Ai Là Hoàng Tử Của Em? - Chương 01

Tác giả: Tửng Thiên Anh

Đứng trước vách đá gần bờ sông, Vy thẫn thờ nhìn thế gian. Công ty ba nó bị phá sản. Nhà cửa và tài sản đều bị chủ nợ chiếm. Bây giờ, ngay cả muốn về nhà cũng không thể. Tự an ủi bản thân nó còn có ba cơ mà. Có ba là đủ. Vậy mà nhìn lại xem, ông trời đã đối xử với nó như thế nào kia. ςướק đi ba nó. ςướק đi người thân duy nhất của nó. ςướק đi người mà nó yêu thương nhất cũng là người yêu thương nó nhất. Tại sao? Tại sao?? Nó cười nhạt. Từng giọt nước mắt mạn chát lăn dài trên đôi má nó. Giờ đây, nó còn lí do để sống tiếp sao? Đau khổ, chán nản, một chút niềm tin hay hy vọng cũng không có. ૮ɦếƭ. Đúng vậy. ૮ɦếƭ là một sự giải thoát.
Vy nhắm nghiền đôi mắt, từng bước chân chậm chạp tiến tới vách đá. Và....
Nó thả mình vào không trung. Rồi.....
Bùmmmm.....
Tiếng sóng nước kêu to.
Nó đã nhảy xuống sông. Tự giải thoát cho bản thân.
********************
Bên biệt thự nhà họ Dương, ai nấy đều đứng ngồi không yên. Dương tiểu thư đã mất tích mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa có lấy một tin tức nào. Mang theo vali quần áo, thẻ tín dụng còn điện thoại đi động tắt máy, bỏ đi một mình như thế ai mà không lo. Hơn nữa, đây còn là tiểu thư của một gia đình danh giá, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Bỏ đi như vậy liệu có tự chăm sóc được bản thân.
- Thưa lão gia, phu nhân đã tìm thấy tiểu thư.
Ông quản gia chạy tới, thở không ra hơi.
- Cái gì?? Thật không??
Dương lão gia giật mình, vội vội vàng vàng đi theo. Dương phu nhân vì quá lo lắng cho con nên bị suy giảm tinh thần, nằm hôn mê vài ngày mới tỉnh dậy nghe thấy ông quản gia nói vậy cũng gắng dậy đi theo.
Tại bệnh viện.......
- Vy ơi con dậy đi là mẹ đây.
Dương phu nhân nằm gục bên giường, không ngừng khóc gọi con.
Mãi một lúc sau, đôi mắt thiên thần kia mới từ từ mở. Nó đang ở đâu thế này?? Sao lại có nhiều người thế kia?? Đầu nó cứ choáng váng thế này. Thấy người phụ nữ bên giường đang gọi nó, gọi một cách dịu dàng, ấm áp. Một giọt nước mắt rơi xuống. Nó mấp máy môi.
- Mẹ........
Dương phu nhân nghe thấy giọng nói trong trẻo kia vang lên liền bật dậy. Thấy con đang mở mắt to nhìn mình, bà xúc động òa khóc.
- Vy, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Con làm mẹ lo ૮ɦếƭ.
- Là mẹ sao??
Nó nói trong vô thức. Nó có mẹ sao? Từ khi nào chứ?
Dương lão gia nghe tin con tỉnh, liền mở cửa phòng chạy nhanh vào trong.
- Con tỉnh rồi sao, Vy?
Giọng nói của ông ấy tràn ngập tình yêu thương.
Một giọt nước mắt nữa chảy ra.
- Là....
- Là ba, là ba đây con.
Ông tiến lại gần giường hơn, ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nó. Đôi tay của ông như truyền bao hơi ấm vào đôi tay nó.
- Con, con thực sự không nhớ gì hết. Đầu con rất đau.
Câu nói của nó như một tiếng sét vang lên. Hai vợ chồng nhà họ Dương bất thần nhìn nhau đau khổ. Chẳng lẽ??? Không ngoài suy đoán, sau khi gọi bác sĩ tới kiểm tra rồi đưa ra kết luận: Đúng là con bé bị mất trí nhớ.
Dương phu nhân nhìn con đang nằm ngủ qua tấm kính rồi khóc.
Dương lão gia chỉ biết đặt tay lên vai người vợ an ủi. Ông còn khẽ thở dài.
Phải chăng lỗi là tại ông??
Một tuần trước, tại biệt thự nhà họ Dương.
- Không là không. Ba mẹ đừng có ép con.
Dương Vy đập bàn, nói to.
Ba mẹ cô nói là sẽ cho cô đính hôn với con trai tập đoàn Teenny, tên là khỉ khỉ gì đó. Tất nhiên là cô kịch liệt phản đối. Cái gì chứ? Thời đại nào rồi mà còn có truyền thống "Cha mẹ đặt đâu con nằm đấy"? Hơn nữa, cô với anh ta còn chưa gặp nhau lấy một lần, chưa tiếp xúc nhau, chưa biết tính tình anh ta như thế nào bla blo.... Vậy mà lại bảo cô đính hôn với anh ta, rồi tốt nghiệp thì kết hôn, rồi cùng nhau đi du học.... Xong còn đem cái lí do củ chối: "Vì tương lai của hai bên tập đoàn". Thật buồn cười.
- Bọn ta đã quyết định rồi. Cuối tuần này sẽ hẹn nhau ăn cơm. Con chuẩn bị thời gian đi.
Dương lão gia thản nhiên ngấp một ngụm trà.
- Ba à, ba đừng có ép con. Con bỏ đi đấy.
Cô nói xong rồi quay đầu đi thẳng lên phòng. Đúng là một ngày chỉ biết bực với tức thôi mà.
Ngay tối hôm đó cô thu dọn đồ đạc, mang theo thẻ tín dụng, tắt nguồn điện thoại rồi bỏ đi. Cô thuộc loại người thích được tự do, không thích bị ép buộc. Tuy là tiểu thư nhưng cô không tỏ ra sang chảnh, làm nũng mà cực kì mạnh mẽ, đã nói là làm.
*************
- Vy, ăn đi con.
Dương phu nhân thổi nhẹ thìa cháo nóng, đút cho nó ăn.
Nó vui vẻ cười nhìn mẹ. Bà thực ân cần, chu đáo a.
Sau khi ăn xong, bà nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nó, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa trong phòng. Đang định đi ra thì bị nó nắm tay lại.
- Mẹ, con yêu mẹ.
Nó cười ngây ngô, nói. Bà phì cười, vuốt nhẹ má nó.
- Ngủ ngoan, mẹ cũng yêu con.
Ra khỏi phòng, bà phì cười lần nữa, con bé này thật là đáng yêu à nha. Nhớ lại trước đây, nó lúc nào cũng bướng bỉnh cãi lại bà. Bà mắng nó vài câu là nó làm mặt lạnh với bà mấy ngày luôn.
*************
Hơn một tuần, nó được xuất viện.
Bác sĩ nói rằng: "Kí ức của cô bé chỉ là tạm thời bị mất đi. Hai vị cứ yên tâm là dần dần cô bé sẽ nhớ lại. Đừng để cô bé áp lực quá hay bị va chạm mạnh vào đầu là được."
Hai vợ chồng nhà họ Dương cảm ơn bác sĩ rồi đi về.
Trên xe ô tô, Vy thích thú thò đầu ra ngoài cửa kính, ngắm nhìn thế giới. Thoát khỏi cái phòng bệnh đầy mùi thuốc kia thật sự là rất dễ chịu a. Không khí ngoài này thoáng đãng hơn nhiều.
-Yaaaaaaaa ~~~~
Nó hét lên.
Dương phu nhân khẽ mắng yêu nó.
- Con ngoan, quay đầu vào trong nào không bay mất đầu đấy.
Nó nhí nhảnh đáp lại.
- Đầu con gắn liền với cổ con như này làm sao mà may được.
Dương lão gia ngồi ghế trên, quay xuống trêu con.
- Thế lỡ nó bay được thì sao.
Nó nghĩ nghĩ rồi trả lời.
- Thì con sẽ túm lấy nó rồi gắn vào cổ.
Nghe xong câu nói của con, hai vợ chồng họ Dương rồi ngay cả người tài xế cũng phải bật cười ha hả.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn. Vy đứng ngắm nhìn mà miệng cứ ha hốc. Đây chính là nhà của nó sao?? Cánh cổng mở to, nó cùng ba mẹ bước vào trong. Trước nhà biết bao nhiêu là cây cảnh. Chắc ba nó thích cây cảnh lắm. Nó đoán thế. Một ông tuổi trung niên đi tới, hơi cúi đầu chào.
- Chào lão gia, phu nhân và tiểu thư.
Lúc sau nó mới biết, ông ấy là quản gia Lâm. Nhìn mặt ông khá là hiền a.
Hôm nay, các người làm chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon. Chủ yêu là mừng nó trở về. Nó ngồi trên bàn ăn thưởng thức hết món nọ đến món kia. Trời ạ, ngon không cưỡng nổi. Nó ăn no quá rồi nhưng vẫn nuối tiếc nhìn các món ăn.
- Lâu lắm con mới được bữa no nê như vậy.
Nó cười tươi, xoa bụng như bà bầu.
Mà đúng là thế thật. Từ lúc nó tỉnh dậy cho đến bây giờ nó toàn ăn cháo. Chỉ khác là nay cháo vịt, mai cháo bò, kia cháo gà.
- Ăn no rồi thì con lên phòng nghỉ ngơi đi.
Bà Dương cười hiền.
Nghe lời bà, nó đi cùng chị Liên là một người làm ở đây lên phòng.
Oaaaaaa ~~~~
Căn phòng của nó thực sự rất đẹp nha. Màu sơn màu hồng, phòng rộng, giường rộng, có đầy đủ đồ dùng... Tưởng như phòng của một công chúa vậy. Nó thích thú nhảy lên giường và nằm xuống, lăn qua lăn lại. Chất liệu vải ga đệm chắc hẳn là hàng xịn a.
Nằm một lúc, nó mở tủ quần áo lấy quần áo đi tắm. Ai ya ~~~ Toàn là quần áo đẹp không à. Nó chọn đại một cái áo phông, một cái quần đù* rồi chạy vào phòng tắm. Một lúc sau bước ra, tắm xong mát mẻ thật.
- Cũng may là quần áo vừa zin. Lúc cô bỏ đi mang theo vali quần áo cũ, khi cô xuất viện bà chủ đã cho người mua quần áo mới theo phong cách thường ngày của cô đó.
Chị Liên nãy giờ vẫn dứng ngoài, cười cười nói. Nó gật đầu, cười.
Vy đang chuẩn bị chợp mắt thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Nó chạy ra mở cửa xem ai.
- Mẹ......
- Umm. Mẹ mang thuốc tới cho con.
- Mẹ vào đi ạ.
Bà Dương có chút ngạc nhiên, rồi cũng vui vẻ đi vào. Đợi đến khi nó uống xong chỗ thuốc, bà ân cần vuốt nhẹ mái tóc nó.
- Vy này. Lúc trước con rất ít khi mở cửa cho mẹ rồi mời mẹ vào trong phòng con. Thậm chí ngay cả khi muốn vào cũng phải gõ cửa.
Nó đã từng xấu tính như vậy sao? Thật đáng trách.
- Con xin lỗi mẹ. Bây giờ muốn vào phòng con mẹ cứ tự nhiên không phải gõ cửa gì đâu ạ.
Bà cười hiền gật đầu ưng ý.
*********
Vậy là nó về nhà cũng đã được mấy tuần. Cũng may đây là khoảng thời gian được nghỉ ở trường nên nó không phải lo đến việc bài vở. Ba mẹ đối xử, chăm sóc nó rất tốt, rất ân cần. Nhiều khi không kiềm chế nổi, mắt nó rơm rớm nước mắt lí nhí: "Con yêu ba mẹ.". Mọi người ở đây cũng hòa đồng, thân thiện. Ai cũng quý nó rồi còn bảo nó khác hơn lúc trước nữa.
Có người nói: "Lúc trước tiểu thư rất ghét đồ ăn cay nhưng bây giờ hầu như toàn ăn cay."
Có người nói: "Lúc trước tiểu thư thường lạnh nhạt, ít nói con giờ thì hay cười với hòa đồng hơn nhiều."
Có người nói: "Lúc trước thường phải gọi tiểu thư xuống ăn cơm bây giờ cô lúc nào cũng chủ động xuống lại còn hay vào bếp giúp đỡ bọn tôi nữa."
Bla and blo ~~~
Nó thực sự khác đi nhiều thế sao???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay