Ai Là Hoàng Tử Của Em? - Chương 17

Tác giả: Tửng Thiên Anh

Vy mệt mỏi bước vào nhà. Ngày hôm nay nó mệt lắm rồi. Ngay bây giờ chỉ muốn tắm rửa cho mát mẻ rồi đi ngủ cho thoải mái thôi. Nhưng vừa vào đến cửa, nó đã bị Thiên kéo thẳng lên phòng, đóng mạnh cửa lại, đẩy nó vào tường rồi mặt hằm hằm nhìn nó. Nó nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Em đi đâu cả ngày vậy hả?
Thiên có phần hơi to tiếng với nó, nhưng đi theo là bao sự lo lắng. Giờ nó mới chợt nhận ra là lúc sáng đi nó cũng không bảo hắn một tiếng. Đúng là nó có lỗi thật. Hắn tức giận như vậy cũng là điều đương nhiên. Chẹp chẹp...
- Em xin lỗi.
Nó nói lí nhí, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn. Nghe nó nói ba từ kia xong, gương mặt Thiên cũng nhẹ đi phần nào. Hắn nâng cằm nó lên, nhìn nó âu yếm.
- Lần sau đừng như vậy nữa. Biết không?
Sự dịu dàng, trìu mến của Thiên đánh gục nó thật rồi. Nó vội vàng gật đầu rồi ôm chầm lấy hắn. Trong vòng tay ấm áp, đầy yêu thương đó, nó đã không kiềm chế nổi mà bật khóc như một đứa con nít.
Nó cảm thấy có lỗi với Thiên. Rất nhiều.
Liệu rằng khi hắn biết được người mà hắn yêu thương trong suốt thời gian qua không phải là Dương Vy, hắn sẽ coi nó ra sao đây?
Dương Vy, xin lỗi. Cho nó mượn danh phận thêm vài ngày nữa được không? Rồi nó sẽ bỏ đi, về với nơi thuộc về nó.
*************
- Ba....
Vy vừa xuống xe đã chạy nhào tới ôm lấy ba nó. Thiên đi sau mang theo một giỏ quà tặng cho mẹ nó.
- Con gái cưng dạo này xinh quá henn..
Ba nó vuốt ve mái tóc của nó, cười cười. Nó cũng hí hửng cười tươi với ông. Bởi lẽ, ngày hôm nay đối với nó, sẽ là ngày cuối cùng nó ở bên họ.
- Mẹ à hôm nay hai mẹ con mình vào làm cơm nhé.
Nó hí hửng ôm mẹ từ phía sau, đưa ra đề nghị. Dĩ nhiên là mẹ nó nhanh chóng đồng ý luôn, phẩy tay ra hiệu cho bác giúp việc làm việc khác.
Ba nó bà Thiên ngồi ở ngoài vườn uống trà, trò chuyện. Còn nó với mẹ ở trong bếp xì xèo một tí cũng xong mấy món ăn. Thực ra chủ yếu toàn mẹ nó làm, còn nó chỉ đứng phụ thôi. Nhưng nó thấy mẹ vui lắm, thành ra nó cũng vui. Nhưng trong lòng chợt nhen nhói một nỗi buồn.
"Mẹ à, con xin lỗi." Nó thầm suy nghĩ.
Xong đâu vào đấy, cả gia đình ngồi ăn ngoài vườn, vui vẻ cười cười nói nói.
***********
Tối. Thiên đang hoàn thành nốt mấy bài luận tiếng anh thì có tiếng gõ cửa. Ngó ra thấy Vy ôm gối đi vào, mặt vui tươi.
- Tối nay em ngủ cùng anh nhé.
Vy tự nhiên vứt cái gối, rồi nằm phịch xuống giường. Đâu biết rằng người kia vẫn đang mơ hồ. Hắn có nghe nhầm không nhỉ?
- Em ngủ cùng anh?
Thiên nhắc lại. đi tới ngồi xuống cạnh nó.
- Umm.. Hihi.
Nó vẫn nằm trên giường, lắc lư cánh tay hắn, miệng cười tươi. Hành động của nó như đang làm tim hắn tan chảy, hắn đành ho khan một tiếng rồi lấy cớ ra làm nốt bài.
Ngồi lại vào bàn học rốt cuộc Thiên cũng không tập trung học được. Thỉnh thoảng hắn lại quay ra nhìn nó đang hát vu vơ, khóe miệng khẽ cười. Rồi hắn cũng chẳng làm tiếp nữa. Đi ngủ cho xong. Dù gì mấy bài luận này tận tuần sau mới phải nộp.
- Em vừa xem phải phim kinh dị sao mà lại không ngủ một mình.
Hắn nằm xuống bên cạnh nó, kéo chăn.
- Hứ. Anh không thích em ngủ cùng sao?
Nó làm mặt phụng phịu như đang dỗi. Hắn phì cười rồi kéo nó lại, nhéo má nó một cái.
- Anh vui còn không hết nữa là.
Hắn cười tươi, nó cũng cười. Rồi nó chơm vào má hắn một cái, nhí nhảnh chúc hắn ngủ ngon. Hắn lại càng cười tươi hơn, cũng chơm nó một cái vào má nó, chúc nó ngủ ngon.
Thiên với tay ra tắt đèn, ôm nó đi ngủ như ôm một bảo bối, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng hắn đâu biết rằng, người con gái đang trong vòng tay của hắn đang kiềm chế lại những giọt lệ thúc trực rơi.
Nó tự nhủ, nếu hắn biết được nó lừa dối hắn, liệu hắn có yêu thương, cưng nựng nó như này không?
*************
Sáng sớm, Thiên còn đang mơ ngủ thì...
- Thiên Thối mau dậy đi. Cheng cheng...
Vy hét ầm ĩ vào tai hắn, lay lay người hắn liên tục. Rồi còn để cái đồng hồ báo thức đang kêu vào tai hắn. Bất đắc dĩ hắn đành ngồi dậy, tuy mắt vẫn lim dim.
- Hôm nay anh nghỉ làm một ngày, chúng ta đi picnic nhé.
Nó ngồi xuống, cúi gần mặt hắn, miệng cười cười.
- Umm. Vợ đã muốn thì anh chiều.
Hắn nghe xong tỉnh ngủ hẳn, vỗ vỗ hai cái má phúng phính của nó rồi thơm chụt nó một phát vào môi. Rồi hắn đi vào phòng tắm, nó vẫn ngồi im nhìn theo hắn. Vợ ư? Cõ lẽ anh hắn gọi nhầm rồi.
"Ngày cuối cùng chúng ta ở bên nhau."
Mới sáng sớm, không khí thật trong lành, mọi thứ thật bình yên.
Thiên đèo nó đi chơi bằng một chiếc xe đạp màu đen. Còn nó ngồi sau một tay cầm theo giỏ thức ăn, một tay ôm eo hắn, miệng thì hát vu vơ.
Thiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng, vừa đạp xe vừa cười.
Đến thảm cỏ gần công viên, hai đứa nó chọn một chỗ đẹp nhất rồi đỗ xe lại. Nó hí hửng trải khăn rồi bày đồ ăn ra. Hắn đứng nhìn nó nhí nhảnh làm như một đứa trẻ, miệng cười thích thú.
- Ăn thôi nào. A...
Vy lấy một miếng bánh bơ rồi đút cho Thiên. Hắn há miệng ra nhận lấy cái bánh rồi cứ thế từ từ ăn. Rồi chúng nó vui vẻ nói chuyện, trêu đùa nhau. Lúc thì nó đang uống sữa rồi hắn kể chuyện cười làm nó suýt thì bị sặc. Lúc thì hắn ăn nửa miếng bánh rồi đút cho nó nửa miếng còn lại. Lúc thì hắn bôi bơ lên mặt nó....
Một buổi sáng ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc. Nhưng mọi chuyện tiếp theo thế nào, ai mà biết trước được.
Chiều. Hắn nắm tay nó đi quanh bãi cát, ngắm nhìn hoàng hôn trên biển. Đi được một đoạn nó kêu hắn ngồi xuống.
- Đợi em mấy phút.
Nó nói rồi liền chạy đi đâu đó. Hắn vẫn ngồi đây nhìn theo bóng dáng đó, tự nghĩ liệu có phải nó đang muốn tặng hắn một sự bất ngờ không?
Mấy phút sau nó quay lại, giơ hai bàn tay nắm chặt ra trước mặt hắn.
- Em có hai câu, mỗi câu ba chứ muốn nói với anh. Nhưng em chỉ cho anh biết một câu thôi. Anh chọn đi.
Nó vừa nói vừa cười tươi, nhưng trong lòng thì thầm mong hắn đừng chọn phải một câu. Nếu hắn chọn phải câu đó, nó sẽ phải kể ra hết mọi chuyện cho hắn nghe. Nếu hắn chọn phải câu kia, nó sẽ giữ bí mật này mãi mãi rồi bỏ đi.
Hắn chống tay dưới cằm, nghĩ nghĩ rồi chọn bàn tay bên trái. Nó vui vẻ mở lòng bàn tay ra cho hắn xem, tự nhủ dù thế nào cũng phải chấp nhận.
Là "Em yêu anh."
Thiên nói to rồi cười hì hì, nhéo má nó rồi ôm nó vào lòng.
- Anh cũng yêu em, ngốc ạ!
Nó cũng vui vẻ ôm lấy hắn. Rồi nó lén mở lòng bàn tay phải ra, trong đó có ba chữ "Em xin lỗi". Hắn không chọn bàn tay phải. Haizz. Nó khẽ thở dài. Có lẽ ông trời đã an bài như thế rồi. Bí mật này nó sẽ giữ lại và bỏ đi.
- Mà bên tay phải là ba từ gì vậy? Cho anh xem.
Hắn đang định nắm lấy bàn tay phải của nó thì nó đã nhanh chóng rụt lại, nắm thật chặt, làm kiểu mặt nghiêm nghị.
- Không được.
Nó lắc đầu rồi hướng nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm.
Thiên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lặng quay ra nhìn nó một cách say đắm, không hề chớp mắt. Chẳng hiểu sao ngay lúc này, Thiên không muốn thời gian trôi đi một tí nào hết. Cứ mãi hạnh phúc như thế này không phải sẽ tốt hơn sao. Nhưng có một điều hắn không biết rằng, hạnh phúc này vốn dĩ đã chuẩn bị tắt.
- Đừng nhìn em nữa.
Nó đánh vào vai hắn, mặt phụng phịu rồi hất mặt quay đi.
- Anh thích.
Hắn cười cười, giữ lấy tay nó rồi kéo nó lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn. Một nụ hôn thật ngọt ngào, say đắm.
**************
Thiên đến tập đoàn Teeny thực tập. Dù gì hắn cũng sắp tốt nghiệp, ba hắn muốn hắn hiểu biết dần về cách làm ăn và xây dựng tập đoàn.
Nó ngồi trước gương ngắm nhìn bản thân. Giờ nó đã đi ép thằng tóc, không còn xoăn nhẹ nữa. Nó nhìn tấm ảnh của Dương Vy rất lâu rồi cất vào ngăn tủ.
Rồi nó nhìn quanh phòng một lượt. Nơi đây đã từng tràn ngập biết bao tình yêu, hạnh phúc. Giờ cũng đã đến lúc nó phải tạm biệt tất cả rồi.
Nó sang phòng Thiên, ngồi ở đó một lúc lâu. Chợt nhớ ra điều gì đó, nó lấy một cây Pu't, rồi môt tờ giấy nhỏ, viết viết gì đó.
"Yêu anh, dường như là một sai lầm, nhưng em muốn thử sai lầm một lần."
Một câu nói ngắn gọn, nhưng xúc tích. Nó để tờ giấy kẹp trong một quyển vở. Mong là hắn sớm nhìn thấy tờ giấy này.
***************
Vy bước đi trên con đường thân quen, từng bước đi thật chậm, tưởng như không muốn rời xa nơi đây một chút nào hết.
Thế nhưng biết làm sao được, trước sau gì cũng phải ra đi. Thà rằng nên đi càng sớm càng tốt, để tránh ngày càng đau khổ, lưu luyến hơn.
Tạm biệt ba mẹ, tạm biệt hai người bạn thân tốt Ân và Kỳ, tạm biệt Thiên, tạm biệt tình yêu... Kết thúc, mọi thứ như đang kết thúc thật rồi!
Gió. Lạnh. Người lạnh, tim cũng lạnh...
Vy dự định là sẽ về thăm trại trẻ tình thương, thăm bác Nguyệt vài ngày. Rồi sau đó nó sẽ về thị trấn T, ở với bác Vân. Dự định trong đầu là như thế. Nhưng liệu có thay đổi gì không? Cuộc sống vốn không biết trước điều gì mà.
Trại trẻ tình thương, thành phố A.
Tường Vy đứng ngắm nhìn nơi đây một lượt. Trại trẻ khá mới mẻ, hình như mới được tu sửa lại. Cánh cổng thép mạ đỏ, bên trên có tấm biển "Trại trẻ tình thương", bên trong có hai căn nhà hai tầng sơn màu vàng, sân rộng rãi đủ để cho đám trẻ vui chơi, còn có cây bàng già to khù khụ kia nữa, chắc cũng được mấy chục tuổi rồi.
Mất vài giây nhìn tổng quan, Vy mới đẩy cổng đi vào. Đám trẻ con đang nô đùa, chơi vui vẻ. Đứa chơi nhảy dây, đứa chơi đuổi nhau... Nhìn chúng thật ngây thơ, hồn nhiên, tựa như những thiên thần vậy.
- Ơ chị Vy...
Một đứa bé gái chừng 5 tuổi chạy đến bên nó, ngước mắt hỏi. Nó ngạc nhiên cực luôn, sao đứa bé này lại biết tên nó nhỉ. Chẳng lẽ là có quen biết sao?
- Ngoan nào, đến giờ học bài rồi mấy con.
Trong khi nó vẫn đang chú ý tới bé gái kia và suy nghĩ thì một tiếng nói từ phía cửa vọng ra. Đám trẻ ngoan ngoãn chạy nhào vào trong nhà. Lúc này nó mới ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Là một bác gái tầm tuổi trung niên, khuôn mặt hiền hậu, chắc là hiệu trưởng ở nơi đây. Vậy có khi nào là bác Nguyệt không?
- Con chào bác.
Vy vội chạy tới đứng gần bác, lễ phép cúi đầu chào. Lúc này bác ấy mới nhìn tới nó, nét mặt thoáng ngạc nhiên. Rồi bác nheo mắt nghĩ nghĩ gì đó, khẽ giật mình, nhìn kĩ nó một lượt từ đầu tới chân. Nó cảm thấy biểu hiện của bác cứ kì kì sao ý, đành cứ miễn cưỡng đứng cười trừ.
- Có phải Tiểu Vy không con?
Bác Nguyệt nắm chặt lấy hai cánh tay nó, hỏi trong mơ hồ, nhưng thực ra cũng khá chắc chắn, bởi một lí do tí nữa sẽ biết.
- Dạ. Đúng vậy. Bác là bác Nguyệt ạ?
Vy cũng không hiểu lắm tại sao bác ấy chỉ cần nhìn một lượt là đã nhận ra nó là Tiểu Vy. Chỉ biết là khi nghe xong câu trả lời của nó, mắt bác rơm rớm nước mắt rồi ôm chầm lấy nó.
- Là bác đây con.
Vy cũng với tay ta ôm lấy bác, khẽ mỉm cười mãn nguyện. Đúng lúc này, có một cô gái từ trong đi ra, đảo mắt qua nhìn thấy nó thì tập sách vở trên tay cô gái ấy liền vội vàng rơi xuống sàn nhà. Nghe thấy tiếng động, nó và bác Nguyệt cùng hướng ánh mắt tới cô gái đó. Bác Nguyệt thì không nói, còn nó thì ngạc nhiên tột độ. Cô gái ấy có khuôn mặt giống y chang nó, nhìn như hai giọt nước vậy. Còn nữa, cô ấy có phải là Dương Vy không? Nhưng nếu là Dương Vy thì tại sao lại ở đây chứ? Một loạt câu hỏi cứ dần xuất hiện trong đầu nó.
- Tiểu Vy.
Cô gái đó cười tươi đi tới, kéo nó, rồi ôm chặt lấy nó đến mức mà nó muốn nghẹt thở luôn ý. Phải mất vài phút sau, nó mới dần nhận thức được mọi việc, miệng mấp máy hỏi.
- Chị là Dương Vy?
- Phải, ngốc ạ.
Vy ngạc nhiên vô cùng, mắt mở to rồi tự lấy tay vỗ vỗ hai bên má để chứng minh đây đúng là sự thật. Cả bác Nguyệt lẫn Dương Vy thấy hành động cực kì trẻ con của nó thì liền nhìn nhau bật cười.
**************
Dương Vy đưa cho Tường Vy một cốc sữa nóng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi chỉ cười cười. Nó nhận lấy cốc sữa, nhấp vài ngụp rồi đặt xuống, cũng quay ra nhìn Dương Vy, cười.
- Chúng ta giống nhau nhỉ? - Nó vừa cười vừa hỏi. Thực ra thì nó cũng chẳng biết nên mở lời thế nào, chỉ biết nói mỗi câu này thôi.
- Tất nhiên. Chúng ta là chị em sinh đôi mà. - Dương Vy vuốt nhẹ mái tóc nó, cười hì hì.
Thật không ngờ, Dương Vy chính là chị ruột, sinh đôi với nó. Năm hai người tròn 7 tháng tuổi, nó - Tường Vy, ngày ấy tên Tiểu Vy, hôm đó bị sốt nặng, phải chuyển qua phòng khác truyền nước. Cũng ngày hôm ấy, ông bà Dương, tức ba mẹ nuôi của Dương Vy đến nhận nuôi Dương Vy, ngày ấy tên Đại Vy. Mấy ngày sau, nó khỏi bệnh, ông bà La, tức ba mẹ nuôi của nó đến nhận nuôi nó.
Vậy là hai thiên thần song sinh bị chia cắt nhau từ đó, mỗi người một phương, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng. Mãi mười mấy năm sau, họ mới gặp lại được nhau, có thể nhận nhau.
Nói đúng ra, ông trời không đối xử tàn nhẫn, ςướק đi cuộc sống hạnh phúc của bất kì ai. Chỉ là đang tạo cơ hội để mọi người đến với nhau.
Cái gì cũng thế, mất mát, đau thương rồi mới đến hạnh phúc, vui vẻ.
Nhưng những giây phút này, thật hạnh phúc!
************
- Đây là chị Tường Vy đáng yêu, là em gái sinh đôi của chị Dương Vy xinh đẹp. Các em mau chào chị ấy đi nào. - Dương Vy kéo Tường Vy ra đứng trước đám trẻ, dõng dạc tuyên bố.
- Chào các em, chị là Tường Vy. - Nó cười thân thiện chào đám trẻ. Chúng cũng rất hòa đồng, thi nhau nhao nhao lên, nào là:
- Chị Tường Vy xinh quá!
- Hai chị giống nhau thật đó.
- Chị ơi chị ra chơi với tụi em đi.
Abc xyz.....
Nó thích thú lắm, chạy tới giữa đám trẻ phát kẹo bánh cho chúng rồi chơi đùa với chúng. Cảm giác mình như đang một đứa con nít vậy. Chị Dương Vy cũng nhảy tới chơi cùng. Chiều hôm đó, trại trẻ tình thương tràn đầy tiếng cười, tình thương hơn hẳn mọi ngày.
Tối. Nghe lời Vy chị, Vy em miễn cưỡng gọi điện về cho tên Thiên nói rằng nó đang ở nhà bạn, không cần lo lắng. Nhưng tên Thiên kia nào có để yên, hỏi từng chi tiết một đại loại như:
"Em ở nhà bạn nào?"
- Một người bạn vô cùng thân thân luôn.
"Tên gì? Ở đâu? Sao lại ở tận mấy ngày chứ?"
- Khổ quá. Anh cứ biết thế là được.
"Không được. Em phải nói cho rõ ràng chứ."
Vy chị ngồi cạnh nóng hết cả người, giật lấy cái điện thoại rồi phán câu xanh rờn.
- Ở nhà tôi. Nhà chị dâu tương lai của cậu. Hỏi lắm.
Nói rồi Vy chị tắt máy luôn, Vy em chỉ nhún vai rồi đi tắm. Cả hai đâu biết rằng ở đầu dây bên kia đang có người vẫn ngơ ngác.
"Chị dâu tương lai" ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc