Ẩn Sát - Chương 288

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

"Sớm đã nói con bị hoa mắt, con lại không tin, ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng, con làm cho ta sợ muốn ૮ɦếƭ, mấy ngày kế tiếp chúng ta không đi dạo phố, tuyết lớn như vậy, hôm nay ta gọi điện thoại cho cha con, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về, dù sao bệnh viện này cũng đã kiểm tra xong, chúng ta không thể ở lại nước Mỹ an dưỡng được, trở về... Tim của ta bây giờ còn đang đập thinh thịch đây này..."
Nữ nhân này nói liên thanh, cho tới khi xe con dừng ở bên cạnh đường của bệnh viện, cửa xe mở ra, tiến vào trong tòa nhà, vào trong thang máy, mẹ hai đều không ngừng nói, chuyện hôm nay quả thực đã khiến nàng quá sợ hãi.
Trở lại trong phòng bệnh, Nhã Hàm dường như vẫn còn hoảng hốt, mẹ hai vừa nói, vừa ném toàn bộ những túi đồ mua được lên giường, sau đó chạy vào trong phòng vệ sinh tháo trang sức. Sau một lát, nàng trở ra, trên mặt còn dính nước, tóc đang buộc cũng bị tháo xuống. Tuy rằng, nàng ta thường nói mình bây giờ phải dựa vào son phấn, nhưng lúc này không son phấn gì cả trông cũng chỉ như một nữ nhân 30 tuổi mà thôi.
Đi tới trước giường, nàng đưa tay sờ trán Nhã Hàm:
"Không có sao chứ, có muốn ta gọi bác sỹ tới xem hay không, ta nghĩ con hãy ngủ một giấc đi, ngủ xong là tốt liền, ngoan nào, con ngủ đi, không nghĩ gì cả, ta đi ra ngoài trước."
"Mẹ hai, đừng lo lắng, con không sao."
Ngồi ở bên giường, Nhã Hàm cười cười, nhưng chỉ nhận được sự khinh thường của đối phương:
"Lời nói chẳng có sức thuyết phục gì cả..."
Khi mở cửa, Nhã Hàm lại bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, đi ra bên ngoài, mẹ hai nhìn lại, thấy đám người Man Đầu đang nói chuyện phiến, thì hỏi Nhã Hàm:
"Làm sao vậy?"
"Ách, không có chuyện gì... Man Đầu, ngươi có thể vào một chút không?"
"Man Đầu?"
"Ta?"
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn sang, Man Đầu cũng đưa tay ra chỉ chỉ mình, đợi cho Nhã Hàm gật đầu, hắn mới a một tiếng, do dự vào phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, mẹ hai nhìn vệ sĩ hai bên: "Không được nghe trộm đấy." Sau đó, đi nhanh về phòng của mình.
Trong phòng có chút vắng vẻ, tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, bầu không khí có vẻ âm trầm, ánh sáng trong phòng không đủ nên hơi tối, Nhã Hàm gật đầu:
"Tùy tiện ngồi đi."
Sau đó chỉ một cái tủ đứng ở bên cạnh:
"Cà phê? Hay nước trái cây?"
"Ách, nước trái cây..."\'
Ngồi xuống ghế sa lông, Man Đầu nghĩ bầu không khí dường như có chút quỷ dị, chẳng lẽ nữ nhân này tìm không được người, nên muốn câu dẫn mình trên giường? Nhưng mà nữ nhân này có quan hệ với Giản Tố Ngôn, tuy rằng rất có lực mê hoặc, nhưng cũng rất phải suy nghĩ.
Sau khi nghĩ lợi lung tung, hắn nhìn Nhã Hàm, thấy trên mặt nàng chẳng có chút gì khẩn trương, nên đã hiểu, chuyện hương diễm như thế tuyệt đối không tới phiên mình, bằng không thì nàng lại đơ đơ ra thế kia, hơn phân nửa là...
"Nước chanh."
"A, cảm ơn."
Đặt nước trái cây xuống trước mặt Man Đầu, Nhã Hàm ngồi ở ghế đối diện, hai người ngơ ngác nhìn nhau, Man Đầu cũng chỉ cốc nước nhấp môi.
Nhã Hàm nhẹ giọng hỏi:
"Man Đầu, ngươi rốt cuộc là người thế nào."
"Hử?"
Hắn trợn mắt lên, trông rất ngây thơ thuần khiết.
"Ngươi rất lợi hại, có thể đánh nhau, còn có thể bắn súng, biết người muốn đối phó ta hôm nay là Mafia mà chẳng sợ chút nào. Ngươi cố ý tiếp cận chúng ta, ngươi rốt cuộc là ai?"
Dùng ngữ khí mềm mại. Nhã Hàm ngẩng đầu lên, nói:
"Ngươi muốn đi theo ta, dù sao cũng phải nói cho ta biết chứ?"
Ừng ực. Ừng ực...
Giơ cái cốc, Man Đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó cười đứng lên:
"Xin lỗi, ta đi ra ngoài nghe điện thoại."
Gió tuyết gào thét, thiên địa cô độc, một chiếc xe Jeep đang đi dọc sơn đạo, tuyết đọng đầy thân xe, sau một lát, tài xế dừng lại, nữ tử tóc đỏ xuống xe, đi thẳng lên sườn núi.
Một gã thủ hạ đi theo bên người, thỉnh thoảng nói đùa vài câu, mắt thấy sắp tới biệt thự trên sườn núi, cô gái lấy ra một cái điện thoại di động, bấm một dãy số.
Trong một con hẻm của Manhattan, tiếng chuông vang lên, gió tuyết hỗn loạn thổi vào điện thoại tạo nên những thanh âm nức nở, có vẻ quỷ dị, điện thoại di động rơi trên mặt đất, máu tươi chảy tràn lan, thi thể ngổn ngang đầy đất.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một thân ảnh mặc áo choàng màu xám ném cây gậy, ngồi xổm trước cái điện thoạị hứng thú nhìn máu tươi đang chảy, cho đến khi tiếng chuông đột nhiên ngừng lại.
"Cứt chó, đang làm gì mà điện thoại cũng không nghe.."
Trên sườn núi, nữ tử tóc đỏ hận mắng một câu, lúc này nàng đã đi vào trong biệt thự, vào phòng khách. Smith ngồi ở ghế sa lông chính giữa, xung quanh có mấy tiểu đầu mục trong gia tộc đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh Smith, nàng quyến rũ cười:
"Này, không có sao chứ."
"Cảnh sát không có chứng cứ, với lại chuyện này rõ ràng ta bị người khác hại, có thể thế nào, đơn giản là tên tạp chủng Eisen cố ý muốn làm khó dễ ta mà thôi."
Nhíu mày, Smith nói:
"Hôm nay em đi đàm phán với Robert? Tình hình thế nào?"
"Bên kia cũng muốn hòa giải cùng chúng ta, em cho hắn một bạt tai."
Đi tới bên cạnh quầy bar rót một chén rượu, Jane cắn cắn môi.
"Nhưng mà sau đó Joseph xuất hiện, hơn nữa bọn họ còn an bài một xạ thủ rất lợi hại... Nói tóm lại, không đánh nhau tại chỗ, nhưng chuyện cũng không giải quyết được... Chuyện này em sẽ lo tiếp."
"Joseph? Xạ thủ?"
Smith cau mày:
"Ta muốn biết rõ quá trình xảy ra vụ việc."
"OK."
Jane gật đầu, đem tình hình hôm nay nói lại từ đầu, nàng cũng không có giấu diếm sự kinh ngạc của mình, tất cả sự việc đều được nói ra.
Smith gật đầu, cùng mấy người xung quanh thương lượng một hồi, nhận thấy cũng chưa có thiệt hại gì cả nên không nói gì. Sau chuyện này chính là những sự vụ mà gia tộc cần giải quyết, khoảng chừng hơn một giờ sau, tới giờ cơm trưa, Smith hỏi:
"Được rồi, bọn Tom đâu? Không theo em trở về sao?"
"Gọi điện thoại nhưng bọn họ không nghe, có trời mới biết họ chạy đi đâu."
Jane nhún vai:
"Hôm nay có gặp tên tiểu tử Trung Quốc."
"Tiểu tử Trung Quốc?"
"Chính là tên tiểu tử mà chúng ta gặp ở nhà Marilyn đó, em nói là em đã nhớ kỹ hắn."
Jane cười cười:
"Em và Tom muốn bắt hắn, nhưng tiểu tử này thật là giảo hoạt, chúng em phải đuổi theo hơn 1 giờ, sau đó bị chúng em chặn lại. Ngay lúc đó em nhận được điện thoại của anh, nên nhanh chóng trở về, bây giờ chắc là... tiểu tử kia đã ૮ɦếƭ rồi."
"Như vậy không tốt, điều này sẽ làm căng thẳng tình hình của hai bên."
Smith dường như trách cứ nói:
"Hơn nữa đó là du khách Trung Quốc, hiện tại sự ảnh hưởng của Trung Quốc đần tăng trên thế giới, du khách mà xảy ra chuyện, bọn họ sẽ tạo áp lực lên chính phủ, chúng ta cũng không nhận được kết quả tốt."
"Em đã làm rồi, vậy thì làm sao?"
Ngữ khí của Jane đã có vẻ hạ thấp, đối với Smith gần đây tấn công Marilyn để đả kích Joseph, nàng rất là ghen ghét, bây giờ lại thấy Smith bênh vực bạn của Marilyn nàng càng tức tối, nhưng còn chưa nói hết câu, đã thấy Smith vung tay tát một cái.
"Ba" một cái, thanh âm bạt tai vang lên trong phòng, những người ở bên trong đều thức thời đi ra ngoài, Smith chỉ nàng nói:
"Ta nói cho cô biết, trong công việc nên thu liễm tư tâm của cô! Nếu như không phải cô đã lên giường với ta, mà dám nói chuyện với ta như vậy, thì cô đã ૮ɦếƭ rồi!"
Ngừng lại một chút, Smith tiếp tục nói:
"Cho dù thế nào cũng phải gọi điện thoại cho họ về ăn bữa trưa, nếu như đã xong, vậy thì chúng ta phải chuẩn bị tốt để khai chiến với Saliere."
Nhìn Smith, Jane lau máu bên khóe miệng, không nói một câu ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ở trong túi xách, mắt thấy nàng ủy khuất ngồi bần thần Smith đoạt lấy điện thoại di động, bấm một dãy số.
Sau mười mấy giây đồng hồ, điện thoại đã được nhận.
"A lô? Ách... Ưm... ưm..."
Điện thoại đã nhận chừng 1 phút, Smith chỉ nghe được những thanh âm vụn vặn, ánh mắt của hắn trở nên trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Thichtruyen.vn
"Ách, bọn họ tới đâu rồi."
Trong lòng Smith đang nghĩ tới chuyện phải giảm bớt quan hệ với Jane thì một lát sau, Jane mở miệng hỏi.
Không trả lời ngay, Smith ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp hộc ra một hơi thở, sau đó đưa điện thoại di động trở lại, nhìn về phía nữ nhân nói:
"Các ngươi... Tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Ách, hai người Hans bọn họ cùng em đã trở về, bên phía Tom có chừng 20 người, tổng cộng là 23 người."
Jane ngỡ ngàng hồi đáp.
"Hai mươi ba... Hai mươi... Cô nói là đã chặn được tên tiểu tử Trung Quốc kia?"
"Đúng vậy. Manhattan... cạnh con đường số 6 có một ngõ cụt..."
"Một mình hắn?"
"Đương nhiên là một mình! Rốt cuộc làm sao vậy?"
Ý thức được sự tình không đơn giản, Jane đứng lên hỏi.
Sau một khắc, Smith xoay người, phất tay, một cái bạt tai vang đội làm cho nàng ngã sấp xuống ghế, Smith ở trong phòng lớn tiếng rống lên:
"Không sai, hắn chỉ có một người, chúng ta bên này có 20 người! Cô là một con kỹ nữ tự đại, lúc nãy ta gọi điện cho cảnh sát! Hai mươi người, không nhiều không ít, bọn họ đều đã ૮ɦếƭ! Ngay sau khi cô rời khỏi, họ đã ૮ɦếƭ trong ngõ hẻm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc