Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc - Chương 11

Tác giả: Mai Tử

Trong xe tràn ngập một sự im lặng kì lạ.
Dọc theo đường đi, Vũ Nhu vẫn nhìn ngoài cửa sổ, Triển Hồng Viễn không thể không thấy sự khác lại —— cô gái với danh hiệu"Tỉnh táo" bắt đầu lo lắng, có chuyện gì mà ảnh hưởng nhiều đến cô như vậy?
"Em không phản đối sao?" Triển Hồng Viễn nói với Tiêu Vũ Nhu...
Bởi vì lúc ban đầu, cô có thể dễ dàng đến gần anh, cho dù nhìn thấy anh xấu hổ thì cũng không để trong lòng, mà bây giờ, hiển nhiên là Vũ Nhu vô cùng hối hận lúc đó mình lại tùy hứng đến vậy.
"Nếu anh muốn hỏi thì tôi chỉ có thể nói cho anh biết, trước kia chúng tôi là bạn học."
Triển Hồng Viễn cười cười, "Anh không có ý này."
Tiêu Vũ Nhu lúc này mới phát hiện mình phản ứng hơi quá, cô quay đầu nhìn anh, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Tiêu Vũ Nhu nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Bảy năm, Đài Loan thay đổi rất nhiều. Trong lòng cô tán thưởng, khẽ mỉm cười.
Triển Hồng Viễn rốt cuộc phá vỡ yên tĩnh, nói: "Em tới Đài Loan rồi à?"
Vũ Nhu thu ánh mắt lại, quyết định nói thật với anh—— không còn gì để giấu, không phải sao?
"Ừ, tôi ở lớn lên Đài Loan."
"Em lớn lên nơi đây? Sao lúc mua vé máy bay, em không nói cho anh biết? Làm anh đi mua sách để tìm hiểu Đài Loan !"
Triển Hồng Viễn kinh ngạc, anh vốn cho rằng cô chỉ tới đây thăm quan, làm việc cùng cô nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe cô nói đến nơi sinh.
"Anh đâu có hỏi!" Vũ Nhu không quá quan tâm, nhưng trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Tại sao mình không nói cho Triển Hồng Viễn về chuyện ở Đài Looan? Thật sự là bởi vì không cần thiết sao? Hay cô vẫn muốn trốn tránh. . . . . .
Cảm thấy cô vô ý bàn đến đề tài này, Triển Hồng Viễn thờ ơ mỉm cười với cô, cầm tạp chí kinh tế trong xe lên đọc.
Vũ Nhu nhìn nụ cười của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy khác lạ.
Nụ cười thật quen thuốc! Hình như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nụ cười của anh vô cùng. . . . . . ấm áp, như đã gặp ở nơi nào. . . . . .
Cô không muốn nghĩ tiếp nữa.
Vũ Nhu cười nhạo mình, mỗi ngày cô đều gặp mặt anh, làm sao lại không quen nụ cười của anh chứ?
Trong xe lại im lặng. . . . . .
Con xe tốt chạy băng băng trên đường cao tốc, bên trong xe im lặng khiến người ta lo lắng.
Đáng ૮ɦếƭ! Trong lòng Vũ Nhu khẽ nguyền rủa, hôm nay mình bị sao vậy? Không biết luyện tâp bao nhiêu lần ở nhà, vậy mà không khí hôm nay vẫn ngoài dự liệu của cô! Tại sao cô lại đem quan hệ giữa mình và Triển Hồng Viễn bế tắc như vậy?
Nhưng, cô không khống chế được mình. . . . . .
Tiêu Vũ nhu cầm điện thoại, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi cùng chán ghét.
Trời ạ! Cô chỉ trở lại đây có một chuyến, làm gì mà tất cả mọi người đều gọi điện tới thăm hỏi? Buổi sáng vừa về đến khách sạn, đầu tiên là người ba Tiêu Kiến Hoa, sau đó là một đống bạn học, ngay cả thầy giáo cũ cũng gọi tới. Xem ra chuyện năm đó cô ra nước ngoài là chuyện lớn.
Nghe được tiếng gõ cửa, cô không suy nghĩ gì nhiều mà nói: "Mời vào."
Bởi vì cô biết người đến là Triển Hồng Viễn.
Cô vẫn nằm trên ghế sa lon, không thèm để ý để anh thấy gương mặt sa sút của mình.
"Sao vậy?"
Triển Hồng Viễn vốn nói cho cô biết là anh muốn ra ngoài đi dạo, chỉ khi thấy cô như vậy, liền ngồi lên giường, hỏi cô.
"Không có gì. . . . . ." Có nên đem chuyện vừa rồi nói rõ ràng không, nhưng nên nói như thế nào?
Vũ Nhu cau mày, cánh rủ xuống ghế sa lon, nhẹ nhàng gõ mặt sàn, nghĩ thầm, nên làm gì để mọi người không suy nghĩ đến chuyện bảy năm trước.
Tại sao nhỉ, rõ ràng chỉ là đi công tác, lại chọc nhiều phiền toái như vậy, cô ngẩng đầu, thấy Triển Hồng Viễn, đột nhiên nảy ra ý hay.
"john, giúp tôi!"
Triển Hồng Viễn chờ thật lâu, cũng đang chờ những lời này của cô.
Cho tới nay, đều là cô giúp mình, rốt cuộc anh cũng có cơ hội để báo đáp cô! Vì vậy anh rất vui vẻ nói: "Chuyện gì?"
Vũ Nhu nghiêm túc nhìn anh "Đính hôn với tôi!"
Lấy chồng hẳn là biện pháp tối ưu nhất. Như vậy mọi người sẽ không áy náy chuyện năm đó, bởi vì cô đã tìm được hạnh phúc.
Huống chi cô và Triển Hồng Viễn làm việc chung nhiều năm, đính hôn là chuyện không bất ngờ mấy.
"Giả?"
Triển Hồng Viễn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về quan hệ giữa Vũ Nhu và nhừng người Đài Loan này, nếu không thì cái gì làm thay đổi tác phong luôn luôn khôn khéo cẩn thận của cô đây?
"Không! Là đính hôn thật!"
Tiêu Vũ Nhu biết Triển Hồng Viễn muốn kết hôn với mình, thời gian quen nhau lâu như vậy làm sao cô không biết chứ. Nhưng muốn đạt được mục đích một cách chắc chắn, cô vẫn hỏi: "Anh đồng ý không?"
"Dĩ nhiên." Triển Hồng Viễn cho cô một ánh mắt khẳng định.
Hai người biết rõ quan điểm của nhau, thật ra thì giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng nói tới kết hôn thì lại là đối tượng tốt nhất. Dựa vào sự hiểu biết lẫn nhau, hôn nhân nhất định sẽ rất hòa thuận.
"Em vì người kia nên mới quyết định đính hôn nhanh như vậy ư?" Anh hỏi.
Vũ Nhu ngồi dậy, suy nghĩ một lát, nói với anh: "Bảy năm trước, quan hệ giữa tôi, Úy Dương và Hải Lan rất phức tạp."
"Sau đó tôi đến Mĩ, nhưng không liên lạc với bọn họ. Chắc bây giờ bọn họ có chút. . . . . . Có chút đau lòng! Tôi không muốn nhắc lại chuyện này, cho nên tôi muốn để bọn họ an tâm. Mà chuyện chúng ta kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
Nghe được lời nói hơi đau lòng của cô, Triển Hồng Viễn cũng đoán ra quan hệ giữa bọn họ thế nào, vì vậy đồng ý.
"Vậy thì anh đi mua nhẫn đây."
Anh đứng lên, đi về phía cửa, quay đầu lại, nói: "Còn có chuyện gì muốn giúp đỡ thì cứ mở miệng." Triển Hồng Viễn nhìn cô một lát, mới đi ra ngoài.
Lưu lại một mình Vũ Nhu, cô úp sấp người trên ghế sa lon mềm mại, hai tay nhẹ nhàng cấu xé lớp vải phía trên.
Cô khẽ cắn môi. Nghĩ thầm ‘phải giải quyết như vậy’ sao? Không biết sao mà trong lòng lại có chút mất mác. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc