Ẩn Sát - Chương 179

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

Nàng rời giường khi trời còn chưa sáng, gấp chăn chiếu gọn gàng, rửa mặt, sau đó làm bữa sáng cho mình.
Mặc dù đã bước đầu kiềm chế được cơn nghiện nhưng vào sáng sớm vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát hoặc nóng hầm hầm từng cơn rất khó chịu, trong cháo không có nhiều thứ khác, ăn vào luôn cảm thấy rất nhạt nhẽo, nàng cho ớt vào, sau đó lại bị cay đến ho khan liên tục.
Đây là một ngôi nhà khá đơn sơ, một phòng khách, một phòng ngủ, cạnh nhà vệ sinh là phòng bếp, trong nhà không có nhiều đồ đạc lắm, mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng trái lại lại khiến người ta cảm thấy trống trải. Dĩ nhiên cũng có thời gian ngôi nhà khá xa hoa, khi đó cha nàng vẫn còn sống, tiền bạc trong nhà cũng nhiều hơn so với những gia đình bình thường, chỉ là bởi vì nghiện Mα túч mà những đồ đạc kia lần lượt ra đi. Lúc này đồ vật hiện đại nhất trong ngôi nhà này là chiếc radio đặt ở đầu giường, đó là quà cô giáo Trương tặng cho nàng.
Sau khi ăn sáng, mặt trời đã nhô lên từ phía đông, nàng đeo cặp mắt kính rộng đã hơi nhoè lên rồi mang cặp sách đến trường.
Di chứng của ma tuý vẫn kéo dài như có như không, đi giữa dòng người tinh thần phấn chấn, vui vẻ, nàng thường có cảm giác xa rời thực tế: Giữa chốn thành thị ồn ào náo nhiệt này, nàng không tìm được toạ độ cho mình.
Không rõ ý nghĩa tồn tại của bản thân không biết tương lai rồi sẽ ra sao, không biết tại sao mình vẫn phải ăn cơm, đi học, hết thảy mọi chuyên vẫn chuyển động theo quỹ tích như trước đây một cách vô nghĩa. Sau khi chuyện với Hoàng gia được giải quyết, nàng hầu như đã từ chối tất cả ý tốt của cô Trương, cố tình muốn tách biệt bản thân mình ra... Chỉ vì nàng không biết, cho dù có sự giúp đỡ của người khác cũng sẽ đi được đến đâu...
Tới trường, ngồi học, nghe giảng, chép bài, buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm, sau đó lại trở lại lớp học ôn lại sách giáo khoa, xế chiều tiếp tục ngồi học, nghe giảng... Thỉnh thoảng cũng gặp cô Trương, nói chuyện với nhau trên hành lang hoặc ngoài sân vận động. Mỉm cười lịch sự nhưng vẫn duy trì khoảng cách mơ hồ với người khác, rất nhiều bạn học nhà có tiền nhưng lại hư hỏng khá sợ cô Trương, nhưng nàng biết cô Trương là người tốt, thời gian cai nghiện đủ để nàng khắc sâu điều này. Mỗi khi gặp nhau ở trường, cô Trương luôn hỏi han nàng, hỏi tình trạng gần đây của nàng, tâm sự với nàng, hơn nữa vừa cố gắng giúp đỡ mà không khiến lòng tự ái của nàng bị tổn thương. Chẳng qua trong thời gian gần đây, nàng có thể nhận ra sự u buồn và cô đơn qua nét mặt của cô Trương, theo lời đồn trong trường, đó là vì gần đây nàng chia tay với bạn trai, hơn nữa lại là người đàn ông kia vứt bỏ cô Trương.
Nàng không thể hiểu nổi tại sao lại có một người đàn ông nhẫn tâm làm tổn thương một người phụ nữ tốt như cô Trương, chẳng qua trong chuyện này nàng cũng không có tư cách gì để an ủi cả.
Trải qua một ngày với cảm giác như bị ngăn cách với thế giới này bởi một đám sương mù, tiết học cuối cùng là thời gian hoạt động của các câu lạc bộ, đương nhiên, kể từ khi nàng gia nhập vào cái câu lạc bộ nhỏ gồm năm người với cái tên rất doạ người kia, thực ra vẫn luôn không có hoạt động gì. Mặc dù nàng và Gia Minh là anh em họ, nhưng kể từ sau khi cha nàng thiếu nợ Vĩnh Thịnh bang hơn mười vạn rồi được Đông Phương Uyển giúp trả nợ, quan hệ giữa hai người vẫn không thân thiết hơn chút nào cả. Mà Linh Tĩnh và Sa Sa cũng khá khiêm tốn, nhưng câu lạc bộ nhỏ kia thường không có hoạt động gì cả, mọi người cùng không quá quen thân, về phần cô gái xinh đẹp người Nhật Bản tên Huân kia, hai người thậm chí ngay cả nói chuyện với nhau cũng chưa được vài câu, đến tận bây giờ nàng thậm chí vẫn nghi ngờ tại sao người anh họ tính tình cổ quái kia lại có thể trở thành bạn bè với cô gái xinh đẹp đến gần như hoàn mỹ như vậy.
Bài tập phải làm đã làm xong, những thứ cần học cũng đã học, không biết nên làm gì, nàng đi đến một chiếc ghế đá bên sân vận động ngồi rồi ngẩn người nhìn đám người hăng hái sôi nổi trong sân, trên TV nói thời tiết ở thành phố Giang Hải trong thời gian gần đây rất tốt. Bóng dáng cô đơn đổ dài trên mặt đất dưới ánh chiều tà, bỗng nhiên nàng ngửi được mùi hoa hồng quen thuộc, có người ngồi xuống cạnh nàng, giọng nói lãnh đạm có vẻ hơi trung tính nhưng lại ẩn chứa sức hút không gì sánh được vang lên.
"Thời gian của tôi rất gấp, vì vậy sẽ nói ngắn gọn."
"Chị... Chị Tố Ngôn..."
Sau khi cơn nghiện được kiềm chế, đến nay đã gần một tháng, Hứa Nghị Đình lại gặp lại Giản Tố Ngôn.
Áo trắng đơn giản, quần tây màu đen, giày cao gót, nhưng khi Giản Tố Ngôn mặc vào lại dường như vẫn có sức hút khá đặc thù, sạch sẽ, gọn gàng, linh hoạt. Tháo mắt kính xuống, nàng mở túi xách nhỏ trong tay, lấy một tờ chi phiếu từ bên trong ra.
"Trong đó có tám vạn, mật mã là một hai ba bốn năm sáu, em tự đổi lấy, mặc dù không nhiều lắm nhưng nếu dùng tiết kiệm cũng đủ để em học xong đại học, thậm chí là thi nghiên cứu sinh. Đến khi tìm được việc làm, những gì phải trả đều được ghi trong tờ giấy này, em phải kí tên vào."
"A, chị Tố Ngôn, em..."
Từ khi mới quen đến giờ, trong mắt nàng, vị Giản Tố Ngôn này dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang, một vầng hào quang khiến người ta cảm thấy thậm chí còn hoàn mỹ hơn cả Nguyệt Trì Huân. Ngoài cảm giác khiến người ta phải khâm phục thì vẫn còn có cảm giác bị đè nén, theo như kinh nghiệm trong thời gian cai nghiện, khi hai người ở cùng một chỗ, nàng chưa bao giờ có quyền lên tiếng, cảm nhận được ý tốt trong thái độ trực tiếp của nàng. Hứa Nghị Đình vô thức muốn từ chối, nhưng trong chốc lát lại không biết phải nói gì. Mà thấy nàng do dự, đối phương hơi nhíu mày lại.
"Nói như vậy, những gì tôi đưa ra em đều không muốn?"
"Em, em..."
Cảm nhận được cảm giác nguy hiểm từ lời nói của đối phương. Hứa Nghị Đình vô ý thức lắp bắp.
"Không phải tôi đồng tình với em."
Ngừng lại một lát, Giản Tố Ngôn giải thích.
"Tiền là của Nhã Hàm, cho nên em không cần cảm kích tôi. Ban đầu em từ chối sự giúp đỡ của Nhã Hàm, tôi nghĩ em đã có quyết định của bản thân mình, chỉ là bây giờ nhìn lại, nếu như chưa có thì chúng tôi sẽ sắp xếp cho em. Từ giờ trở đi em không còn sống vì bản thân mình, em phải làm theo ý Nhã Hàm, em phải học đại học, trước khi tốt nghiệp đại học có thể đi làm thêm nhưng không được làm công việc dài hạn, sau khi tốt nghiệp em phải bắt đầu trả nợ cho Nhã Hàm, số tiền này mỗi năm sẽ tăng gấp đôi, sau năm năm em sẽ phải trả bốn mươi vạn, thời hạn trả nợ đã ghi rõ là mười năm, cao nhất là tám mươi vạn. Tốt rồi, kí đi..."
Tờ giấy nợ giống như văn tự bán mình được đặt trước mặt Hứa Nghị Đình, nàng cầm 乃út, trong chốc lát trong mũi bỗng chua xót, nước mắt rơi xuống, ánh mắt nhoè đi. Giản Tố Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó lại nhíu mày:
"Không nên lề mề, bất kể em khóc lóc hay ầm ĩ, tờ giấy ghi nợ này em vẫn phải kí."
"Không, không..."
Hứa Nghị Đình lắc đầu, ngòi 乃út run rẩy trên mặt giấy, nghẹn ngào nói.
"Em, em chỉ muốn... Cảm ơn mọi người, cảm ơn, em... Em sẽ cố gắng trả lại tiền..."
"Ừ, vậy thì tốt."
Gật đầu. Giản Tố Ngôn cầm tờ giấy nợ đã được kí tên lên nhìn:
"Thật khó coi, sau này phải luyện chữ nhiều hơn."
Sau đó hời hợt cất vào túi xách rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Chị Tố Ngôn, em tiễn chị..."
"Không cần, về lớp học luyện chữ đi."
"Dạ."
Hứa Nghị Đình gật đầu, sau đó lại đuổi theo hai bước,
"Nhưng mà... Gần đây có vẻ như cô Trương rất không vui, em nghĩ..."
Người ở phía trước bỗng dừng lại, sau một lát mới thở dài:
"Đó không phải là chuyện em có thể giúp được, về đi, sau khi tốt nghiệp đại học em nhớ trả lại tiền cho cô ấy là được."
Trên thực tế, với hoàn cảnh gia đình Nhã Hàm thì làm gì sẽ để ý đến mấy vạn đồng kia. Hứa Nghị Đình cầm tờ chi phiếu kia, nhìn bóng dáng đang dần đi xa, một tay liều mạng lau nước mắt, trong tầm mắt mơ hồ, dường như nàng thấy Đông Phương Uyển lén lén lút lút trốn sau một thân cây, sau đó lại chạy đến sau một thân cây khác như một con khỉ, tiếp sau đó chạy ra cửa vào sân vận động rồi biến mất không thấy gì nữa. Với tính cách rõ ràng thẳng thắn trước nay của Đông Phương Uyển, tình cảnh này thực sự hơi quái dị... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thực ra Đông Phương Uyển muốn đến tìm Hứa Nghị Đình.
Ban đầu khi thành lập câu lạc bộ, vì thu hút nhiều thành viên, nàng liền dứt khoát bỏ tiền riêng của mình ra để thành lập câu lạc bộ du lịch, câu lạc bộ như vậy trừ du lịch, cắm trại dã ngoại vào các dịp nghỉ lễ ra, ở trường học đương nhiên không có tiết mục gì cả. Vào tiết học cuối cùng, nàng ngồi trong lớp suy nghĩ về chuyện mình bỏ tiền riêng ra mở xí nghiệp, sau đó nhớ tới yêu cầu gia nhập của Gia Minh hôm qua, rồi lại thấy Hứa Nghị Đình đang ngồi bên sân vận động nên muốn ra ngoài nói chuyện.
Mặc dù thường ngày Đông Phương Uyển luôn cứng rắn bá đạo, bao che khuyết điểm, hơn nữa còn thích xen vào chuyện của người khác, nhưng tóm lại cũng được xem là nhiệt tình. Nàng biết những gì Hứa Nghị Đình đã trải qua, cũng từng an ủi nhiều lần, mặc dù không có hiệu quả gì, nhưng so với những bạn bè bình thường cũng nhiệt tình hơn nhiều. Lúc này nhớ tới chuyện Gia Minh yêu cầu được gia nhập công ty sản xuất đồ chơi ngày hôm qua, hôm nay còn chưa nói chuyện lần nào, nhưng Đông Phương Uyển lúc này đã tỉnh táo lại cũng hơi nghi ngờ, mặc dù tên Cố Gia Minh kia lợi hại nhưng chẳng lẽ hắn thật sự có thể thiết kế ra mấy thứ có thể xin độc quyền kia sao? Hay là những thứ đó căn bản đều là do người khác thiết kế, chẳng hạn như... Giản Tố Ngôn.
Vừa nhắc tới Giản Tố Ngôn nàng liền nhạy cảm lên, chuyện này đúng là càng nghĩ càng thấy giống.
Vì vậy, sau khi thấy Hứa Nghị Đình ngồi cô đơn tịch mịch bên sân vận động, nàng một mặt muốn kiếm vài đề tài nói chuyện để đối phương vui vẻ hơn, mặt khác, nàng cũng muốn nói bóng nói gió để biết được vài tin tức về Gia Minh thông qua Hứa Nghị Đình. Dù sao cũng là anh em họ, mặc dù không thân thiết cho lắm nhưng chắc hẳn sẽ có vài đầu mối mà nàng không biết.
Ai biết vừa đi ra khỏi khu dạy học, vòng qua sân vận động, nàng thậm chí lại nhìn thấy Giản Tố Ngôn!
Lén lén lút lút nhìn hai người nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Hứa Nghị Đình khóc. Giản Tố Ngôn rời đi, Đông Phương Uyển đi theo từ phía sau..
Giản Tố Ngôn không muốn tiếp xúc nhiều với người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, thậm chí cũng không muốn tiếp xúc với người xa lạ, điều này Đông Phương Uyển biết, trong lòng cũng hiểu mình theo dõi thế này không thể giấu diếm được đối phương. Vì vậy khi tới một đoạn đường không người. Giản Tố Ngôn ở phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người lại. Đông Phương Uyển cũng đành phải xấu hổ chạy ra rồi chủ động chào hỏi:
"À. à, chào, chào chị... Em là Đông Phương Uyển..."
"Tôi biết, có chuyện gì không?"
Chị ấy nhớ mình! Tâm tình bỗng trở nên hưng phấn, song không có lời nói nào thích hợp. Đông Phương Uyển ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại lễ phép cúi đầu:
"Chuyện đó, đêm ngày mùng 10 tháng 5 đó... Cảm ơn chị đã cứu em... Ừ, còn cả lần trước... À, còn cả cha em nữa, ông ấy là Đông Phương Lăng Hải..."
Trong lúc nàng đang khá căng thẳng nói lời cảm ơn, Giản Tố Ngôn lại nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó lại không nhịn được nhìn sang chỗ khác... Hôm nay đến lượt hắn nấu cơm, đặt món canh lên bếp, sau đó lại hoá trang để đến đây gặp Hứa Nghị Đình chẳng qua gần đây Đông Phượng Uyển cũng có chút giá trị lợi dụng, cần phải nói chuyện với nàng vài câu... Hắn hơi buồn bực, nhíu mày nói:
"Còn có việc gì không?"
Tỏ ý từ chối rất rõ ràng, mà nhìn bộ dạng và hành động cũng biết rõ làng đối phương đang có việc gấp nên không muốn nói chuyện nhiều với nàng. Trong lòng Đông Phương Uyển, chuyện có thể khiến Giản Tố Ngôn cảm thấy gấp gáp thì quá nửa là tiêu diệt trùm Mα túч lớn hoặc biến thành siêu nhân để bắt phần tử tội phạm, lúc này nàng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói gì, suy nghĩ hỗn loạn, nàng lắp bắp hỏi:
"À... Chuyện đó, em cảm thấy... À, Cố Gia Minh có quen biết với chị ư, hắn... Hắn luôn nói lung tung... Không phải em cố ý khiêu khích ly gián, nhưng hắn luôn nói những lời không tôn trọng chị, hắn còn nói... Còn nói chị là, chị là..."
Chuyện con đâu nuôi từ bé vẫn canh cánh trong lòng nàng từ lâu, lúc này muốn nói ra nhưng lại không biết phải nói sao cho thích hợp. Chẳng qua, sau một khắc, trong mắt Giản Tố Ngôn bỗng xuất hiện ý cười hài hước, nụ cười trên khoé môi cũng rất trang nhã, lịch sự: "Em muốn nói con dâu nuôi từ bé sao?"
"À. Ừ..."
Đông Phương Uyển gật mạnh đầu.
"Đúng là vậy."
Sau câu trả lời ngắn gọn và rõ ràng, Giản Tố Ngôn xoay người, phất phất tay:
"Chào. Đông Phương Uyển... Em gái..."
Dưới bóng cây ven đường, vẻ mặt Đông Phương Uyển như hoá đá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc