Âm Láy Ma Quỷ - Chương 26

Tác giả: Tô Mịch

Thanh Hoành nhìn anh đầy bất ngờ, không biết có phải anh đang trêu đùa cô hay không. Bởi vì những lời an ủi, động viên người khác không thể được phát ngôn từ anh, hơn nữa cô cũng không trông mong gì điều đó. Quả nhiên, anh nói tiếp:
- Bởi vì em không nắm được tình hình thực tế của sự việc.
Lúc này, họ đang ngồi trong một quán ăn nhỏ bên ngoài xưởng may mà Châu Tú và Hứa Khâm đang làm việc.
Cửu Thiều đọc thực đơn một hồi và chọn khá nhiều món. Thanh Hoành ngạc nhiên, hỏi:
- Có hai chúng ta mà anh gọi nhiều vậy, ăn không hết đâu. À, anh định mời mấy cô cậu đó? Nhưng họ có biết anh muốn mời họ đâu.
Cửu Thiều tráng cốc qua nước nóng, sau đó rót một cốc trà, đẩy đến trước mặt cô:
- Nếu em là họ, tự nhiên có hai người lạ đến mời em ăn cơm, em có chịu đi không?
- Không.
Anh nói “hai người”, tức là thái độ của anh đã thoải mái hơn nhiều, ít nhất anh không còn kiên quyết gạt cô ra rìa.
- Điều đó cũng giống việc em cho rằng anh nghi ngờ Thẩm Dật là nghi phạm số một, nên chắc chắn anh sẽ đến thành phố Tân.
Lúc này Thanh Hoành mới hiểu ra, chả trách anh rời khỏi nhà sớm như vậy. Vừa đến ga tàu đã bị theo dõi, hẳn là ngay từ đầu Hình Mẫn đã phán đoán mục tiêu đầu tiên của anh là Thẩm Dật. Nhưng anh đã bất ngờ cắt đuôi đám người theo dõi, chuyển hướng đi thị trấn Vân Lạc. Hình Mẫn chắc phải mất công tìm kiếm một vòng thành phố Tân rồi mới phát hiện ra.
Cô “ồ” lên một tiếng, cười, hỏi:
- Mục tiêu tiếp theo của anh là ai vậy?
- Tô Quỳ.
Cửu Thiều đưa mắt về phía xưởng may, lúc này đã đến giờ tan ca, người trong xưởng may lục tục kéo ra về.
- Nhưng anh nghĩ có lẽ chúng ta phải ở lại đây vài ba ngày.
- Vì sao?
- Chúng ta phải giả vờ tình cờ gặp họ ở đây, mà xác suất của sự tình cờ không cao, thất bại một vài lần cũng là bình thường.
- Nhưng sao anh dám chắc họ sẽ đến quán này ăn cơm?
Cửu Thiều ra hiệu cho cô nhìn con tỳ hưu bày trên quầy thu ngân của quán, con tỳ hưu ấy bị vỡ mất một góc.
- Cô gái tên Châu Tú từng viết trên trang cá nhân là thường đến quán này ăn cơm, ảnh chụp có cả con tỳ hưu kia.
Thanh Hoành rất đỗi kinh ngạc:
- Anh cũng vào mạng xã hội?
Nhưng sự kinh ngạc của cô không kéo dài được lâu, vì cặp đôi trẻ tuổi trước mặt đã thu hút sự chú ý của cô. Cô gái nhìn cô một lát, lập tức chạy lại:
- Chị đến đây du lịch à? Thật trùng hợp, chị còn nhớ em không?
Thanh Hoành giả bộ lục lại trí nhớ, lát sau cô vui mừng reo lên:
- Em là Châu Tú!
- Vâng.
Cô kéo cậu bạn bên cạnh:
- Chị còn nhớ anh ấy không? Lần đó chúng em đều ở trên tàu, cùng đến hòn đảo hoang đó. Vân Tiêu, anh thấy có tình cờ không!
Lý Vân Tiêu cười, nói:
- Ừ.
Thanh Hoành vội nói:
- Hay là ngồi ăn chung đi, đang giờ cao điểm, hai người gọi món sẽ mất nhiều thời gian đấy.
Châu Tú liếc Cửu Thiều, có vẻ do dự khi thấy anh từ nãy đến giờ chỉ ngồi yên mà không nói.
- Như thế có tiện không, em sợ làm phiền anh chị.
Thanh Hoành liếc Cửu Thiều, thấy anh vẫn không chịu mở lời, cảm thấy thật khó hiểu. Anh đến đây ôm cây đợi thỏ kia mà, vì sao thỏ đến trước mặt mà anh chẳng tỏ thái độ gì vậy? Cô đang định lên tiếng thì chuông điện thoại của anh reo vang, anh rút di động, ậm ừ vài tiếng, rồi quay sang cô, bảo:
- Tần Tấn và mấy người kia hôm nay không đến ăn cùng được.
Thanh Hoành cảm thấy anh thật lạ, sao lúc này lại nhắc đến Tần Tấn làm gì.
Cô đang băn khoăn thì thấy anh đứng lên, bảo:
- Mời các bạn ngồi xuống ăn cùng chúng tôi, mấy người bạn chúng tôi hẹn trước không đến kịp.
Châu Tú vui vẻ nhận lời, còn ghé sát tai Thanh Hoành thì thào:
- Bạn trai chị à? Đẹp trai quá! Dáng người chuẩn, lại nam tính nữa, giống như là diễn viên điện ảnh vậy.
Thanh Hoành không thể tưởng tượng nếu Cửu Thiều mà là diễn viên nổi tiếng sẽ thế nào. Nhưng có một điều cô dám chắc, anh sẽ khiến rất nhiều người căm tức. Điều này có thể thấy rõ ở việc anh coi tất cả mọi người, trừ Ám Hoa, đều là những người phàm xuẩn ngốc.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Thanh Hoành chịu trách nhiệm dẫn dắt buổi trò chuyện, cô vốn rất giỏi trong khoản này. Suốt bữa ăn hầu như chỉ có cô và Châu Tú cười cười nói nói hết chủ đề này đến chủ đề khác. Lý Vân Tiêu có vẻ rụt rè, kiệm lời, phần lớn thời gian cậu ta chỉ mỉm cười và chăm chú lắng nghe. Còn Cửu Thiều, người mà cô những tưởng sẽ đặt ra nhiều câu hỏi nhất thì hầu như không nói gì.
Thanh Hoành không kìm nổi nôn nóng, cô hỏi:
- À này, người bạn tên Lý Trân của bọn em, cô ấy sao rồi?
Châu Tú có vẻ buồn:
- Không ổn lắm.
Thanh Hoành muốn hỏi tiếp nhưng Cửu Thiều đã ngăn cô lại:
- Đừng nhắc chuyện không vui. Các bạn muốn uống gì, để tôi đi mua.
Đúng lúc ấy, chủ hàng ăn bưng lên một đĩa tôm hùm xào xả ớt đỏ au, cực kỳ hấp dẫn. Thanh Hoành lập tức hiểu ý, liền bảo:
- Em muốn uống bia.
Vân Tiêu thấy Châu Tú có vẻ ủ dột, im lặng không nói, sợ Thanh Hoành khó xử, vội đỡ lời:
- Bia là hay nhất.
Cửu Thiều kêu chủ quán tới, gọi thêm một két bia.
Thanh Hoành biết rằng muốn dụ người khác uống R*ợ*u, thì bản thân phải uống trước tiên. Vì thế, bia vừa được đặt lên bàn, cô liền rót cho mình một cốc đầy và uống một hơi cạn sạch. Cửu Thiều vỗ nhẹ tay cô, nói khẽ:
- Uống ít thôi.
Châu Tú lắc đầu:
- Ai chưa từng trải qua thì không thể hiểu. Từ sau vụ nổ ấy, không ai trong chúng tôi có thể vui vẻ được nữa, mượn R*ợ*u giải sầu cũng tốt mà!
Thanh Hoành rót bia vào cốc cho Châu Tú:
- Đừng đùa, tôi vẫn vui vẻ như thường, việc gì phải mượn R*ợ*u giải sầu.
- Chị nói dối.
Châu Tú uống liền vài cốc, gương mặt bắt đầu ửng đỏ, tâm trạng cũng thoải mái, cởi mở hơn.
- Suốt đời mình, em sẽ không bao giờ quên được chuyện xảy ra trên đảo hoang. Em không tin chị có thể quên nó. - Châu Tú trầm ngâm giây lát, nhưng đổi giọng vui vẻ ngay sau đó: - Thôi, không nói chuyện buồn nữa, anh chị dự định ở lại đây chơi bao lâu?
Thanh Hoành muốn lật bàn quá! Cô ấy gần như sắp nói ra chuyện đó, vậy mà mới được một câu đã thôi. Cô không biết phải làm cách nào để lái câu chuyện về điểm mà cô mong muốn.
Cửu Thiều tỏ ra hết sức điềm tĩnh, anh ứng xử rất lịch sự:
- Tôi không biết các bạn buồn vì chuyện gì, nhưng nếu các bạn không muốn nhắc lại thì đừng nghĩ về nó nữa.
Thanh Hoành liếc anh, cô sốt ruột thay cho anh, vậy mà anh vẫn đủng đỉnh như không. Mặc kệ, người đứng đầu danh sách truy nã của cảnh sát lúc này không phải cô, việc gì cô phải nhọc lòng!
- Chúng tôi định ở lại vài ngày, em biết chỗ nào thú vị, giới thiệu cho chúng tôi đi.
Châu Tú nhiệt tình giới thiệu cho họ khá nhiều điểm du lịch.
Thêm vài tuần bia nữa, họ cởi mở, thoải mái hơn nhiều, không khí sôi động hẳn lên, không còn e dè, ngại ngùng, giữ ý như lúc đầu.
Châu Tú hỏi:
- Lát nữa anh chị định về khách sạn hay còn đi đâu? Nếu không đi đâu, hay là bốn chúng ta cùng chơi bài đi.
Thanh Hoành nói:
- Chúng tôi chưa đặt khách sạn, đang đi tìm.
Châu Tú khá bất ngờ, cô cười bảo:
- Chị thoải mái thật đấy, em cứ nghĩ việc đầu tiên khi đến một nơi nào đó là phải tìm chỗ ở. Nhưng không sao, nếu không đặt được phòng, chị có thể ở cùng em trong ký túc.
Nói đoạn, cô vẫy tay gọi người chủ cửa hàng:
- Anh ơi, thanh toán.
Cô chìa tay về phía Vân Tiêu:
- Đưa ví cho em, em mời, anh trả tiền nhé.
Chủ quán lật đật chạy lên, chìa hóa đơn:
- Có người thanh toán rồi.
- Hả? Khi nào vậy?
Châu Tú ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vân Tiêu thì cười ỏn ẻn:
- Anh chị đến chỗ chúng em chơi lại mời chúng em ăn cơm thế này, thật ngại quá!
Cửu Thiều mỉm cười thân mật:
- Các bạn là bạn của Thanh Hoành thì cũng là bạn của tôi.
Họ rời quán cơm, Châu Tú nắm tay Vân Tiêu đưa Cửu Thiều và Thanh Hoành đi tìm khách sạn. Lúc ngang qua cửa hàng tạp hóa, Cửu Thiều liền vào mua bộ bài và đồ ăn vặt. Châu Tú tỏ vẻ ngưỡng mộ:
- Bạn trai chị chu đáo quá, còn nhớ mua cả đồ ăn vặt cho chị. Anh ấy lại đẹp trai, dáng chuẩn nữa chứ, quả là hoàn hảo!
Thanh Hoành nở nụ cười tươi rói mà một cô gái hạnh phúc nên có:
- Ừ, đúng thế!
Một lúc sau, Cửu Thiều ghé sát tai cô, nói khẽ:
- Đừng diễn nữa, mặt đơ rồi kìa!
Thanh Hoành cau mày:
- Biết làm sao được! Em định hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào, nào ngờ hiện ra trong đầu lại là màn *** của anh bữa trước và vụ rượt đuổi theo anh muốn tắt thở hôm vừa rồi. Anh thật đáng ghét!
Châu Tú thấy họ tình tứ với nhau liền trêu:
- Chị ghét anh ấy thì chuyển giao anh ấy cho em đi, em cầu chẳng được ấy chứ.
Thanh Hoành quay lại, cười:
- Em gan dạ thật đấy, bạn trai chính thức đi ngay bên cạnh kia kìa!
Vân Tiêu tươi cười:
- Em biết cô ấy đùa mà.
Châu Tú đột ngột dừng bước, chỉ vào khách sạn ở bên kia đường:
- Khách sạn đó được không? Trông có vẻ ổn.
Đang mùa vắng khách du lịch, không đặt trước thì tầm này cũng vẫn còn nhiều phòng trống. Lúc làm thủ tục nhận phòng, Thanh Hoành để ý thấy Cửu Thiều sử dụng chứng minh thư của một đồng nghiệp trong đội điều tra. Cô định đặt một phòng giường đôi nhưng anh đã lên tiếng trước:
- Cho hai phòng.
Thanh Hoành ngạc nhiên nhìn anh, thầm nghĩ, có phải anh lại định cắt đuôi cô không? Vì sao cô không thấy ngại mà anh phải đặt những hai phòng.
Họ mở cửa vào phòng, vứt ba lô lên sofa rồi bắt đầu chơi bài, bên thua bị phạt một lon bia.
Thanh Hoành và Cửu Thiều về một đội, nên cô không lo bị thua. Bộ não của anh chẳng khác nào một chiếc máy vi tính, anh nhớ không sót một quân bài nào, như thể biết rõ đối phương sẽ đánh quân bài nào vậy.
Châu Tú và Vân Tiêu thua liền năm ván, cô tặc lưỡi:
- Hai người tốt vận ghê!
Thanh Hoành ngó đồng hồ, đã gần mười hai giờ. Trong đầu cô chợt lóe lên ý tưởng:
- Chúng ta chơi trò chơi đi, giờ này chơi mới vui.
Châu Tú và Vân Tiêu đều còn rất trẻ, vốn ham chơi nên đồng ý liền.
Thanh Hoành nói:
- Bây giờ là mười hai giờ kém ba phút, chúng ta sẽ tắt điện, sau đó mỗi người kể một chuyện ma.
Châu Tú xung phong chạy ra tắt đèn, chớp mắt, căn phòng đã chìm trong bóng tối, chỉ còn vương vài giọt sáng lờ nhờ từ những ngọn đèn đường hắt vào ngoài cửa sổ.
Thanh Hoành hắng giọng, bắt đầu:
- Tôi sẽ kể câu chuyện trên một đảo hoang.
Cô vừa dứt lời đã thấy Châu Tú co rúm lại, nắm chặt tay cô.
Cô kể chuyện hai người cậu của Thẩm Dật ૮ɦếƭ một cách kỳ lạ trên hòn đảo. Cô vốn hay ăn khéo nói, nên câu chuyện được cô thêu dệt trở nên hết sức ly kỳ, cuốn hút. Thậm chí cô còn thêm mắm thêm muối vào đoạn cô đã tỉnh lại giữa đêm và chứng kiến một người cúi xuống P0'p cổ một người khác thế nào. Nghe đến đây, Châu Tú buột miệng kêu lên.
- Tất nhiên đây không phải chuyện ma, không có ma quỷ nào xuất hiện trong câu chuyện này, mà là lòng người nham hiểm, đáng sợ.
Cô ngừng một lát, lại tiếp tục:
- Mọi người đoán xem hung thủ là ai?
Vân Tiêu lắc đầu:
- Đối với em chuyện đó chẳng khác nào cơn ác mộng, em không muốn nhớ lại, càng không buồn đoán xem hung thủ là ai.
Thanh Hoành thuật lại kết luận “hai ông cậu tàn sát lẫn nhau” của Hình Mẫn, khiến Châu Tú và Vân Tiêu cùng kêu lên hết sức kinh ngạc. Đột nhiên, cô nhớ ra bên cạnh mình có một chuyên gia của ngành, liền hỏi:
- Anh nghĩ sao về chuyện này? Anh là chuyên gia về lĩnh vực này mà.
Châu Tú ngạc nhiên:
- Chuyên gia ư?
- Ừ. Bạn trai của chị là tiến sĩ tâm lý, anh ấy thường trợ giúp bên điều tra của Sở cảnh sát.
Thanh Hoành tùy tiện khoác lên người anh một thân phận mới.
Cửu Thiều bình thản đáp:
- Bên điều tra đã kết luận như vậy thì không có gì phải bàn luận.
Thanh Hoành liếc anh, cô có cảm giác, ngoài miệng anh nói vậy nhưng thực chất anh không hề tán đồng với kết luận của Hình Mẫn.
Cái danh tiến sĩ tâm lý học đã thu hút Châu Tú:
- Có nghĩa anh là bác sĩ tâm lý? Còn tư vấn cho cả cảnh sát điều tra, giống như Sherlock Holmes? Vậy anh có thể giúp em một chuyện được không?
- Em cứ nói.
- Bạn em tên Lý Trân, có lẽ cô ấy cần anh giúp.
Châu Tú và Vân Tiêu nhìn nhau một lát, rồi cô trình bày.
- Chuyện là thế này, bốn người bọn em cùng đặt chỗ đi chơi trên du thuyền Đông Thái Bình Dương. Nhưng sau đó đã xảy ra sự cố, chắc bạn gái anh đã kể với anh rồi.
Cửu Thiều nhích ghế ra một chút, hơi đổ người về phía trước, chăm chú lắng nghe:
- Tôi có nghe kể, em nói tiếp đi.
Sự cổ vũ của Cửu Thiều tạo cảm giác tin cậy cho Châu Tú, cô bắt đầu tăng tốc:
- Sau khi con tàu phát nổ, chúng em đã bơi theo người dẫn đầu vào hòn đảo đó. À, đi chơi chuyến đó ngoài hai chúng em, còn có Hứa Khâm và Lý Trân. Lý Trân là người cùng thôn với bạn trai em, nên lâu nay chúng em vẫn rất thân nhau.
Cửu Thiều gật đầu tỏ ý thấu hiểu, và hỏi:
- Các bạn đã gặp chuyện lạ trong chuyến đi đó?
- Chuyện lạ ư? Chuyện lạ…
Châu Tú lặp đi lặp lại từ “chuyện lạ”, rồi đột nhiên nói:
- Anh nói thế làm em có cảm giác chuyện này ngay từ đầu đã rất lạ lùng. Thực ra lúc đầu chúng em không định đặt chỗ trên du thuyền Đông Thái Bình Dương vì giá rất đắt. Chúng em vừa ra trường đi làm, không có nhiều tiền, nên đã đặt một tour du lịch khác. Nhưng khoảng một tuần trước ngày tàu Đông Thái Bình Dương khởi hành, giám đốc công ty du lịch gọi cho em báo rằng, một khách VIP của họ bận việc đột xuất phải hủy tour, họ đã nhận đủ tiền phạt nên sẽ bán chỗ trống trên tàu với giá rẻ.
Thanh Hoành đã nghe Cửu Thiều kể từ lâu về chuyện có vị khách VIP đặt một nửa số phòng trên du thuyền, nhưng sau đó không thể tham gia chuyến du lịch. Lúc kể chuyện này, Cửu Thiều tỏ ra rất khó hiểu, nhưng cô nghĩ rằng anh quá đa nghi, bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện này thật không bình thường. Giám đốc Lăng và các thành viên nòng cốt của đội điều tra đều lên du thuyền với danh nghĩa khách du lịch. Nếu vị khách đó không hủy tour, chắc chắn họ sẽ phải đóng giả nhân viên của hãng du lịch để lên tàu.
Sẽ là một chuyện kỳ quặc, không bình thường nếu trên du thuyền bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân viên phục vụ không chuyên như thế.
Thanh Hoành bắt đầu có ý nghĩ, liệu vị khách đó có phải là Ám Hoa? Ngay từ đầu hắn đã có ý định dụ họ lên tàu để tiêu diệt một thể.
Nhưng Cửu Thiều bảo rằng số điện thoại mà vị khách đó để lại là số di động của Tô Quỳ. Cả cô và anh đều không nghĩ Tô Quỳ là Ám Hoa, vì thế suy đoán du khách bí mật ấy là Ám Hoa trở nên không thỏa đáng.
- Đêm đầu tiên trên tàu thật trùng hợp, đúng sinh nhật Lý Trân. Chúng em vui lắm, hôm đó trên tàu còn có bữa tiệc buffet hải sản thật linh đình. - Châu Tú lấy tay che mắt. - Chúng em đã rất vui vẻ, buổi tối, chúng em còn nhảy với nhau nữa. Nếu vụ nổ ấy không xảy ra…
Ai cũng sẽ đau lòng khi phải nhớ lại cơn ác mộng ấy.
Thanh Hoành chưa kịp nói lời an ủi đã thấy Cửu Thiều đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai Châu Tú, dịu dàng bảo:
- Em rất dũng cảm, không phải ai cũng dám kể lại những chuyện đó.
Châu Tú nắm lấy tay Cửu Thiều, nước mắt cô rớt xuống bàn tay anh, nhưng anh không tỏ ra khó chịu, anh còn chu đáo chìa túi khăn giấy cho cô. Châu Tú nhận lấy, rút một mảnh khăn giấy lau mặt.
- Chúng ta tiếp tục.
Thanh Hoành định trêu anh vài câu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô bỗng cảm thấy áy náy, có phải cô quá hẹp hòi không? Biết đâu anh thực lòng đồng cảm nên mới dịu dàng, ân cần với Châu Tú như thế.
- Sau khi con tàu phát nổ, chúng em bơi đến hòn đảo đó, vào đến bờ em mới phát hiện Lý Trân đã mất tích. Hứa Khâm, bạn trai cô ấy cũng nhận ra điều đó. Cậu ấy gào khóc đòi xuống biển tìm cô ấy, bọn em không sao ngăn được.
Châu Tú quay sang nhìn Vân Tiêu, hỏi:
- Em nói không sai chứ?
Vân Tiêu gật đầu:
- Đúng là như vậy.
- Sau đó, thủy triều đánh dạt Lý Trân vào bờ, chúng em vui mừng khôn xiết, vì cả bốn người cuối cùng đã được ở bên nhau. Nhưng em có cảm giác Hứa Khâm không hề thấy vui.
Châu Tú tỏ vẻ nghi hoặc:
- Anh là tiến sĩ tâm lý, anh có lý giải được tâm trạng của cậu ấy không?
Thanh Hoành nhớ lại tình hình hôm đó. Cô thấy biểu hiện của Hứa Khâm đúng là hơi lạ, nhưng cô không để ý nhiều đến chuyện đó vì cho rằng cậu ta bị kích động mạnh mà thôi, cũng có thể do cậu ta không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình. Khi ấy cô thấy mừng cho Lý Trân vì đã may mắn thoát ૮ɦếƭ. Thẩm Dật cũng vậy, anh ta đứng bên cô, vui vẻ nói: “Thật cảm động khi chứng kiến cảnh đoàn tụ của họ sau kiếp nạn.”
Bây giờ nhớ lại, mọi thứ đều như bị che phủ bởi tấm màn đen u ám.
Cửu Thiều ngẫm ngợi một lát, đáp:
- Theo tôi, có thể vì xúc động mạnh nên cậu ta không thể biểu đạt chính xác trạng thái cảm xúc của mình.
Thanh Hoành ngạc nhiên nhìn anh, làm gì có chuyện cách nghĩ của anh giống cô được!
Châu Tú lắc đầu:
- Em không biết, em sẽ nói anh chị nghe em cảm thấy sự kỳ lạ ở chỗ nào. Sau khi trở về, tình cảm giữa em và Vân Tiêu ngày càng trở nên sâu đậm, vì chúng em đã cùng vào sinh ra tử. Nhưng Lý Trân lạ lắm, cô ấy như bị trúng tà vậy, suốt ngày rầu rĩ, lặng lẽ, buổi tối đi ngủ còn gặp ác mộng. Em đã nhiều lần bị tiếng hét giữa đêm của cô ấy đánh thức. Lúc đầu em cho rằng vụ nổ tàu khiến cô ấy bị chấn động dữ dội. Cuối tuần vừa rồi, cô ấy bị sốt, em lại phải trực ca tối, nên đã nhờ Hứa Khâm đến ký túc xá chăm sóc cô ấy.
Châu Tú nói đến đây thì dừng lại, với tay lấy lon bia, mở nắp uống liền mấy ngụm, rồi mới tiếp tục:
- Hôm đó trên đường đi làm em chợt nhớ là quên mang theo chìa khóa phòng, mới quay về lấy, không ngờ em trông thấy Lý Trân chĩa con dao gọt hoa quả về phía Hứa Khâm. Đến bây giờ em vẫn không sao quên được vẻ mặt của cô ấy lúc đó. Cô ấy dường như rất muốn giết Hứa Khâm. Em nghi ngờ hòn đảo hoang đó bị ma ám, nên hai ông lão ấy mới bỗng dưng muốn giết nhau như thế. Và bây giờ con ma ấy đã ám vào Lý Trân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc