Ẩn Sát - Chương 281

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

Tiếng còi xe cảnh sát rú lên liên tục, bao trùm toàn bộ New York, con đường đã bị tuyết bao phủ, rất là náo nhiệt. Chỉ là mới sáng sớm, xe cảnh sát đã bao vây toàn bộ nơi này, người được phép ra vào, ngoại trừ cảnh sát New York, còn có một bộ phận điều tra viên của FBI trước đây chỗ này là nơi nhân viên làm việc, hiện giờ đã bị phong tỏa, mấy gian phòng phía ngoài để lấy lời khai của những nhân chứng quan trọng, những người còn lại thì yêu cầu không được rời đi, cảnh sát canh họ giống như canh tội phạm chứ không phải là người bị hại.
Tuyết lớn bay lớn, một chiếc xe thể thao Cadillac màu đen gào thét mà đến, trong nháy mắt đã đến gần, tưởng chừng như đâm thẳng vào mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ, cho tới khi còn cách nhau mấy cm, chiếc xe mới phanh kít một tiếng dừng lại. Một nam tử mặc tây trang, cao lớn đẹp trai từ trong xe đi ra, phanh một tiếng đóng cửa xe, trên mặt lạnh lùng vô kể.
Hai gã cảnh sát đứng bên ngoài nhìn nhau, giả dạng như không nhìn thấy, tùy ý cho hắn đi qua.
Nam tử kia đi thẳng tới một loạt các gian phòng, đẩy cửa đi vào, bên trong chính là những công nhân vệ sinh, mắt thấy hắn vào, tất cả đều đứng dậy cúi mình vái chào:
"Smith tiên sinh."
"Chúng ta tổn thất bao nhiêu?"
Một gã công nhân cúi đầu:
"Đại khái khoảng trên dưới 200kg..."
"Rốt cuộc là ai làm?"
"Bill không thấy rõ, hắn bị người ta tát một cái ngất xỉu, hiện giờ đang hỏi hắn."
"Không thấy rõ!"
Smith gật đầu lặp lại:
"Lúc đó các ngươi ở đâu? Việc lớn như vậy, các ngươi lại báo cảnh sát, hơn nữa cảnh sát lúc nãy còn gọi điện thoại cho ta, các ngươi biết thằng ૮ɦếƭ tiệt Eisen nói gì trong điện thoại không? Smith tiên sinh, nhà máy của ông đã ૮ɦếƭ mấy người, chúng ta còn phát hiện chừng trên dưới 200kg hê-rô-in, xin hỏi có phải của các ông không... Oa ác, nó nói giống như đó là 200kg bột mì không bằng..."
"Chúng tôi..."
Trên mặt mấy người trực ca tối hôm qua đều thấp thỏm, đêm qua lạnh như vậy, sau khi xử lý xong công việc của nhà máy là bọn họ đi ngủ, nào ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lúc nhất thời họ không biết nói thế nào cho phải:
"Là... Là người khác báo cảnh sát, cảnh sát tới đây rất nhanh, sau đó bọn họ kiểm tra đống rác này... Bọn họ không cho phép chúng ta liên hệ với bên ngoài, thực tế là, cảnh sát đã phát hiện Hê-rô-in từ trong đống rác từ trước, chúng tôi, chúng tôi.
"Các ngươi!"
Nghiến răng nghiến lợi phun ra cái từ này, nhưng mà bây giờ mà xử lý thì đúng là ngốc hết mức, nét mặt của hắn biến hóa nhiều lần hít sâu một hơi, mở cửa phía sau.
Một gã cảnh sát xuất hiện ở cạnh cửa:
"Này. Smith tiên sinh, ông đã tới rồi hay sao, buổi sáng tốt lành chứ? Nơi này là do ông quản lý?"
Nở một nụ cười, Smith quay người sang nói:
"Này. Eisen, chúng ta thật là có duyên, hôm nay khí trời thật tốt, cho nên tâm tình cũng tốt, thật trùng hợp, nơi này cũng do tôi quản lý."
"Đã ૮ɦếƭ bốn người, còn có một người... Ác, có thể là công nhân của ông, dù sao cũng làm người làm công ở nơi của ông... Hắn bị người ta tát một cái ngất xỉu, còn một... công nhân khác, bị trực tiếp bắn ૮ɦếƭ, ở giữa đầu, ông cũng biết, lấy góc độ chuyên môn mà nói, đó là một pha súng thật đẹp. Còn ba người công nhân khác có thân phận không rõ ràng, bọn họ bị ném vào máy ép hơn trở thành một cái bánh bích quy, tôi nghĩ sau khi xem xong ông sẽ dị ứng với bánh bích quy 3 tháng. Đó là thực phẩm rác rưởi, gần đây tôi có khuyên mọi người là không nên ăn."
Tên cảnh sát gọi là Eisen kia rõ ràng muốn gây khó dễ với Smith, lúc này có chút hả hê nói:
"A, đương nhiên cũng khó nói. Mafia trước đây thường làm loại chuyện này, đem người muốn Gi*t ném vào ép thành bánh bích quy, tôi là nói... có thể ép người Mỹ thành bánh, chuyện này lâu lắm rồi mới xảy ra, ha ha."
Eisen cười lớn vỗ vỗ vai Smith. Smith thì cười rộ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt đã có một tia hòa khí, thu tay về, đối phương cũng thôi cười:
"Là như vậy, chuyện này nếu như phát sinh ở nơi do ông quản lý, tôi nghĩ tôi muốn mời ông hiệp trợ điều tra..."
"Đương nhiên, hiệp trợ cảnh sát phá án là trách nhiệm của mỗi công dân."
"Mặt khác, trong ba người bị ép thành bánh bích quy kia, có một người mang rất nhiều Hê-rô-in, theo như phòng đoán sơ bộ của chúng tôi, số Hê-rô-in đó ước chừng 200kg, bây giờ chúng tôi hoài nghi ông có liên quan tới số thuốc phiện này..."
"Ông có ý gì!"
Lớn tiếng nói, Smith đi tới một bước:
"Người khác gây chuyện trong nhà máy của tôi, còn Gi*t công nhân của tôi, các người lại cho tôi có tội, đây là việc mà cảnh sát các ông thường làm hay sao?"
"Chỉ là hoài nghi, chớ khẩn trương."
Eisen cười vuốt tay:
"Việc tìm ra nguyên nhân, chứng cớ, xử lý vụ việc là chuyện của cảnh sát, nếu như chúng tôi quyết định khởi tố ông, ông đương nhiên có thể gọi luật sư biện hộ, chứng minh ông vô tội, ông hãy ở nơi này chờ một chút, sau đó chúng tôi đưa ông tới cục cảnh sát, từ nay về sau nếu có chuyện cần hiệp trợ, xin ngàn vạn lần đừng từ chối."
Hắn cười chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi được hai bước, lại quay đầu: "A, được rồi, ông bây giờ có quyền giữ im lặng, thế nhưng... Xin lỗi, tôi nghĩ cái câu này ông đã nghe quá nhiều, nhiều tới mức lỗ tai cũng ngứa ngáy, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng mà vẫn phải nói cho ông biết, ông lái xe quá nhanh, hóa đơn phạt đã đặt trước cần gạt, nhớ kỹ là phải tới nộp tiền phạt, tạm biệt.... Smith tiên sinh."
"Cứt chó!"
Vung tay lên, gập một cái vào cánh cửa, tên cảnh sát đang đi dưới tuyết rơi phía xa xa nhún vai, biến mất ở khúc quanh của con đường.
Cùng lúc đó, đống rác to ở giữa sân đang được xử lý, có một đám đông đang xúm lại, máu thịt bầy nhầy không còn phân được rõ nữa, nhưng mà vẫn có thể tiến hành kiểm tranh. Hơn nữa, tối hôm qua FBI hành động ở phi trường đã gặp phải sự phản kháng, cho nên tình hình bây giờ không cần kiểm tra nhiều, công việc chỉ là suy đoán và dự đoán. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Hai người Nhật Bản, một người Mỹ, căn cứ theo lời khai của những người ở sân bay, thì họ đã bị bắn nát, xe cũng giống, cho nên chắc chắn là hai người này, vấn đề hiện tại là xác định xem người làm là ai, Viêm Hoàng Giác Tỉnh? Tạo Vật Kỳ Tích? Hay là tên Hoa Tulip liều lĩnh thích Gi*t người."
Hai trăm ký Hê-rô-in này chắc là của gia tộc Gambino, nhưng mà không căn cứ, cho nên họ sẽ không nhận tội"
Đứng ở bên cạnh cái hố to, số nhân viên của FBI hiện giờ là 226, có cả Michelle - Phillip. Lúc trước bởi vì Hoa Tulip đã làm chấn động Trung Quốc, cho nên phụ trách sự kiện lần này chính là hai tổ, nhưng mà ngoại trừ Denis cùng Michelle tới đây, còn có một nam một nữ khác, bốn người đứng ở chỗ này, phân tích khả năng.
"Tôi nghĩ có thể là Hoa Tulip."
Điều tra viên Denis nói:
"Đương nhiên, nếu như chỉ căn cứ vào tin tức ngày hôm qua có được, thì đúng là phong cách của nàng."
"Nếu như do nàng làm, chuyện này có chút quá đáng."
Michelle nhíu nhíu mày:
"Dựa theo những gì đối tác cho biết, tuy rằng Hoa Tulip là người Trung Quốc, nhưng tin tình báo lại cho thấy, hai bên chẳng có liên quan gì cả, Hoa Tulip là người tự do. Tình thế bây giờ đang mẫn cảm, không có người nào đối phó với nàng. Theo như tôi thấy, sáng sớm hôm qua nàng làm một trận, chắc là muốn uy Hi*p Bùi La Gia Bắc Mỹ, khiến cho họ phải lùi bước. Hiện giờ lại Gi*t thêm 2 người Nhật Bản không quan trọng để làm gì, chỉ để làm hả giận cho sự kiện ở thành phố Giang Hải kia thôi hay sao?"
"Không sai, làm như vậy cái được không bù đắp đủ cái mất."
Bên cạnh một gã điều tra viên gật đầu:
"Hai người Nhật Bản này là sứ giả đi tới New York, giá trị của họ không lớn, nhưng Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ, thì sẽ khiến cho đối phương không còn thể diện gì cả, phân bộ Bùi La Gia ở Mỹ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Làm những chuyện như thế này chứng tỏ Hoa Tulip đã điên rồi, nếu không hắn sẽ không làm như vậy. Tôi nghĩ có thể là do người khác làm, cố ý học theo phong cách của Hoa Tulip, theo như tên bị ngất kia nói, người đánh hắn là một người đàn ông. Lấy lực lượng của Hoa Tulip đương nhiên là có thể đánh ngất một người lực lưỡng, nhưng nếu như là nam nhân... hợp tác với Hoa Tulip, thì chỉ còn lại đứa trẻ Cố Gia Minh ở Trung Quốc, tuy rằng không loại trừ khả năng bản thân hắn rất tốt, thế nhưng... chắc không đến được trình độ này..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc