Ẩn Sát - Chương 219

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

Mặc dù gọi là anh họ nhưng nàng cũng không thân thiết với Gia Minh lắm. Hắn vô cùng bình thường, vô cùng quái gở, lại vô cùng độc lập độc hành, song cô Nhã Hàm có khí chất thanh cao là bạn tốt của hắn, Diệp Linh Tĩnh xinh đẹp xuất sắc là bạn tốt của hắn. Liễu Hoài Sa tràn đầy sức sống, khiến người ta phải khâm phục là bạn tốt của hắn, cô gái người Nhật Bản vô cùng xinh đẹp tên Huân là bạn tốt của hắn, theo như Đông Phương Uyển nói, chị Tố Ngôn cũng là bạn tốt của hắn, mà hắn lại có thể thiết kế ra những món đồ chơi điện tử khiến gần đây Đông Phương Uyển cũng rất khâm phục, những điều này khiến người ta có cảm giác dường như tất cả những con người rất xuất sắc này đều đang xoay quanh một thiếu niên bình thường, không có chút đặc biệt nào vậy.
Cảm giác thật là kỳ quái.
Suy nghĩ như vậy một lát, sau đó nàng lắc đầu.
Không nghĩ nữa... Có lẽ đúng như Đông Phương Uyển đã nói, có người hiểu bày mưu đặt kế, có người hiểu tính toán, lên kế hoạch, có người giỏi nói dối, làm bậy, có người... luôn luôn khiến tất cả mọi người cảm thấy khó có thể hiểu nổi sao...
Taxi dừng lại trước cổng biệt thự Đông Phương gia.
Nàng trả tiền xe, sau đó nói với người giúp việc ý định khi đến đây của mình. Một lát sau, Đông Phương Lộ mặc quần áo thể thao màu lam, tràn đầy sức sống như ngày xuân ấm áp khiến người ta không có chút cảm giác bị đè nén nào, mỉm cười đi ra đón nàng vào. Cứ việc Hứa Nghị Đình cường điệu rằng mình chỉ đưa tài liệu xong rồi sẽ rời đi nhưng rốt cuộc vẫn không cưỡng lại được giọng nói có vẻ rất tuỳ ý của Đông Phương Lộ.
"Không còn sớm nữa, cũng gần mười hai giờ rồi. Tiểu Uyển cũng thật là, buổi chiều đem tới thì có khác gì? Em vào đi, không sao, vừa rồi anh đã báo nhà bếp chuẩn bị thêm đồ ăn không có gì phiền toái cả... Mau vào đi, cứ đứng ở cửa nói chuyện mãi vậy sao? Cũng không phải người ngoài..."
Trên thực tế Hứa Nghị Đình cũng chỉ ghé qua biệt thự Đông Phương gia mấy lần, hơn nữa đều do Đông Phương Uyển dẫn tới, đây là lần đầu tiên nàng gặp riêng Đông Phương Lộ. Chẳng qua, Đông Phương Lộ luôn khiến người ta có cảm giác "không phải người ngoài", có lẽ đó là thiên phú bẩm sinh của hắn.
Tiến vào phòng khách, Đông Phương Lộ vừa xem mở tài liệu vừa lấy nước cho Hứa Nghị Đình, hai người tuỳ ý nói chuyện phiếm. Bởi vì bây giờ Đông Phương Lăng Hải vẫn phải nằm an dưỡng, trong cả ngôi biệt thự rộng lớn ngoài Đông Phương Lộ ra thì cũng chỉ có vài người giúp việc nên cũng không khiến Hứa Nghị Đình cảm thấy gò bó, chỉ là khi nghĩ đến lúc này chỉ có mình và Đông Phương Lộ ở trong phòng, thỉnh thoảng nàng lại không tự chủ được hơi đỏ mặt. Từ trước đến nay Đông Phương Lộ luôn là bạch mã vương tử trong lòng các nữ sinh ở trường, gia cảnh tốt, đẹp trai, học giỏi nhiều mặt nhưng lại không kiêu ngạo, ngồi cùng một chỗ với một nam sinh xuất sắc như vậy không khỏi khiến người ta suy nghĩ lan man. Cũng may Đông Phương Lộ vẫn luôn vùi đầu vào xem tài liệu, thỉnh thoảng có ngẩng đầu lên nhưng có vẻ như không phát hiện ra sự khác thường của nàng. Đến khi xem xong tài liệu, dường như Đông Phương Lộ phát hiện ra điều gì đó, sau khi nói Hứa Nghị Đình cứ tự nhiên liền đi lên lầu để sửa lại và fax đi.
Lúc này Hứa Nghị Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trên ghế salon uống nước, nàng thoải mái đánh giá những đồ vật tao nhã mà không quá xa hoa được bày biện trong phòng, một con chó Dalmatian toàn thân lốm đốm từ cửa đi vào, đôi mắt tò mò nhìn nàng. Cho dù đây chỉ là một con chó cưng nhưng toàn thân Hứa Nghị Đình cũng trở nên căng thẳng.
Đi đi, đi đi... Quay đầu lại, nàng giơ ly nước chanh lên trước иgự¢, lặng lẽ nhủ thầm. Nguồn: http://Thichtruyen.vn
Song con Dalmatian kia không nghe được tiếng lòng của nàng, nó chậm rãi đi tới, dừng lại trước bàn trà cách Hứa Nghị Đình khoảng một mét rưỡi, bộ dạng cầu xin nhìn nàng.
Mặc kệ nó... Đôi mắt Hứa Nghị Đình nhìn thẳng về phía trước một cách cứng nhắc. Sau một khắc, con Dalmatian kia sủa lên một tiếng, trong nháy mắt Hứa Nghị Đình chấn động toàn thân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đôi mắt con Dalmatian, ánh mắt sắc bén này thậm chí khiến con chó Dalmatian kia sợ đến lùi về phía sau hai bước, sau đó liền kỳ quái nhìn vào đôi mắt đối phương. Một người một chó cứ giằng co với nhau như vậy.
"Chuyện này... Ồ?"
Không biết từ lúc nào, Đông Phương Lộ đã làm xong mọi việc rồi đi xuống từ trên lầu, cảm nhận được bầu không khí khác thường, hắn cũng không khỏi sửng sốt. Mà thấy chủ nhân đi xuống, con Dalmatian đã giằng co với Hứa Nghị Đình hồi lâu kia chạy tới, sau đó bị Đông Phương Lộ vỗ nhẹ một cái:
"Tiêu Q, đi ra ngoài chơi, không được vào hù doạ người khác."
Con chó oan ức kêu lên một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài. Hứa Nghị Đình uống từng ngụm nước chanh, vẻ mặt hơi khó xử. Đông Phương Lộ cười hỏi:
"Tiểu Q chỉ là con chó cưng mà thôi, sẽ không cắn người, nó làm em sợ sao?"
"Không... Không có, nhưng em sợ chó."
Hứa Nghị Đình cười xấu hổ.
"Từ sau lần em và Đông Phương bạn học bị hai con chó napoleon nhìn chằm chằm..."
"Đông Phương bạn học... Tiểu Uyển?"
"Ừ..."
Hứa Nghị Đình gật đầu.
"Cậu ấy không kể cho anh ư? Đúng rồi, lần đó anh Gia Minh cũng có ở đó."
"À. Tiểu Uyển rất không chịu thua kém, những chuyện mất mặt thì chắc chắn sẽ không nói với anh, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Cố Gia Minh..."
Đông Phương Lộ mỉm cười, sau đó lại lâm vào trầm tư:
"Napoleon? Em xác định đó là chó napoleon?"
"Đúng vậy, hai con chó rất to, hơn nữa lại còn không bị xích, mà ba người bọn em lại không có chỗ nào để chạy, còn tưởng rằng sẽ bị hai con chó kia cắn ૮ɦếƭ rồi. Ừ... Thực ra tất cả đều do em..."
Vừa khoa tay múa chân miêu tả bộ dạng hung ác của hai con Napoleon với Đông Phương Lộ, Hứa Nghị Đình vừa xấu hổ kể lại chuyện lần đó cha mình hít ma tuý thiếu tiền, sau đó nàng bị bắt rồi được Gia Minh và Đông Phương Uyển cứu, cuối cùng chạy trốn khắp nơi.
"... Cứ như vậy, bọn em chạy vào ngôi nhà kia, những người của Vĩnh Thịnh bang thì kia đuổi theo ở phía sau. Đúng lúc bọn em cho rằng đã an toàn thì hai con napoleon kia đột nhiên lao ra từ sau một bồn hoa, vừa nhe răng với bọn em vừa chảy nước miếng ròng ròng, trên cổ bọn chúng lại không có xích, chúng em có muốn xoay người bỏ chạy thì cũng không còn kịp rồi..."
"Sau đó thì sao? Chủ nhân của bọn nó đi ra hả?"
"Không có, không hể có ai đi ra cả. Tiểu Uyển nhận ra hai con chó kia là giống napoleon của Italy, nghe nói Mafia cũng dùng loại chó này để Gi*t người, chúng em đều vô cùng sợ hãi. Sau đó Gia Minh... Gia Minh nói nhìn chằm chằm vào đôi mắt của động vật có thể doạ chạy bọn chúng, ba người bọn em nhìn chằm chằm một hồi lâu, quả nhiên ba con chó kia đã bỏ chạy..."
Đông Phương Lộ lộ ra vẻ không thể tin:
"Dùng đôi mắt... Nhìn chằm chằm vào mắt nó?"
"Đúng vậy, em cũng đọc qua một số sách, hình như cũng có nói như vậy..."
"Ồ, anh cũng xem Thế Giới Động Vật..."
Cười bất đắc dĩ, Đông Phương Lộ lắc đầu. Đúng lúc này tiếng người giúp việc gọi ăn cơm cắt đứt sự tự hỏi của hắn, hắn cười dẫn Hứa Nghị Đình đi đến phòng ăn.
Bữa cơm đó, nàng ăn rất vui vẻ.
Hai giờ chiều, Trần Cô Hạ đi vào phòng khách của biệt thự Đông Phương gia. Đông Phương Lộ đang ngồi trên ghế salon nhìn nhau với con Dalmatian đáng thương. Rất rõ ràng, con chó ở thế yếu, nó rất sợ, không biết tại sao chủ nhân lại đột nhiên tỏ ra tức giận như vậy.
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì... Em nghe nói khi gặp phải động vật hung dữ, nhìn chằm chằm vào mắt nó có thể khiến nó bỏ chạy. Thầy Trần, có chuyện như vậy ư?"
"Đông vật hung dữ... Có vẻ như Tiểu Q đã bị em doạ sợ, chẳng qua nó cũng không phải động vật hung dữ mà.
"Vậy nếu là giống chó napoleon của Italy thì sao?"
"Napoleon?"
Trần Cô Hạ nhíu mày.
"Một trong số các loài chó hung dữ nhất thế thế giới, sợ rằng đấu với chó sói cũng không thành vấn đề, bản tính táo bạo và khát máu, nếu như đấu tay không với nó, cho dù là lính đặc công cũng có thể bị thương. Có chuyện gì vậy?"
"Em có thể doạ nó chạy được không?"
"Em có thể Gi*t ૮ɦếƭ một con, nhưng nếu là doạ chạy... Em nói là chỉ dựa vào ánh mắt nhìn chằm chằm là có thể doạ nó chạy? Chuyện này phải so về sát khí và hung tính, nếu như đưa em tới chiến trường, sau mười năm mà vẫn không ૮ɦếƭ thì chưa biết chừng cũng có thể làm được, nghe nói một số thợ săn dày dặn kinh nghiệm có thể dùng phương pháp như vậy để chạy trốn khi gặp hổ, cũng là vì Gi*t đủ nhiều sinh vật mà thôi..."
"Nói như vậy..."
Đông Phương Lộ gật đầu lẩm bẩm:
"Tiểu Uyển đương nhiên là chưa từng ra chiến trường..."
"Ồ, em nói gì?"
"Không có gì, thầy Trần, chúng ta bắt đầu chương trình học buổi chiều thôi."
Đứng dậy, Đông Phương Lộ mỉm cười. Không ai biết, ẩn sau nụ cười ấm áp này là cảm giác lạnh như băng kỳ dị chạy dọc toàn thân hắn, trong đó có nghi ngờ, có kích động, có run rẩy, có sợ hãi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc