Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi - Chương 06

Tác giả: Ngưng Lũng

Khu nội trú cách ký túc xá không xa, đi mấy phút là tới, xuyên qua sảnh đi thẳng đến tầng 25.
Khu phẫu thuật có cửa trước và cửa sau, cửa trước để bệnh nhân và gia đình ngồi chờ, còn cửa sau dành cho cán bộ công nhân viên và sinh viên thực tập.
Thư Tần đi từ cửa sau, lấy thẻ ra vào đã làm lúc chiều quét qua máy rồi đẩy cửa bước vào.
Trong khoa rất yên tĩnh, phần lớn các bác sĩ đã nghỉ làm rồi. Phòng làm việc và phòng họp không có một ai, phòng đọc sách nằm cuối hành lang phía Đông. Cô chậm rãi đi qua, bước chân nhẹ nhàng.
Vừa đến gần đã nghe tiếng nói chuyện từ trong phòng vọng ra.
Ồ!!! Không lẽ còn có bác sĩ nào đó đọc sách ban đêm…
Cô gõ cửa.
“Mời vào!”
Giọng nói xa lạ, ngữ điệu cũng ra vẻ tùy ý.
Thư Tần đẩy nhẹ cánh cửa, có một người ngồi ở chiếc bàn lớn gần cuối góc phòng… là Vũ Minh. Trước mặt anh là chồng sách cùng một chiếc máy tính xách tay.
Khi cô bước vào, Vũ Minh làm như không quen cô, anh quét mắt nhìn cô từ trên xuống rồi quay lại nhìn màn hình.
Bên cạnh chiếc bàn dài là ghế sofa, có một thanh niên vẫn còn mặc áo blouse ngồi dựa ở đó cũng đang đọc sách.
Trông thấy Thư Tần, người này lập tức ngồi thẳng người, cười hỏi Vũ Minh: “Đây là sư muội mới tới khoa cậu à?”
Người vừa nói mời vào cũng là anh ta, khoảng hơn hai mươi tuổi, đang cười híp mắt, trông dáng vẻ khá lười nhác.
Sáng sớm nay Thư Tần đã gặp người đàn ông này, lúc đó chính là anh ta và Vũ Minh ở phòng thay đồ. Khi gặp bọn họ, Vũ Minh cởi trần, còn anh ta đã mặc quần áo chỉnh tề.
Cô đoán người này cũng là bác sĩ khoa nào đó của Nhất Viện, hơn nữa có quan hệ khá thân thiết với Vũ Minh, cô khẽ nở nụ cười: “Chào thầy!”
Người đàn ông đó vui vẻ: “Đừng gọi anh là thầy, anh tên Cố Phi Vũ. Em là nghiên cứu sinh hay là đào tạo chuyên tu (1)? Mới vào khoa sao?”
(1) Bác sĩ ở tuyến thấp được đề cử lên các tuyến cao hơn để được đào tạo chuyên sâu. Chỉ được cấp chứng chỉ, không có bằng cấp.
“Em là nghiên cứu sinh mới đến khoa này!”
Tính cách Cố Phi Vũ rất hiền hòa, anh ta mỉm cười: “Thầy hướng dẫn của em là ai?”
“Chủ nhiệm La ạ!”
Cố Phi Vũ: “Con bà nó! Vũ Minh, đây là sư muội của cậu à?”
Vũ Minh không phản ứng.
Thư Tần thấp thỏm, hôm nay trông sắc mặt sư huynh của cô không tốt lắm, không phải bị bỏ đói hai bữa rồi chứ?
Cô sờ ví tiền, thẻ ăn nóng bỏng tay vẫn còn nằm ở đó.
Cô rút thẻ ăn, mỉm cười bước tới, cẩn thận từng li từng tí đưa đến chỗ anh: “Vũ sư huynh, trưa nay em vội lo bài kiểm tra nên quên trả thẻ ăn cho anh. Em xin lỗi!”
Vũ Minh không nhận: “Đói bụng cũng đói bụng rồi, xin lỗi được ích gì?”
Anh gằn giọng, Thư Tần cũng đoán trước được việc này nên cố gắng bày ra dáng vẻ hối lỗi. Cố Phi Vũ không nhịn được phá lên cười: “Vũ Minh à, cậu đừng đùa nữa, cậu nhẫn tâm bắt nạt sư muội của mình sao?”
Anh ta quay sang Thư Tần: “Đừng tin cậu ấy, trưa và tối cậu ấy ăn rồi, còn ăn nhiều hơn anh nữa cơ!”
Thư Tần cố kiềm chế không bộc lộ biểu cảm khinh bỉ, cô nhìn thấy toàn bộ sách của anh đều là tư liệu liên quan đến hạt nhân, trên màn hình mở một trang web bằng tiếng Anh.
Chẳng trách sư huynh này không chịu hướng dẫn bất kỳ ai, tính khí lại còn xấu như vậy… Ban ngày mệt đến ૮ɦếƭ rồi, vậy mà buổi tối vẫn còn tra tìm tư liệu nghiên cứu.
Nhớ tới những điều Thịnh Nhất Nam vừa nói, cô thật sự muốn gọi cô bạn của mình đến đây chứng kiến, ở nhà há miệng chờ sung thì ích lợi gì, người ta “trâu bò” đều có nguyên nhân cả.
“Cô đến đây làm gì?” Vũ Minh trông thấy Thư Tần đứng bất động, anh khẽ nhíu mày.
“Em đến mượn sách thôi ạ!” Rồi cô đi qua kệ sách cao ngất sát bờ tường, mở cửa tủ kính.
Cô liếc mắt nhìn từ dưới lên trên, lần lượt lướt qua những tác phẩm vĩ đại, rốt cuộc ánh mắt rơi vào gáy một quyển sách “Hiện Đại Gây Tê Học”.
Xuất bản lần thứ ba, không mới lắm nhưng cũng đủ để cô đọc rồi.
Cô nhón chân muốn lấy quyển sách đó, Cố Phi Vũ đứng lên, đứng ở phía sau cô, thuận tay lấy xuống cho cô: “Sách nặng như vậy, cẩn thận nó đè luôn cả mình!”
“Cảm ơn anh!”
Cố Phi Vũ cúi đầu hỏi: “Quên hỏi em tên gì?”
Vũ Minh nhìn chằm chằm vào màn hình: “Cố Phi Vũ, không phải cậu hẹn hội chẩn (2) à… Sao còn chưa đi?”
(2) Hội chẩn: Hội chẩn sẽ bao gồm những bác sĩ có nhiều kinh nghiệm sẽ khám lại và quyết định phương pháp điều trị: hoặc phẩu thuật hoặc điều trị nội khoa hoặc chỉ theo dõi. Hội chẩn gồm có hội chẩn khoa (bác sĩ điều trị + trưởng khoa + y tá trưởng), hội chẩn liên khoa (Bác sĩ điều trị + Bác sĩ trưởng các khoa liên quan và chuyên gia), hội chẩn toàn viện (Bác sĩ trưởng khoa có bệnh nhân đó + Giám đốc bệnh viện + trưởng và phó các khoa + y tá trưởng) và hội chẩn liên viện (Bác sĩ trưởng khoa có bệnh nhân đó + giám đốc các bệnh viện liên quan + trưởng, phó trưởng khoa và y tá trưởng của khoa có bệnh nhân)
“Liên quan gì đến cậu!”
Thư Tần thầm cảm giác nơi này không thích hợp ở lâu, cô cầm lấy quyển sách, một lần nữa cảm ơn Cố Phi Vũ rồi ra ngoài cửa.
Đang chuẩn bị đưa tay kéo cửa, cô chợt khựng lại, hỏi dò: “Vũ sư huynh, có phải sau này khoa đều tổ chức kỳ thi định kỳ đúng không ạ?”
Lúc đầu Vũ Minh không lên tiếng, một lát sau mới gõ bàn một cái: “Ừ, mỗi tháng thi một lần.”
Sét đánh trúng đỉnh đầu, Thư Tần muốn ngất, một lần đã đủ dằn vặt, lại còn mỗi tháng một lần nữa chứ.
Vũ Minh không ngại đâm thêm một nhát: “Sớm chuyển khoa đi hoặc là để sau này những thành tích các kỳ kiểm tra đều được khoa lấy ra làm kết quả tham khảo.”
Thư Tần xanh mặt, Cố Phi Vũ cười ha hả: “Khoa bọn họ biến thái nhỉ?”
Biến thái, trời ạ, quá biến thái, Thư Tần kích động: “Vũ sư huynh, có phải là anh ra đề không ạ?”
Anh vừa đánh máy vừa nhếch miệng: “Cô hỏi làm gì?”
Lại còn có phải là… Sao không hỏi thẳng đi?
Anh ngước mắt nhìn cô, hỏi ngược lại, “Ai nói với cô là tôi ra đề?”
Trực giác! Nhìn cả khoa đi, chỉ có người trẻ mới khiến đề thi trở nên phức tạp như vậy.
Đối đáp một hồi, Vũ Minh kệ cô, không để ý nữa. Thư Tần tỉnh người, giọng nói rất biết điều: “Chúc sư huynh ngủ ngon!”
Đóng cửa lại, cô thở hổn hển. Đúng như Thịnh Nhất Nam từng nói, nếu đúng là Vũ Minh ra đề thì cô lấy tư cách gì truy hỏi anh ấy chứ?
*
Sáng sớm hôm sau, chủ nhiệm La chính thức giới thiệu bốn sinh viên mới tới với toàn khoa.
Khoa gây mê có không ít các thạc sĩ, bác sĩ, phó giáo sư… Tất cả tầm khoảng bảy mươi đến tám mươi người, chưa kể các nghiên cứu sinh, bác sĩ chuyên tu, tiến tu (3) đang đứng “bát ngát” xung quanh.
(3) Tiến tu: Học lên tiến sĩ.
Lưu Lâm nghỉ dưỡng thai, Vũ Minh chính thức tiếp nhận trưởng khoa sáng, công tác giao ban do anh chủ trì.
Đến giờ anh nói lớn: “Giao ban thôi!”
Mọi người bắt đầu phát biểu bàn giao, Thư Tần ngồi bên cạnh hết sức chăm chú lắng nghe. Không bao gồm cấp cứu phẫu thuật thì mỗi ngày khoa phẫu thuật tiếp nhận đến hơn hai ba trăm ca.
Họp giao ban xong thì vào khu phẫu thuật, Thư Tần cũng như ngày hôm qua, đi theo sát Vũ Minh.
Thế nhưng không biết do vận xui hay may mà đợi đến gần mười giờ đều không có ca cấp cứu phẫu thuật nào. Trong khi đó Vũ Minh sắp xếp ca trực, hội chẩn, một khắc đều không yên tĩnh. Thư Tần theo anh chạy lên chạy xuống: “Vũ sư huynh, lúc nào thì bắt đầu phẫu thuật ạ?”
“Không biết!”
Cô nhìn tập danh sách hội chẩn trong tay anh: “Em có thể giúp được gì ạ?”
“Câm miệng, đừng nói lời nào!”
Tự dưng Thư Tần lại ước ao được như Vương Giảo Giảo, nghe nói giáo sư Phan hướng dẫn Vương Giảo Giảo khá nghiêm khắc, đặc biệt thích mắng sinh viên nhưng ít ra người ta còn có thể chỉ dạy các thủ thuật phẫu thuật.
Quá mười giờ, có một bệnh nhân tắc ruột chuyển đến khoa phẫu thuật.
Bệnh nhân 27 tuổi, chỉ định mổ nội soi bụng, được sắp xếp vào phòng 50.
Vừa bước vào phòng phẫu thuật, Thư Tần nói rõ: “Sư huynh, để em chuẩn bị gây mê cho ạ!”
Bệnh nhân vẫn chưa được chuyển tới, Vũ Minh nhìn chằm chằm Thư Tần pha thuốc, tính toán vẫn còn thời gian nên anh ra chỗ máy tính kiểm tra xét nghiệm và bệnh sử của bệnh nhân.
Về cơ bản anh đã có thể phán đoán tình huống của người bệnh, quay đầu vẫn thấy Thư Tần loay hoay mở bộ dụng cụ đặt khí quản dùng một lần.
“Tốc độ của cô chỉ bằng ốc sên à?” Vũ Minh lên tiếng.
Thư Tần cúi đầu dùng sức, nhanh chóng mở túi dụng cụ.
Với anh mà nói cô làm rất chậm, nhưng trong bốn người bọn họ, tốc độ của cô là số một. Vừa vào khoa phải học từng bước từng bước mà.
Anh đứng bên cạnh càng thiếu kiên nhẫn: “Để tôi làm mẫu cho cô một lần!”
Vừa định cầm đường ống, điện thoại trong túi anh vang lên, anh nghe máy, có một bệnh nhân cần đặt ống nội khí quản (4) khẩn cấp.
(4) Đặt ống nội khí quản là thủ thuật đưa một ống nhựa vào đường thở của bệnh nhân để duy trì đường thở thông thoáng trong nhiều tình huống bệnh lý khác nhau. Thủ thuật này được dùng trong gây mê, hồi sức.
Vũ Minh thấy bệnh nhân chưa đến nên anh bỏ lại Thư Tần: “Tôi sẽ nhờ giáo sư Lưu hướng dẫn cô gây mê trước.”
Thư Tần gật đầu, để ứng phó các tình huống đột phát, mỗi ngày trong khoa đều có bác sĩ cấp bậc giáo sư trực, hôm nay là giáo sư Lưu.
Vũ Minh vừa đi, giáo sư Lưu lập tức bước vào, vừa đặt chân vào đã lớn tiếng: “Xảy ra chuyện gì? Không phải có cấp cứu à? Bệnh nhân đâu?”
Tim Thư Tần đập thình thịch, nhớ chuyện sáng nay nghe Thịnh Nhất Nam kể ở trong khoa có một giáo sư già sắp về hưu, tính tình cực kỳ nóng nảy.
Độ dữ dằn của vị giáo sư này và Vũ Minh không giống nhau, ông ta đặt trên đầu câu nói “Nghiêm sư xuất cao đồ”, mắng sinh viên không chút kiêng nể, nóng tính đến mức thậm chí đánh cả sinh viên.
Trước đây có vài đàn anh đàn chị vì thao tác không đúng quy phạm đã bị ông ta đánh rất mạnh vào mu bàn tay. Đã từng có vị bác sĩ đào tạo vì bị đánh đau, trong lúc giận dữ lập tức viết đơn gửi Bộ Y Tế, thế nhưng vị giáo sư này chỉ bị phạt một tháng tiền thưởng, còn đâu mọi chuyện vẫn như cũ.
Cô quan sát người này, khoảng 50, 60 tuổi, mặt đầy nếp nhăn, dáng người thấp bé nhưng giọng nói cao ✓út, khá giống với lời đồn về vị giáo sư ấy.
Sau khi kiểm tra thiết bị gây mê, giáo sư Lưu giận dữ hỏi: “Thuốc pha xong chưa?”
Thư Tần nhanh chóng đưa khay thuốc đến trước mặt ông ta: “Pha xong rồi ạ!”
Giáo sư Lưu cúi đầu kiểm tra một lần, liều lượng khá chính xác, ống thuốc cũng sạch sẽ, ông ta liếc mắt nhìn cô: “Cô mới vào khoa à? Học trò của ai?”
Đúng lúc này bệnh nhân được đẩy vào, Thư Tần vội vàng giúp đỡ di chuyển bệnh nhân: “Em mới vào ạ. Em tên Thư Tần, xin chào giáo sư Lưu!”
Giáo sư Lưu thấy cô nhanh nhẹn, ngoan ngoãn, thao tác đúng quy trình nên không kiếm cớ với cô nữa, bắt đầu nghe tim phổi bệnh nhân, động viên người bệnh vài câu rồi ra ngoài nói chuyện với người nhà.
Sau đó ông ta quay lại nói chuyện với bệnh nhân, đợi đến khi bệnh nhân rơi vào giấc ngủ, ông ta quay sang Thư Tần quát: “Lại đây học làm hô hấp!”
Thư Tần đã sớm chờ câu nói này, vội vàng ngồi phía trước đầu bệnh nhân, nhẹ nhàng nâng hàm dưới (5) của bệnh nhân lên.
(5) Sau khi gây mê bệnh nhân ở tư thế nằm ngửa, mất ý thức, lưỡi và hàm dưới có thể trượt ra sau gây tắc đường thở bên trong miệng; cần nâng hàm dưới để thông khí cho bệnh nhân.
Ai ngờ vừa nâng, mu bàn tay cô bị đánh mạnh một cái: “Nâng như vậy à? Nâng như vậy à? Cách nâng hàm này có thể hô hấp được sao? Lồng иgự¢ bệnh nhân có thể nở được sao?”
Tuy rằng cách một lớp găng tay nhưng cú đánh này của giáo sư Lưu khá mạnh, Thư Tần cảm thấy rát hết cả tay.
Cô cố gắng bình tĩnh, lập tức điều chỉnh động tác.
“Bốp!” Lại một cú đánh nữa: “Kiểu gì đấy?”
Giáo sư Lưu hét lên, đẩy cô ra: “Đi qua chỗ khác!”
Ông ta lấy tay nâng hàm dưới của bệnh nhân rồi làm hô hấp mấy lần: “Đây mới đúng là động tác nâng hàm dưới! Nhìn rõ chưa?”
Ông ta rất lớn tiếng, Thư Tần không quan tâm đến mu bàn tay đang đau rát, gật đầu lia lịa: “Dạ, đã rõ!”
“Cho cô một cơ hội làm lại!”
Thư Tần lại ngồi xuống, giữ tỉnh táo, học theo động tác vừa rồi của giáo sư Lưu, làm một lần nữa. Lần này tiến bộ hơn rất nhiều, đã hít thở được.
Thế nhưng chỉ kiên trì được hai giây, đến giây thứ ba ngón tay của cô trượt đi, hàm dưới của bệnh nhân thả ra, động tác không đúng quy phạm.
Giáo sư Lưu tức nổ phổi: “Nâng hàm dưới là kỹ năng quan trọng nhất của một bác sĩ gây mê. Nếu ngay cả kỹ năng này còn không học được thì về nhà đi, không đánh là không nhớ, không đánh là không nhớ mà!”
Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp.
Ông ta đánh năm cái liên tiếp vào mu bàn tay cô.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, đúng lúc Vũ Minh cúp điện thoại từ ngoài bước vào, anh đờ người ra,
“Cút đi!” Giáo sư Lưu quát lên, đẩy mạnh Thư Tần ra, không cho cô cơ hội mà tự mình ngồi xuống làm hô hấp.
Thư Tần đứng im lặng ở một bên, lòng tự tôn bị tổn hại còn đau hơn mấy cái đánh vào mu bàn tay.
Vũ Minh không nói gì, đi đến nói với giáo sư: “Giáo sư Lưu, bên cạnh còn một ca cấp cứu em phải phụ trách, để em đưa sinh viên này ra ngoài!”
Giáo sư Lưu vung tay: “Dẫn nó đi đi!”
Vũ Minh đảo mắt nhìn Thư Tần, ánh mắt của cô vẫn nhìn về phía giáo sư Lưu. Cô không hề chớp mắt, rõ ràng là không muốn bỏ qua mỗi một thao tác của ông ta, làn da lộ khỏi khẩu trang của cô đã ửng đỏ.
“Đi thôi!”
Thư Tần cởi găng tay, cúi đầu theo anh ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ra bên ngoài, anh liếc nhìn cô, da cô rất trắng, mu bàn tay đỏ lựng.
“Bị đánh à?”
Thư Tần không trả lời.
“Ngay cả nâng hàm dưới còn không làm được!”
Thư Tần cố gắng nén cơn tức, bình tĩnh trả lời: “Không ai dạy em!”
Anh nhìn ra được vành mắt cô đỏ hoe nên nhẹ giọng nói: “Còn khóc à? Vừa vào lâm sàng, ai mà không bị mắng?”
Anh nhìn cô một lúc, lạnh nhạt lên tiếng: “Đi thôi!”
Thư Tần không có chỗ để đi, đành phải theo anh. Đi một lúc mới phát hiện Vũ Minh đưa cô đến phòng học nhỏ sát bên cạnh, bên trong có khá nhiều thiết bị dạy học.
Vũ Minh bước thẳng đến thùng dụng cụ, lấy ra một mô hình đã được luồn ống nội khí quản bằng sáp: “Lại đây luyện tập đi!”
Thư Tần đi tới nhìn mô hình đó.
“Trước tiên lặp lại động tác lần nữa cho tôi xem!”
Thì ra muốn dạy cho cô à?
Cô vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng gật đầu, đứng ở trước mô hình sáp, thao tác nâng hàm ngay trước mặt anh.
“Cô nâng hàm như thế á?” Vũ Minh cười khinh bỉ.
Thư Tần đã bị đả kích rồi, cô khẽ nói: “Em biết động tác của mình không đúng!”
Cho nên mới muốn học đó!
Vũ Minh khịt mũi một tiếng rồi đứng dậy, từ phía sau nắm chặt ngón tay cô, giúp cô chuyển vị trí hiện tại sang vị trí chính xác, “Ngày hôm nay nếu như cô không học được nâng hàm dưới thì đừng nhận là sư muội của tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc