Ẩn Sát - Chương 583

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

Hai năm trước hắn có tới Viên một lần, mặt ngoài thì là công ty có việc nên thuận tiện tới thăm, nhưng trên thực tế việc nào chủ yếu việc nào thứ yếu cũng không phân rõ được.
Khi đó hắn xây cho Gia Minh một cái mộ, trong lòng có một số chuyện muốn nói muốn làm, thế nhưng lúc tới Viên, nhìn thấy thiếu nữ đang khép mình với cuộc sống, thì chẳng nói nên lời.
Vì vậy hắn chỉ nói chuyện phiếm rồi rời đi, hôm nay ngồi nhìn nàng, hắn mới bỗng nhiên hiện, hai năm trước trầm mặc đã làm cho một số việc nước chảy thành sông, lúc đó không nói vì không nói nên lời, bây giờ kiểu gì cũng phải nói.
Hắn ngồi ở đó, nhìn bóng người kia thỉnh thoảng nhập một ngụm nhỏ cà phê, cúi đầu lật xem giấy tờ gì đó, thời gian cứ từng giây từng phút qua đi, đại khái tới tầm 2h50, cô gái nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài được, lại cúi đầu nhìn tư liệu.
Hai giây sau đó, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang.
Đông Phương Lộ cười cười, tắt tàn thuốc, đứng dậy.
"Tới lâu rồi phải không?"
Ngồi xuống trước mặt Linh Tĩnh, Đông Phương Lộ nói.
Cô gái giống như Tinh Linh cười cười:
"Vừa mới tới."
"Tôi ngồi ở đối diện hơn nửa tiếng."
Một nữ nhân viên phục vụ đi tới, hắn tùy ý gọi một ly cà phê, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Linh Tĩnh cũng chẳng quanh co làm gì:
"Tôi đã gặp chị Nhã Hàm, cũng đại khái biết sơ qua chuyện Ô Hà Lĩnh, tôi muốn biết chuyện của hắn..."
Đông Phương Lộ gật đầu:
"Mộ của hắn là do tôi đắp, nhưng mà..."
Hắn vừa nói xong thì có một bóng người xuất hiện trước mặt, hắn hơi nhíu nhíu mày, cô gái kia đã mở miệng:
"A Lộ, lại có thể gặp được anh."
Người từ của quán cà phê đi tới chính là bạn gái của hắn, nàng mang theo một nụ cười xán lạn, sau đó trực tiếp ngồi ở bên cạnh hắn, kéo cánh tay hắn nói:
"Em chạy đi chơi, bác trai nói con đường dành cho người đi bộ có nhiều thứ vui, em còn đang nghĩ có gặp được anh trên đường hay không..."
Nàng thân thiết ép sát vào người Đông Phương Lộ, sau đó cười nhìn Linh Tĩnh đưa tay ra:
"Xin chào, tôi là Sư Na Na."
"Diệp Linh Tĩnh."
Hai người bắt tay, Đông Phương Lộ thở dài, sau đó nhìn Sư Na Na chỉ chỉ:
"Bạn gái của tôi."
Linh Tĩnh cũng thản nhiên gật đầu.
Nghe thấy Đông Phương Lộ thẳng thắn giới thiệu mình như vậy, Sư Na Na nhất thời trở nên vui vẻ, nói:
"Tôi vừa tới Giang Hải."
"Không có gì nữa rồi, tôi không quấy rầy các người nữa."
"Linh Tĩnh cô thật xinh đẹp."
"Cách giữ gìn như thế nào vậy."
Nàng nói liên tục, đại khái là muốn biểu thị quan hệ với bạn trai, đồng thời nhân cơ hội đả kích "tình địch."
Linh Tĩnh trả lời vài câu, Đông Phương Lộ gật đầu, chỉ dùng ánh mắt biểu thị sự áy náy.
Trên thực tế Sư Na Na cũng không muốn đi vào lâu, chỉ quyết định vào nhìn một lúc rồi đi.
Đông Phương Lộ và Linh Tĩnh nói chuyện hẹn nhau thời gian địa điểm vào lúc sáng sớm, buổi chiều đợi cho bạn trai vừa ra khỏi cửa, nàng đã có dự định đi theo Đông Phương Lộ.
Sau khi hỏi người giúp việc, lại được Đông Phương Lăng Hải nhiệt tình chỉ dẫn, đồng thời hỏi đường, nàng đại khái cũng tìm được, lúc đó nàng nhìn thấy bạn trai đi vào quán cà phê, và gặp mặt cô gái có tên là Diệp Linh Tĩnh kia.
Ban đầu nàng tự cho mình là một cô gái tương đối xuất sắc, dung mạo cũng đẹp, vóc người đầy đặn sức sống 10 phần.
Lúc trước ở Thâm Quyến nghe Lê Nhã nói về chuyện A Lộ thích cô bé kia như thế nào, lại thấy bạn trai vứt bỏ thủ hạ đang thực hiện một công trình lớn chạy về Giang Hải gặp người, trong lòng cũng cảm giác được một mối nguy cơ.
Lúc này, khi nhìn thấy dung mạo và khí chất của Linh Tĩnh, nàng đột nhiên có sự mặc cảm và tự ti, lại thấy hai người đã nhiều năm không gặp, nói chuyện vô cùng hòa hợp, đầu của nàng bốc khói, chạy vào bên trong. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hiện giờ nói chuyện phiếm với Linh Tĩnh, thấy đối phương không phải có nhiều hứng thú, trong lòng lập tức cao hứng: Cô gái này phần lớn là không có ý nghĩ gì với A Lộ.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ lại tới, nàng gọi một ly cà phê, bạn trai của nàng ho nhẹ một tiếng:
"Na Na, đi ra ngoài trước chờ một chút được không?"
Sư Na Na ngẩn ra, Đông Phương Lộ lại nói thêm:
"Anh thấy cái quán thịt quay ở đối diện kia rất ngon, em tới đó gọi món trước, anh với Linh Tĩnh nói chuyện xong rồi qua."
"Ư... Được."
Sư Na Na không cam lòng, nhưng dù sao nàng cũng đã xuất hiện, đã chứng minh quan hệ với bạn trai, nàng hung hăng véo tay bạn trai một cái, chào Linh Tĩnh rồi đứng dậy rời đi.
Đợi cho bạn gái đi khuất, Đông Phương Lộ mới lắc đầu:
"Xin lỗi, để cô chê cười rồi."
"Một cô gái rất tốt."
"Mộ của Gia Minh là do tôi dựng, nhưng mà chỉ mà mộ giả mà thôi."
Biết Linh Tĩnh cũng không thích quanh co lòng vòng, hắn uống một ngụm cà phê, trực tiếp nói thẳng:
"Cô đã gặp cô Trương, đại khái cũng biết chuyện này, hắn rời đi hôm mồng 5 tháng 2, trước đó chúng tôi vẫn luôn quan sát hắn, nhưng thực ra chúng tôi cũng giống với người khác. Sau mồng 5 tháng 2, hắn rời khỏi Giang Hải, người phụ trách theo dõi không tìm được hắn."
"Vậy mộ..."
"Hắn từng nói với tôi, nói với bên ngoài ૮ɦếƭ, nhưng chỉ cần tới nhà xác tra danh sách hỏa táng sẽ không có danh sách của hắn, hắn có một số địch nhân, sợ rằng họ sẽ tới tìm cô gây phiền phức, cho nên hắn thỏa thuận với tôi là tuyên bố bên ngoài là hắn đã ૮ɦếƭ, ý muốn nói rằng bọn họ có thể xuống một bậc thang. Nhưng vấn đề là ở chỗ tìm không được hắn, nên bản thân hắn vẫn có sự uy *** nhất định."
Linh Tĩnh nhìn hắn, dựa lưng vào ghế.
"Tôi hiểu tâm tình của cô, cô không chịu tin, nhưng hắn đúng là có một khối U..."
Đông Phương Lộ hạ thấp giọng, nhìn trạng thái Linh Tĩnh lúc này một chút rồi mới nói tiếp:
"Đương nhiên... căn bệnh của hắn là ngoài sự hiểu biết của mọi người... cho nên cũng chẳng có chứng cứ gì nói hắn đã ૮ɦếƭ, đương nhiên cũng không có chứng cứ chứng minh hắn có thể... sống..."
Vốn là muốn an ủi vài câu, nhưng nói tới câu cuối, hắn cảm thấy mình đã nói quá nhiều. Khối U vốn là một bệnh nan y, Linh Tĩnh cần một chứng cứ khách quan từ tình hình của gm, chứ chẳng có mong muốn xa vời gì cả.
Sau một lúc, Linh Tĩnh hít một hơi, nói:
"Tôi sẽ... chờ hắn trở về..."
Đông Phương Lộ gật đầu.
Hai người trầm mặc đại khái khoảng một phút đồng hồ, Linh Tĩnh đứng lên, thân hình nhẹ nhàng như bay bổng:
"Vậy tôi đi trước..." Đông Phương Lộ thuận miệng muốn nói thêm một chút, bỗng nhiên bật ra: "Tôi nghĩ... Chúng ta có thể đi cùng nhau."
Linh Tĩnh quay đầu, nghi ngờ nhìn hắn, hắn hơi sững sờ một lúc, thẳng thắn vuốt tay:
"Vốn tôi không muốn nói câu này, thành thật mà nói, đã bốn năm năm chưa gặp mặt, thế nhưng vừa lúc nãy ngồi nhìn cô, tôi đột nhiên cảm giác được, chúng ta có thể đến với nhau... Đương nhiên, không phải hiện tại, tôi nối là nếu như cô không quên được hắn, lại cần phải... thí dụ như một cái thân phận, thì có thể đến với tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc