Âm Láy Ma Quỷ - Chương 37

Tác giả: Tô Mịch

Tuy thức trắng đêm, nhưng vì căng thẳng, Thanh Hoành không hề thấy buồn ngủ. Khi cô nghe cảnh sát Lâm nói trong bình xịt cắt cơn hen có chất độc Cyanide, cô bất giác đưa mắt nhìn Lục Mẫn Chi, thấy cô ấy ngồi đó bất động như một pho tượng điêu khắc, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này Cửu Thiều mới tỉnh giấc, anh nhìn cô, hỏi bằng giọng ngái ngủ:
- Em không ngủ à?
- Dây thần kinh của em không to bằng dây cáp điện như người nhà anh.
- Vì không khó đoán ra kết quả nên anh mới yên tâm ngủ.
- … Sao?
Anh mỉm cười:
- Nếu em cầu xin anh, anh sẽ cho em biết.
- … Anh cút đi, em không quen anh.
- Vậy anh sẽ cho em một gợi ý, không lại trách anh lúc nào cũng bắt nạt em. - Anh rút một cuốn tạp chí từ giá sách xuống: - Đáp án nằm trong này.
Đây là tờ báo lá cải được phát hành bởi tòa soạn mà Tô Quỳ có cổ phần. Lúc trước Thanh Hoành đã đọc lướt tờ báo này và không thấy có điều gì đặc biệt ngoài tin tức một nữ diễn viên điện ảnh nào đó bị bắt gặp có khách lạ ghé thăm vào ban đêm, nhưng hôm đó Cửu Thiều đã đọc rất kỹ tờ báo này. Anh chỉ tay vào bức hình chụp lén và hỏi:
- Em nhìn xem đây là ai?
Vì là ảnh chụp lén nên chỉ chụp được nghiêng, cô không nhận ra đó là ai.
Anh thở dài:
- Mấy hôm nay em chăm chỉ xem thời sự buổi tối lắm kia mà, không có ấn tượng gì à? Rõ ràng đây là một nhân vật rất tầm cỡ.
Anh ghé tai cô, thì thầm một cái tên.
Thanh Hoành biết cái tên đó, một nhân vật quan trọng. Cô tròn mắt kinh ngạc:
- Chỉ là ảnh chụp nghiêng thôi mà!
- Thế nên mới nói em không được trời phú về phương diện này. Cán bộ của đội hình sự đều là những người cực kỳ tinh tường, nhạy bén và mẫn cảm với diện mạo của con người, nhìn nghiêng cũng có thể nhận ra.
Anh vỗ vai cô, rồi đứng lên, uể oải đến trước mặt cảnh sát Lâm, thì thầm nhỏ to với ông.
Cảnh sát Lâm thôi cười, nhìn anh đầy ngờ vực, sau cùng thì gật gù.
Cửu Thiều đi về phía La Lệnh, thì thào nhỏ to với anh ta một hồi. La Lệnh ôm mặt ngồi xuống, toàn thân run lên bần bật, khoảng mười phút sau, anh ta đứng lên, giơ hai tay ra:
- Chính tôi dùng dao đâm Tô Quỳ, tôi xin nhận tội.
Cảnh sát Lâm nhìn xoáy vào anh ta:
- Anh hiểu rõ những gì anh đang nói chứ?
- Tôi hiểu. - La Lệnh cúi đầu. - Tô Quỳ có cổ phần ở tờ báo của tôi. Cô ta giỏi giao thiệp, chỉ cần cô ta xuất hiện là nhiều vấn đề cam go đều được giải quyết. Nhưng cách đây không lâu, giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện những quan điểm trái ngược. Cô ta định rút toàn bộ cổ phần, tôi không đồng ý và bị cô ta uy Hi*p.
- Cô ấy uy Hi*p anh thế nào?
- Cô ta mời tôi đến một nhà nghỉ tên Hải Yêu, tôi… say rượu, làm ra cái việc đáng xấu hổ và bị cô ta chụp lén. Cô ta đe dọa sẽ gửi ảnh cho vợ và con tôi xem. Vì thế tôi buộc phải ngăn cô ta lại, tôi không muốn phá hỏng gia đình mình, và… đứa con gái mà tôi cưng nhất.
Hai mắt anh ta đỏ hoe, anh ta vùi mặt vào lòng bàn tay.
- Tôi không thể để cô ta hủy hoại cuộc sống của mình. Cô ta đe dọa sẽ công bố mọi chuyện vào lúc mười hai giờ, nên tôi rất sợ…
Cảnh sát Lâm gật đầu, gọi người tới, đeo còng số tám vào tay anh ta.
- Còn một câu hỏi nữa, vì sao trong đường hô hấp của cô Tô có dấu vết của chất độc Cyanide? Và còn bức thư nặc danh đe dọa kia nữa, “hoa báo xuân nở rộ” là ý gì?
Thanh Hoành bất giác đưa mắt liếc Cửu Thiều, anh ngồi trên sofa, dáng vẻ thờ ơ nhưng dường như đã biết tất cả.
Cảnh sát Lâm đảo một vòng quanh ba người còn lại. Ông có vẻ phát tướng, bụng bia tròn trịa, trông khá mắc cười, nhưng những người kia làm gì còn tâm trạng để cười. Gương mặt ông lộ vẻ hả hê của người đang tận hưởng niềm vui mèo vờn chuột.
- Không muốn nói à? Thế để tôi nói nhé. - Ông dừng lại trước mặt Lục Mẫn Chi, chậm rãi nói: - Khi nãy người của chúng tôi đã điều tra tất cả chủ hộ, nhân viên quản lý, và cả người làm vườn ở khu vực này. Cô thử đoán xem kết quả thế nào?
Lục Mẫn Chi cắn chặt răng, ngồi im như pho tượng.
- Lúc tôi nhắc đến người làm vườn, tròng mắt cô mở rất to thì phải? - Cảnh sát Lâm nhún vai. - Cyanide pha loãng có thể dùng làm thuốc diệt côn trùng, cô đã lấy thứ đó ở chỗ người làm vườn, đúng không?
Lục Mẫn Chi khẽ thở phào:
- Ngoài phỏng đoán này ra, ông không có bằng chứng nào để buộc tội tôi, đúng không?
- Vì sao bông hoa báo xuân trên bức tường màu lam biến thành màu đỏ, điều này rất dễ lý giải, vì chỉ cần dán giấy quỳ màu lam lên, đổ dung dịch kiềm vào là giấy quỳ chuyển sang màu đỏ. Đó là kiến thức hóa học của học sinh trung học cơ sở.
Rồi ông đột ngột sải một bước dài về phía trước, gần như dán mặt mình vào mặt Lục Mẫn Chi:
- Nhưng lúc làm mấy trò hù dọa người khác ấy, cô đã quên một điều, không nên để lại vân tay trên lớp băng dính ở mặt sau giấy quỳ. - Ông chỉ vào ngón tay của Lục Mẫn Chi: - Vân tay của mỗi người là độc nhất vô nhị, cô không thoát được đâu.
Lục Mẫn Chi bàng hoàng nhìn ông, sắc mặt tái dại, chừng như không hiểu những gì ông vừa nói. Cảnh sát Lâm tiếp tục:
- Tất nhiên, cô may mắn hơn anh La rất nhiều, vì cùng lắm cô chỉ bị buộc tội có ý đồ gây thương tích cho người khác. Nhưng khi nãy tôi đã cử người đi điều tra và được biết rằng, cô từng tham gia vào một cuộc thí nghiệm thử thuốc, không ít người bị tổn hại sức khỏe sau cuộc thử thuốc ấy. Đó là do thí nghiệm thất bại, hay do cá nhân cô mắc sai lầm trong quá trình thao tác? Tôi nghĩ cô Tô đã nắm được điểm yếu của cô trong chuyện này.
Lục Mẫn Chi đột nhiên thở gấp, rồi sụp xuống.
Lập tức có người bước đến kiểm tra và báo cáo với cấp trên:
- Chỉ bị sốc tạm thời, một lát nữa cô ta sẽ tỉnh.
Thanh Hoành không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Cảnh sát Lâm kết luận một câu:
- Tội phạm Gi*t người thời nay làm sao thế nhỉ, tố chất tâm lý kém đến thế à!
Trước lúc ra về, ông khoác vai Cửu Thiều, hỏi:
- Làm cách nào cậu khuyên nhủ được La Lệnh tự thú thế? Hắn gây án không để lại dấu vết rõ ràng nào. Và rõ ràng, hắn không yếu tâm lý như Lục Mẫn Chi.
Cửu Thiều lật bức ảnh chụp lén trong tờ tạp chí cho ông ta xem:
- Bởi vì tôi nhìn thấy tấm hình này.
Cảnh sát Lâm ngó bức hình đen trắng chụp nghiêng, vỗ vai Cửu Thiều, rồi rút một điếu thuốc mời anh:
- Người anh em, cậu có ý định chuyển công tác đến thành phố Nam không? Nếu có, tôi nhất định sẽ đề bạt cậu.
Cảnh sát Lâm dẫn nghi can và mang theo vật chứng về để tiếp tục thẩm vấn.
Hình Mẫn đề nghị quay về khách sạn Xuyên Lục Địa. Thanh Hoành thắc mắc:
- Vì sao phải quay về đó?
Tầm này nên tìm khách sạn nào quanh đây thì hơn.
Hình Mẫn rút điếu thuốc trong tay Cửu Thiều, châm lửa hút, và nhả khói:
- Chiều nay Tần Tấn và Mạc Nhã Ca sẽ đến, họ tự bỏ tiền túi đi công tác.
Hình Mẫn đưa họ về khách sạn Xuyên Lục Địa. Thẩm Dật đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, rồi lên thẳng phòng mình, còn họ ngồi uống trà chờ đợi.
Hình Mẫn rút di động, nhấn số, bật loa ngoài, chuông điện thoại đổ những hồi dài, lặp đi lặp lại nhưng không ai nghe máy. Thanh Hoành không rõ ông gọi cho Tần Tấn hay Nhã Ca, nhưng cô thấy lo cho cả hai. Cuộc gọi thứ hai, sau mười mấy lần chuông đổ, một giọng nói khàn đặc cất lên:
- A lô.
Xem ra đến lượt Tần Tấn gặp vận đen, Thanh Hoành thấy lo cho anh ta.
Tần Tấn đang say ngủ, bị đánh thức giữa giấc nồng, anh ta tỏ ra rất bực bội, không kìm chế được còn văng tục mấy câu. Hình Mẫn lạnh lùng nói:
- Trước lúc lên đường tôi đã nói gì với cậu, cậu quên rồi à? Cậu và Mạc Nhã Ca xuống tầng một cho tôi ngay bây giờ, ngay lập tức! Tôi cho hai người ba phút, chú ý tốc độ!
Tần Tấn chưa kịp hoảng hồn, diễn vẻ đáng thương:
- Không phải chứ đội trưởng, em làm sao đánh thức Nhã Ca được, bọn em có cùng phòng đâu, sao chỉ có ba phút.
- Bây giờ còn hai phút năm mươi giây. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không lãng phí thời gian quý giá vào việc mặc cả.
Hình Mẫn tắt máy, ngồi xuống đối diện với hai người:
- Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện. - Hình Mẫn đưa tay lên chống cằm. - Tô Quỳ đã ૮ɦếƭ, mục tiêu số một hiện nay chỉ còn Thẩm Dật. Thực lòng, tôi không muốn thấy kết quả này, vì tôi rất có cảm tình với anh ta, tất nhiên anh ta có hơi bốc đồng, xốc nổi. Nhưng sự việc đã đến bước này thì không còn đường lùi nữa. Nếu Thẩm Dật được loại khỏi danh sách đối tượng tình nghi, sẽ chỉ còn lại hai chúng ta. Nếu không phải cậu thì là tôi.
Thanh Hoành thắc mắc:
- Ông không nghi ngờ giám đốc Lăng nữa?
- Nếu giám đốc Lăng tử nạn trên biển, thì ông ấy không phải Ám Hoa, nhiều nhất ông ấy chỉ là đồng bọn của hắn.
- Hoặc Ám Hoa chỉ là biệt hiệu, đằng sau biệt hiệu này không chỉ có một người.
Thanh Hoành muốn đưa ra nhiều khả năng.
- Không, khả năng này gần như không tồn tại. Hôm đó, sau khi quay về tôi đã suy nghĩ về điều này. Ám Hoa… là kẻ mắc bệnh thích điều khiển, thích kiểm soát. Việc hắn gửi thư điện tử cho chúng ta chứng tỏ hắn còn sống, đó không phải là thế thân của hắn.
Lúc này, Hình Mẫn mới nhận ra Thanh Hoành dẫn dắt ông đi quá xa chủ đề ban đầu, nên ông lập tức chuyển sang đối diện với Cửu Thiều:
- Khi nãy tôi đã nói, nếu khả năng Thẩm Dật là Ám Hoa bị loại trừ, thì chỉ còn lại tôi và cậu, cậu đồng ý với lập luận này không?
Cửu Thiều gật đầu.
- Tôi biết tôi không phải, vì thế, đến lúc đó chỉ có thể là cậu.
- Logic kiểu áp đặt! - Thanh Hoành bức xúc. - Ông biết ông không phải, nhưng chúng tôi không cho là vậy. Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của cá nhân ông.
- Đừng lý luận về logic với tôi.
Hình Mẫn chừng như sắp nổi nóng. Suốt đêm không ngủ, khó trách ông dễ nổi giận như vậy.
- Tốt nhất cô nên cầu cho Thẩm Dật chính là Ám Hoa.
Thanh Hoành muốn lý luận tiếp, nhưng Cửu Thiều đã ngăn cô lại. Anh vỗ nhẹ vào tay cô, nói khẽ:
- Cãi cọ lúc này chẳng có nghĩa lý gì cả.
Vừa lúc đó, Tần Tấn và Nhã Ca từ thang máy bước ra.
Nhã Ca đột nhiên xông tới, Ϧóþ cổ Thanh Hoành:
- Cậu đi cùng cậu ấy? Vậy tức là lúc trước cậu lừa dối tôi bảo rằng không biết gì cả? Hãy mau giải thích, bằng không tôi sẽ Gi*t cậu!
Thanh Hoành khổ sở vùng vẫy:
- Đừng mà, Gi*t người phải đền tội đấy…
Nhã Ca càng nổi giận:
- Ngồi tù thì ngồi tù, trong đó tôi có người quen!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc