Ẩn Sát - Chương 571

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào giường, nàng đã tỉnh lại.
Từ nhỏ nàng vốn có bệnh, huyết áp thấp khiến cho ý thức nàng đôi lúc mơ hồ, nàng vô ý thức ngồi xuống, trong ánh nắng ban mai chiếu xuống sân thượng, nàng nhìn về phía đứa nhỏ đang ngủ say trên giường.
Một thân hình nho nhỏ, một khuôn mặt bé xinh, trong lúc mơ ngủ, cái miệng nhỏ mở ra.
Cô nhóc này vẫn chưa tới ba tuổi, nhưng lại là người mà nàng coi trọng nhất, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, nàng lại cảm thấy hạnh phúc và hi vọng, đồng thời có sự thương cảm mang mác. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đương nhiên cuộc sống thì không thể hoàn mỹ, nàng không hề oán hận hay hi vọng xa vời gì nhiều, nàng chỉ hi vọng có thể nhìn nó chậm rãi trưởng thành, nhìn nó ngày nào cũng tươi cười, sau đó yêu một người khác, lấy người đó, vậy là đã đủ với nàng lắm rồi.
Nàng bước xuống giường, đến toilet đánh răng rửa mặt, cố gắng không để vang lên thanh âm quá lớn.
Khi rời nhà vệ sinh, nàng đi tới cạnh giường cô nhóc, khẽ hôn lên trán nó một cái, nhìn khuôn mặt nó một lúc, rồi đi lên sân thượng, gió mát thổi vào mặt.
Bên dưới sân thượng có một cái hồ bơi thật to, đây cũng chính là nơi mà nàng ở trước đây, chỉ là sau khi trở về, nó được sửa chữa đơn giản, màu giấy dán tường được thay bằng màu ấm hơn.
Dụng cụ cũng thay đổi, không để lại những thứ có thể gây ra nguy hiểm với trẻ con.
Thực ra, căn nhà này vốn đã được bài trí cho đứa nhỏ, nhưng mà nàng có thói quen mang con gái theo người, tiến lui đều có nó, lúc ngủ cho nó ngủ riêng mà thôi.
Con gió mềm mại thổi tới, nàng mở cửa kính, đứng trên sân thượng hít thở không khí buổi sáng.
Đôi khi nhớ tới tiểu nam hài nửa đêm lẻn vào nhà, bế nàng lên sân thượng, rồi ra ngoài, nàng lại thấy bồi hồi, cho dù chuyện đó đã xảy ra thật lâu, hiện giờ nàng đã là mẹ của một cô nhóc gần 3 tuổi, vậy mà nó chỉ mới thoáng như hôm qua.
Đương nhiên, thời gian trôi qua cũng chẳng lưu lại bao nhiêu dấu tích trên người nàng, nếu như có thay đổi gì, thì cũng chỉ là cái khí chất trưởng thành và bình thản mà thôi, nó khác với cái thời nàng mới tới học viện Thánh Tâm dạy học 7, 8 năm trước.
Trước kia nàng có khuôn mặt lạnh lùng tới dọa người, nếu hiện giờ nàng mà làm cô giáo, chắc cũng không còn như vậy nữa, đối với rất nhiều chuyện nàng đã có cách ứng phó khác nhau.
Phía chân trời mới chỉ hơi sáng, đứng ở đây nhìn ra ngoài sẽ thấy một cái vườn hoa, khu nhà, con đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài người đi qua.
Cô nhóc trên người bắt đầu nghiêng về bên này, dụi dụi mắt, sau đó nhí nhảnh nói một câu:
"Mẹ..."
"À? Đào Đào đã tỉnh rồi sao?"
"Con muốn ngủ trên ban công..."
Tiểu cô nương còn chưa có tỉnh ngủ, thanh âm chỉ như gió thoảng qua, nhưng nàng đương nhiên có thể nghe rõ.
Nàng cười đi tới, ôm lấy cô nhóc bé bỏng, chậm rãi đi lên sân thượng, sau đó ngồi xuống ghế nằm, điều chỉnh sao cho tư thế mình thoải mái nhất, chủ yếu là để cho cô nhóc ngủ được thoải mái.
"Thật mát..."
Nằm trên thân hình mẹ mình, Tiểu Đào Đào ư a nói một câu, sau đó lại vòi vĩnh:
"A... Mẹ... Con muốn nghe hát..."
Nàng cười cười, sau đó cất giọng:
"Trước cửa có một cây nho... Lá xanh xanh cành lá dập dìu..."
"Không nghe bài này..."
Cô nhóc mở mắt một cái, sau đó lại nhắm lại, dụi đầu trong *** mẹ mình, để cho mình ngủ thoải mái hơn:
"Con muốn nghe bài thường nghe..."
"Ừ, được..."
Nàng ôn nhu đáp lời, sau đó chậm rãi ngân nga ca khúc.
"Con ngủ ngon bàn tay nắm chặt, trên gương mặt hiện hai má lúm đồng tiền. Lúc này mẹ đang nhìn con, có rất nhiều điều muốn nói cho con nghe... Nếu như ngày mai con đã trưởng thành, mẹ có thể gửi gắm bao ước mơ và hi vọng ..."
Nàng càng hát thì lại càng nhập tâm, giống như bao lần trước, đôi khi cô nhóc cứ quấn quít lấy, bao giờ nghe được bài hát này mới bằng lòng ngủ.
Gió sớm ôn nhu thổi lất phất, nàng ngồi đó, ôm con gái hát ru, ký ức như mây kéo về cái mùa đông năm đó.
"Gia Minh, không biết có con sẽ có cảm giác gì nhỉ..."
"Em cũng không biết, nhưng mà... chắc là rất giống một ca khúc..."
Đó là một mùa đông quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, sức khỏe của thiếu niên đã cực kỳ không tốt, tuy rằng lúc nào cũng đau đầu, nhưng ở trước mặt nàng lúc nào hắn cũng tươi cười.
Nàng sống chung với hắn đương nhiên là hiểu, mỗi khi hắn cố gắng tươi cười, chính là lúc hắn đau đớn không chịu được nữa.
Trong một đêm khác không lâu sau đó, thiếu niên mang theo sự đau đớn rời đi, để lại bài hát này.
Mấy tháng sau đó nàng xác định mình đã mang thai, mỗi khi cất bài ca, nàng đều nghĩ là cha nó đang ngồi trên sa lông, chậm rãi hát ru cho đứa con của nàng nghe.
Cũng giống như mọi sáng bình minh, hình ảnh này trôi qua, Đào Đào vẫn chưa ngủ, nó xoa ánh mắt, cuối cùng tỉnh hắn, cô nhóc không tham ngủ, bởi vì mỗi ngày nàng đều phải đi làm, cho nên nó có thói quen tỉnh theo mẹ nó.
Sau khi giúp cô nhóc mặc quần áo, vào toilet rửa mặt súc miệng, cô nhóc bập bẹ nói:
"Sáng hôm nay ông ngoại muốn tới mang con tới công viên chơi."
"Mẹ biết rồi, mẹ đang làm bữa sáng cho con và ông ngoại, sáng nay con muốn uống sữa tươi hay sữa đậu nành?"
Vừa dùng khăn lau mặt cho con, Nhã Hàm vừa hỏi.
"Nước chanh!"
"Được, nước trái cây."
"Không phải nước trái cây đâu, là nước chanh, không muốn những thứ khác..."
"Nhưng như vậy mới có dinh dưỡng."
"Thế nhưng nước chanh là đồ uống tốt nhất."
"Mẹ pha loãng nước chanh một chút, được không."
Sau khi cò kè mặc cả một phen, nàng ôm con gái xuống lầu, Trương Kính An đã ngồi một chỗ trong phòng khách xem báo giấy.
Thực ra thì cha nàng ngày nào cũng tập thể dục, cho nên sáng sớm đã đợi ở dưới, những ngày như vậy đa phần đều là có hẹn với cô cháu gái, muốn dẫn nó tới công viên dạo chơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc