng còn ý nghĩa gì nữa hết. Ai không có những giây phút lỡ lầm. Nếu như mẹ là một người vợ hoàn hảo thì ba con đã chẳng ngã vào tay người khác. Vì thế, thôi thì bỏ qua tất cả. Dù gì cũng còn thế hệ chúng con. Mẹ và Uyển Phấn nếu cứ mãi đối mặt với nhau thì con và Kỳ Cương, Tùng Nam sẽ rất khó xử.
Ái Vân đột ngột chuyển đề tài.
- Mẹ Ơi! Hồi xưa, lúc mẹ có bầu con, chắc là ba hạnh phúc lắm?
Bà Ngọc Chi mỉm cười, mơ màng nhớ về những ngày tháng cũ.
- Mẹ cũng thuộc dạng chậm có con. Lấy chồng năm năm mới có thai. Ba con sau những tháng ngày mòn mỏi vì chờ đợi đã muốn phát điên lên vì sung sướng. Ngày nào cũng chở mẹ đi ăn cả. Lúc nào cũng chỉ sợ mẹ đói rồi con đói. Cho đến khi con ra đời, ba suốt ngày cứ luẩn quẩn bên con. Tiếc là mẹ đã không sinh thêm cho ông ấy thêm một đứa con trai nữa. Chậc! Bao giờ cũng vậy, đứa con luôn là chiếc cầu nối cho hai vợ chồng. Dầu giận nhau trăm ngàn lần không muốn hòa giải thì đứa con sẽ luôn khiến người ta nghỉ lại.
Ái Vân buồn hiu.
- Vậy mà chúng con lại không được như vậy. Ngày mai, con và Nguyên Tân phải ra tòa để giải quyết chuyện hôn nhân giữa tụi con đấy.
- Vậy à? - Bà Ngọc Chi sửng sốt - Nó có vẻ gì muốn hòa giải không?
Ái Vân lắc đầu.
- Ảnh là người viết đơn mà mẹ.
- Mẹ vì chuyện của bao con rồi lại quên mất chuyện của con - Bà Ngọc Chi âu sầu - Con đối với nó thế nào hả Ái Vân?
Ái Vân giấu mặt xuống gối:
- Con cũng muốn con mình có cha lắm. Nhưng những tháng ngày lủi thủi một mình với sự ђàภђ ђạ của thai nghén, con thấy tủi quá. Lắm lúc nửa đêm thức giấc, con thèm nghe một câu hỏi han, an ủi. Vậy mà... Có lẽ Nguyên Tân giận con đến nỗi cạn tình luôn rồi.
- Mẹ không tin như vậy đâu. Nó đeo đuổi con bao nhiêu năm, đâu dể gì quên như vậy. Chỉ vì nó chưa đứng trước cái cảm giác mất nhau vĩnh viễn nên còn tự cao thôi. Như mẹ đã nói, khi ba con thật sự mất đi thì cảm giác nuối tiếc, hối hận ồ ạt kéo đến với mẹ không sao cưỡng lại được. Nhưng tất cả đã muộn.
- Con cũng muốn tránh cảm giác đó. Nhưng một mình con thì làm gì được hả mẹ? Chắc là con phải đồng ý thôi.
Bà Ngọc Chi khẽ gật.
- Chắc cũng phải như vậy, chứ làm sao được bây giờ.
Ái Vân thở hắt ra mệt mỏi. Cô tìm mẹ đâu mong được nghe giải pháp đó. Làm thế nào đây?
Dường như Nguyên Tân quá nôn nóng nên ngủ không được. Suốt một đêm trằn trọc suy nghĩ và sau cùng anh ra khỏi giường khi trời còn mờ tối. Trong cái không khí se lạnh của sáng sớm, Nguyên Tân khẽ so vai rồi trầm ngâm ngóng chờ bình minh tới.
Lát nữa đây, phản ứng của Ái Vân sẽ như thế nào khi nghe anh nói câu đó nhỉ? Nguyên Tân thở dài. Thật ra, anh không thấy tự tin cho lắm.
Từ sau lần đưa Ái Vân từ bệnh viện về, anh chẳng nói chuyện với cô lần nào nữa.
Hôm ông Kiết Minh mất, cô dường như quá đau đớn nên chẳng ngó ngàng đến anh. Đã vậy, Tùng Nam luôn kề cận sát bên cô, khiến anh thấy mất tự chủ.
Mình thật có lỗi khi không ra mặt chia buồn với mẹ và cô ấy.
Có lẽ điều này sẽ gây khó khăn cho quyết định hôm nay của mình.
Nguyên Tân buồn bã nghĩ thầm rồi đứng dậy. Trời đã sáng hẳn. Tiếng chim hót ríu rít trong vườn cây của nhà kế bên làm dịu nổi lo của Nguyên Tân đôi chút. Anh vươn vai. Có lẽ không nên quá căng thẳng như thế.
Nguyên Tân đến cửa hàng hoa sớm hơn thường ngày. Sắp xếp mọi thứ đâu đó xong xuôi rồi anh ngồi chờ Nhã Ân tới.
- Chào. - Nhã Ân ngạc nhiên - Sao hôm nay anh siêng quá vậy?
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân chằm chằm, anh cũng giơ tay.
- Chào. Sao hôm nay mắt em bé quá vậy.
Nhã Ân cười ngượng ngùng trước câu trêu chọc của Nguyên Tân. Cô nhắm mắt lại rồi... xoa hai mí mắt sưng mọng.
- Tối qua xem một cuốn phim tình cảm, em đã phải cảm động đến phát khóc. Thành thử mới có đề tài cho anh trêu chọc đây này.
Cô trả lời rất tỉnh nên Nguyên Tân tin ngaỵ Anh đứng lên, vẻ nghiêm trang.
- Thôi, giao cửa hàng cho em. Anh đến tòa án đây.
- À! Phải rồi. Hy vọng anh sẽ làm được một điều lạ.
Nhã Ân nhìn anh, chờ đợi. Nguyên Tân khẽ cười.
- Vậy thì chúc anh một câu đi.
Nhã Ân nhảy lên khi nghe câu nói này:
- Ya! Chúc anh thành công.
Nguyên Tân giơ cao ngón cái.
- Nhất định.
Nguyên Tân đến tòa án với một tâm trạng phấn khởi hơn.
Nhã Ân đúng là một cô gái dễ thương. Xong chuyện này, anh sẽ cố hàn gắn cô với người yêu cũ mới được.
- Anh ngồi đó đi.
Viên thư ký tòa án chỉ chỗ cho anh. Anh ta giơ tay xem đồng hồ rồi nói.
- Cũng sắp đến giờ rồi đó. Ngồi chờ nhé.
Nguyên Tân gật nhẹ. Một mình ngồi trong căn phòng rộng thênh im ắm, tự dưng anh lại thấy buồn.
Khi lấy Ái Vân, anh đâu nghĩ sẽ có lúc vợ chồng lại phải đưa nhau ra tòa như thế này đâu chứ.
Thật đúng là cuộc đời luôn có những bất ngờ không ai có thể đoán được.
Có tiếng chân bước nhẹ ngoài hành lang. Thần kinh Nguyên Tân căng lên. Chắc là Vân?
Nguyên Tân trân mình chờ một cuộc đối mặt chắc chắn là rất ngượng ngập.
- Xin lỗi anh.
Cửa mở và viên thư ký lại xuất hiện. Cùng đi với anh là hai người khác. Anh ta giơ tay giới thiệu.
- Đây là thẩm phán của tòa án. Còn đây luật sư riêng của vợ anh. Hôm nay cô ấy không đến được, nên nhờ luật sư đây giúp hộ.
- Tại sao?
Nguyên Tân ngỡ ngàng, quên cả phép lịch sự để hỏi trống không như vậy.
Người luật sư riêng của Ái Vân điềm tỉnh trả lời:
- Vợ anh nhờ tôi nói lại là cô ấy bằng lòng ly hôn. Không gây khó khăn trở ngại gì và cũng không đòi hỏi gì.
- Nhưng tôi muốn biết vì sao cô ấy không đến? - Nguyên Tân nóng nảy.
- Là vì vợ anh phải có mặt tại phi trường cho chuyến bay sang Pháp lúc chín giờ.
- Cô ấy đi Pháp?
- Phải. Sẽ định cư luôn ở đấy.
Vừa nghe hết câu, Nguyên Tân xô cả ba người qua một bên. Anh lao ra cửa.
Chuyến bay chín giờ. Bây giờ là hơn tám giờ. Phải nhanh lên mới kịp.
Nguyên Tân sải những bước thật dài ra khỏi khuôn viên tòa án.
Ra đến đường, anh vấy ngay chiết taxi vừa trờ tới.
- Cho tôi đến phi trường thành phố.
Nguyên Tân thở hổn hển vì mệt. Nhưng anh cũng chẳng ngả lưng vào ghế để nghỉ mà không ngừng nhìn đồng hồ rồi thúc giục người tài xế.
- Nhanh lên. Nhanh lên, bác tài ơi. Không thì vợ tôi đi mất.
Anh tài xế tò mò:
- Vợ anh đi xa à?
- Phải. Nhanh lên đi. Tôi không thể mất cô ấy được đâu.
Anh tài xế kín đáo trề môi. Chọc giận chi cho khổ vậy chứ.
Đến cổng ngoài của phi trường, chiếc xe phải dừng lại vì kẹt một phái đoàn đi đưa tin quá đông. Nguyên Tân sốt ruột trả luôn tiền xe rồi chạy bộ vào trong. Sau lưng anh, người tài xế phì cười rồi lắc đầu.
Nguyên Tân vừa đi vừa ngó dáo dác. Trong cái đám đông hỗn độn này, tìm sao cho ra Ái Vân thận nhanh đây?
Rồi thì trời cũng không phụ lòng anh. Anh tìm thấy cô khi cô đang đẩy chiếc xe hành lý chuẩn bị vào trong. Trông cô xúng xính trong chiếc áp bầu rộng mà thấy thương. Hình như cô khóc vì đưa tay vẫy mẹ.
- Ái Vân!
Nguyên Tân hét to, xô đại những người trước mặt, miệng không ngừng xin lỗi.
Ái Vân giật mình và thất sắc khi trông thấy Nguyên Tân.
- Ái Vân!
Nguyên Tân nhào tới trước mặt cô và thở hào hển.
- Em đừng đi. Anh xin em.
Ái Vân quay đi, giấu khóe mắt rưng rưng.
- Muộn rồi.
Nguyên Tân sụp xuống dưới chân cô.
- Anh xin em mà.
Bà Ngọc Chi tiến lên đỡ anh dậy.
- Đừng làm như thế, ở đây có rất nhiều người.
Nguyên Tân nắm tay bà.
- Mẹ Ơi! Mẹ giúp con đi. Con không thể mất cô ấy được.
Bà Ngọc Chi nghiêm nghị:
- Mẹ rất muốn nhưng biết làm sao được. Thôi thì hãy để cho nó đi, sau này rồi tính.
- Không. - Nguyên Tân la lên. Anh xoay qua chụp nhanh chiếc vé máy bay trên tay Ái Vân. "Xoẹt!". Chiếc vé ránh thành hai. Anh nhìn cô, thách thức.
- Đi đi!
Ái Vân bặm môi, cố giấu một nụ cười. Cô vờ hùng hổ đẩy chiếc xe hành lý ra khỏi đám người hiếu kỳ. Bà Ngọc Chi lật đật chạy theo cô.
Nguyên Tân cho tay vào túi quần, nở một nụ cười đắc thắng rồi cũng theo sau.
Ra đến chỗ vắng, anh thấy Ái Vân trừng mắt nhìn anh. Anh làm mặt bình thản, xách chiếc vali ra khỏi xe.
- Anh làm gì vậy?
Ái Vân giậm chân.
- Về nhà. - Nguyên Tân nói cộc lốc.
- Tôi...
Nguyên Tân chặn câu nói của vợ bằng một nụ hôn.
- Em tha thứ cho anh nhé? - Nguyên Tân thì thầm khi rời khỏi môi cộ Ái Vân lườm chồng.
- Không.
Đôi môi cô bĩu ra phụng phịu. Nguyên Tân mỉm cười.
- Vậy thì xin lỗi lại.
Anh vừa ghé sát mặt cô.
- Hừm!
Bà Ngọc Chi tằng hắng. Nguyên Tân và Ái Vân giật mình nhìn mẹ, mắc cỡ.
- Về nhà cái đã. Cứ như là trẻ con vậy.
Bà đi ra xe trước. Nguyên Tân nháy mắt với vợ.
- Mẹ làm quê quá.
Ái Vân làu bàu.
- Anh vô ý thì có.
Nguyên Tân nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của vợ rồi phá ra cười. Anh hạnh phúc cầm lấy bàn tay cô, tay kia anh xách vali.
- Về thôi em.
Ái Vân bước bên chồng, thấy lòng lâng lâng hạnh phúc. Ôi! Thật xa mà cũng thật gần đấy, con thân yêu của mẹ.
Ái Vân đặt tay lên bụng. Đứa nhỏ không biết có hiểu hay không mà đạp trả một cái thật mạnh khiến Ái Vân nhăn mặt.
- Ui da!
Nguyên Tân hốt hoảng.
- Gì vậy?
Ái Vân nũng nịu.
- Con nó bảo ba xấu lắm và đạp bụng em một cái đau quá trời.
- Đâu? - Nguyên Tân để tay lên bụng vợ - Ái chà! - Anh reo lên khi cảm nhận được những cái quẩy đạp mạnh mẽ của đứa con.
- Nói con yêu ba thì đúng hơn. Mẹ xạo quá.
Ái Vân đưa tay nhéo anh.
- Úi da! - Nguyên Tân nhảy lên. Cả khuôn mặt anh sáng bừng rạng rỡ.
Đằng xa, bà Ngọc Chi khẽ lắc đầu rồi mỉm cười. Rốt cuộc thì bà cũng tìm được cách giúp con. Bà tin rằng sau này Ái Vân của bà sẽ mãi mãi được hạnh phúc. Chắc chắn là như vậy.
Biệt thự của vợ chồng Nguyên Tân ngày hôm nay tưng bừng, lộng lẫy và trang trọng cho bữa tiệc mừng đầy năm bé trai Nguyên Vũ.
Từ ngày hôm qua, cả gia đình họ đều rất bận rộn.
Nguyên Tân suốt ngày tính đi tính lại số khách mời đã đủ những người quen thuộc chưa. Và cách đãi như vậy có thiếu sót không?
Ái Vân chỉ chăm chú xem con có bị trầy sước hay muỗi cắn gì không, để mặt mũi ngày mai chụp hình cho đẹp. Rồi cô hết thử bộ đồ này đến bộ đồ khác, để lựa ra bộ đồ ưng ý nhất cho bé.
Bà Ngọc Chi và bà Uyển Phấn thì loay hoay với một lò bánh trái đến nỗi Ái Vân phải kêu lên hai bà mới chịu thôi.
Nhã Ân lo đảm nhận việc trang hoàng nhà cửa. Hoa được cắm rực rỡ từ ngoài vào trong khiến Ái Vân cứ tặc lưỡi. Chắc là phải hết cả một tiệm hoa của Nhã Ân chứ chẳng chơi.
Tùng Nam cũng lăng xăng phụ người này một chút, người kia một chút. Rồi anh vỗ vai Nguyên Tân.
- Tôi đến phát ghen lên với anh đó. Điệu này, ngay ngày mai, tôi cũng phải xúc tiến cho chuyện hôn nhân của mình mới được.
Nguyên Tân cười hà hà.
- Thì anh tranh thủ đi. Sang năm, chúng ta cho hai bà sản xuất một lượt. Anh nghĩ sao.
- Tùng Nam Pu'ng tay.
- Ý kiến haỵ Mẹ duyệt chứ?
Bà Uyển Phấn hừ nhẹ:
- Có mới nói đó nhé.
Nhã Ân vọt miệng:
- Mẹ Ơi! Con thấy anh Nam chở một cô rất đẹp ngang qua tiệm hoa hoài. Con nghĩ mẹ không phải chờ lâu đâu.
- Thì cũng mong thế. - Bà Uyển Phấn chép miệng. - Để rồi còn lo cho con và Kỳ Cương nữa. Hơn một năm nữa là nó về rồi.
Tùng Nam lên tiếng.
- Ái chà! Nếu vậy, thím Nhã Ân đây rất mong tôi có vợ phải không? Để tôi tính xem... Năm năm nữa, thím nhé.
Nhã Ân ném một cuống hoa về phía anh.
- Thì anh cứ thử. Anh mà để chúng tôi chờ lâu quá thì cũng không yên với chúng tôi đâu.
- Trời ơi! Mẹ! Mẹ có thấy con dâu tương lai của mẹ "nai" ghê không? Điệu này Kỳ Cương nhà tôi... - Tùng Nam lên giọng than van.
Nhã Ân đến sát bên anh, ngọt ngào.
- Kỳ Cương nhà anh thì sao?
Tùng Nam gãi đầu:
- Thì... thì... phải đội vợ lên đầu chứ sao.
Tùng Nam chạy đi thật nhanh. Cả nhà cười nghiêng ngả. Nhã Ân nói với theo.
- Không biết ảnh hay là anh đó.
Rồi cô cũng cười theo hạnh phúc.
Được Nhã Ân báo tin cho biết, Kỳ Cương âm thầm trở về chia vui cùng gia đình.
Suốt trong chuyến bay, anh cứ mỉm cười một mình khi nghĩ đến sự sửng sốt của mọi người. Chắc chắn sẽ thú vị lắm đấy.
Phi cơ hạ cánh. Anh bước ra cái không khí oi nóng quen thuộc của xứ sở mà nghe lòng bồi hồi. Cho dù là buổi tối, không khí mát dịu đi nhiều, nhưng sự khác biệt giữa hai đất nước vẫn không thể nhầm lẫn được.
Kỳ Cương hít một hơi thật dài, anh thong thả bước xuống cầu thang máy bay.
Khi đã ngồi yên trong xe taxi, Kỳ Cương chợt nhớ đến những gì xả ra cách đây hơn một năm, và xa hơn nữa...
Sự xúc động dâng trào trong anh. May là mình đã gặp được những con người độ lượng như thế. Kỳ Cương thầm nghĩ. Nếu không, chẳng biết bây giờ mình ra sao nữa.
Xe ngừng. Kỳ Cương trả tiền rồi đứng lặng nhìn vào ngôi biệt thự đang ồn ào. Trong đấy, anh sẽ gặp lại mẹ, Nhã Ân, Tùng Nam, Ái Vân... Sao mà bỗng dưng anh run thế.
Đột nhiên, anh không muốn mọi người vì mình mà sơ sót trong tiếp đãi, nên lặng lẽ xách chiếc vali đến một chỗ không xa cổng lắm và ngồi im đấy chờ đợi.
Khi người khách cuối cùng rời khỏi biệt thự, Kỳ Cương lừng lững xách vali vào.
Người đầu tiên trông thấy anh là Nguyên Tân. Anh vừa tiễn khách về và chưa kịp vào nhà.
- Úi trời! Sao cậu về mà không báo vậy!
Nguyên Tân trợn cả mắt. Kỳ Cương đưa tay lên môi ra dấu im lặng rồi anh theo sau lưng Nguyên Tân đi vào nhà.
Trong nhà, mọi người đều đã mệt nhoài. Ai nấy ngồi dựa lưng vào ghế salon rồi lim dim hai mắt như nghỉ mệt. Chợt Nhã Ân lên tiếng.
- Thôi, để con dọn dẹp hộ chị Vân một tí. Nếu không, ngày mai là chỉ...
Nhã Ân tròn mắt rồi im bặt.
- Kỳ Cương! - Cô hét lên và nhảy tới, đu cổ anh.
Sau tiếng la đó, những người còn lại đều mở choàng mắt. Bà Uyển Phấn sau giây phút sững người cũng lao tới bên con, mừng rỡ.
Kỳ Cương muốn nghẹt thở trong vòng ôm của mẹ và Nhã Ân, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Rồi sau đó là phút giây hàn huyên, thăm hỏi tưởng chừng như bất tận.
- Thôi, ta về chứ. Để Nguyên Tân và Ái Vân nghỉ ngơi nữa.
Tùng Nam lên tiếng:
- Hay là... - Ái Vân đề nghị - Ngủ hết ở đây đi.
- Không được - Bà Ngọc Chi phản đối - Nhà bên ấy không có ai cả. Chúng ta về thôi.
Bà đứng lên. Thế là mọi người lục ***c kéo nhau ra về.
Căn nhà im ắng trở lại.
Nguyên Tân nắm tay vợ, kéo về phòng ngủ.
- Vào đây, anh có chuyện muốn hỏi em.
Vẻ mặt Nguyên Tân nghiêm nghị làm Ái Vân lo lắng.
- Có chuyện gì vậy?
Nguyên Tân ấn vợ ngồi xuống giường.
- Em phải nói thật mới được đó.
Ái Vân bồn chồn.
- Thì anh nói ra đi, rào đón hoài sốt ruột quá.
Nguyên Tân:
- Chắc em còn nhớ chuyện em ra phi trường ngay ngày chúng ta ly hôn chứ?
Ái Vân ngẩn ra.
- Thì sao?
- Có thật là em định xa anh không?
Ái Vân ngập ngừng một chút rồi rắn giọng.
- Sao lại không?
- Nghĩa là em không cần anh nữa?
- Thì lúc đó người ta đang giận. Mà sao tự nhiên nhắc chuyện cũ như vậy?
Nguyên Tân giận dỗi.
- Thì tức.
Ái Vân ngạc nhiên.
- Tức cái gì chứ?
- Mắc bẫy người ta.
Ái Vân chột dạ.
- Bẫy gì nữa?
Nguyên Tân móc túi, lấy ra hai mảnh giấy.
- Cái vé này mà đi Pháp hả?
Ái Vân giật mình, chộp lấy thật nhanh.
- Anh vẫn còn giữ sao?
- Tất nhiên.
Ái Vân bối rối xoắn hai tay vào nhau.
- Em xin lỗi. Đấy là ý của mẹ. Mẹ bảo phải để anh trước một mất mát thật sự, thì anh mới tỉnh ngộ.
Nguyên Tân cười xòa.
- Anh có nói gì đâu. Nhờ mẹ mà chúng ta mới có được ngày hôm nay đấy.
Ái Vân thở ra:
- Vậy mà anh làm em hết hồn. Sợ lại có chuyện giận hờn...
Nguyên Tân ghé sát mặt cô.
- Rồi anh lại đi mất phải không?
Ái Vân bĩu môi.
- Xí! Làm như quý lắm.
- Cỡ nào thì không biết, nhưng cũng có người lo quýnh cả lên đến phải chui vào phòng mẹ một đêm để tìm kế.
Nguyên Tân nói tỉnh bợ Ái Vân quơ một cái gối ném vào anh.
- Mẹ kể cho anh nghe hết rồi phải không? Bây giờ làm mặt vênh vang tự đắc để chọc người ta.
- Không phải. - Nguyên Tân chụp tay cô khi cô chuẩn bị lấy cái gối thứ hai - Là vì anh muốn cho em biết anh rất hạnh phúc, khi thấy em yêu anh như vậy.
- Còn anh thì sao chứ? - Ái Vân nũng nịu.
- Còn phải hỏi nữa à? - Nguyên Tân vờn môi cô - Anh "ghét" em nhất trên đời này đấy.
Anh cắn nhẹ vào môi cộ Ái Vân vòng tay ôm lấy cổ chồng. Hạnh phúc nào có xa xôi gì. Nhưng nếu không khéo, nó sẽ như quả bóng tuột khỏi tay và bay mãi vào bầu trời cao rộng.

Bạn vừa đọc xong truyện: Ân Tình Mong Manh

Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những cuốn truyện hay các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc