Ai Đem Ai Là Thật - Chương 93

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Chương 93: Phiên ngoại 1: Nếu như
Lời tác giả: Đây là một giả thiết, phiên ngoại này giả tưởng nếu như "biểu muội" và Lê thúc thúc gặp nhau từ trước, phiên ngoại này không liên quan đến nội dung của chính văn. Chỉ là nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi, viết cho Tiểu điềm Tân bảy tuổi và Lê thúc thúc mười tám tuổi~~~
- -------------------------------------------
"Tiểu Sóc, mau một chút a."
"Đến ngay."
Lê Sóc hất mái tóc còn chưa khô hẳn nước, một tay dùng khăn mặt lau tóc, tay còn lại thì kéo quần bò lên, kết quả bị vấp ống quần một cái, thiếu chút nữa té lăn xuống thảm trải sàn.
Thật vất vả mặc xong quần áo, anh lấy balo đeo trên lưng, mũ lưỡi trai đội lên đầu, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Ba mẹ cậu đang chờ ở dưới lầu.
"Ba, mẹ, con xong rồi." Trên mặt Lê Sóc còn vài vệt nước chưa khô hẳn vẫn nở nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn.
"Tóc cũng chưa sấy khô." Lê phu nhân kéo mũ lưỡi trai của anh xuống, "Cũng không gấp như vậy, đi sấy tóc chút đi."
"Thôi ạ, đến muộn không tốt, thời tiết nóng thế này một lát sẽ khô." Lê Sóc đặt hai tay lên vai mẹ, nghiêng qua nghiêng lại nhìn kỹ, "Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp."
Lê phu nhân vui vẻ nở nụ cười: "Đi thôi."
Một nhà ba người đi ra ngoài.
Lê tiên sinh thuận miệng hỏi: "Thành thích thi SAT của con lúc nào có?"
"Cuối tuần con sẽ có bảng đánh giá của trường." Lê Sóc hơi có chút H**g phấn nói, "Con vẫn đang do dự, ở lại New York, hay là đi miền Nam?"
"Đương nhiên là ở lại New York, đi chỗ xa như vậy làm gì." Lê phu nhân vội nói.
"Con trai lớn rồi, để nó tự quyết định đi."
"Thì vẫn để nó tự quyết định, nhưng làm cha mẹ cũng có thể cho ý kiến mà."
Lê Sóc cười bắt lấy tay mẹ: "Con sẽ lấy ý kiến của mẹ làm tiêu chuẩn quan trọng để tham khảo."
"Vậy là tốt rồi." Lê phu nhân sờ sờ tóc con trai, nhìn gương mặt trẻ tuổi tuấn dật trong lòng tràn ngập tự hào, "Lát nữa con sẽ gặp chú Triệu, con có thể tham khảo ý kiến của chú ấy một chút."
"Được ạ, chú ấy là người như thế nào?"
"Là người cực kỳ nhìn xa trông rộng, không thì sao có thể lãnh đạo một tập đoàn lớn như vậy." Lê tiên sinh nói, "Chú ấy cũng là người rất ôn hòa, hôm nay chỉ là tiệc liên hoan phi chính thức của Thương hội thôi, nếu con không ngại có thể trò chuyện với chú ấy, đối với con sẽ rất có ích."
Lê Sóc cười nói: "Người khiến ba khen đến vậy, con nhất định phải cùng chú ấy trò chuyện."
Hôm nay là tiệc tối do ba Phó Hội trưởng Thương hội người Hoa hợp tác tổ chức, chủ yếu là để hoan nghênh tân tiền nhiệm Phó Hội trưởng —— Triệu Vinh Thiên.
Lê Sóc chỉ là thiếu niên nên cũng không thích tham dự loại hội họp này, thường lấy việc học tập bận rộn làm lý do từ chối, nhưng hiện tại anh đã thi xong hết, nghĩ đến sau này có thể sẽ rời cha mẹ đi đến thành phố khác học đại học, anh liền không đành lòng từ chối loại hoạt động gia đình này.
Đến khách sạn, nhân viên lễ tân dẫn họ đi vào sảnh tiệc, bảy tám bàn khách mời đến dự tiệc này đều là các gia đình Hoa kiều có danh dự uy tín tại New York, nhưng bởi vì dắt cả nhà đi, khó tránh khỏi trở nên hơi náo nhiệt. Trong sảnh tiệc có thể nghe được rất nhiều âm thanh cười đùa, là một đám con nít vừa la hét vừa chạy nhảy, một đứa chạy trước vài đứa đuổi theo. Bỗng có một đứa bé lúc chạy ngang qua người bọn họ đã đâm sầm vào, đầu đập trên đù* Lê Sóc.
Lê Sóc hoảng sợ, cúi đầu thì nhìn thấy một đứa trẻ ngã ngửa đầu té bên chân anh, đang bụm mặt rầm rì.
Lê Sóc nhanh chóng ngồi xổm xuống, bế cậu nhóc lên: "Anh bạn nhỏ, em không sao chứ? Đụng trúng chỗ nào rồi?" Anh nhẹ nhàng kéo cái tay đang che mặt mình của cậu nhóc xuống, sau đó ngây ngẩn nhìn.
Đó là một cậu nhóc xinh đẹp như Pu'p bê, hai má mượt mà trắng hồng, theo đường viền gương mặt trái xoan kéo xuống là chiếc cằm thanh tú, đôi mắt vừa đen vừa sáng lại vừa sâu, lông mi dài cong vút như hai cánh quạt nhè nhẹ, đôi môi hồng hào lấp lánh lấp lánh, khoé miệng cong cong còn dính chút nước bọt trong suốt, chỉ duy nhất chiếc mũi vô tội là đang đỏ ửng lên, đại khái là vừa mới bị ***ng trúng.
Lê Sóc kiểm tra tay chân cậu một chút, cũng ôn nhu nói: "Anh bạn nhỏ, ***ng trúng có đau không?"
Cậu nhóc nhìn Lê Sóc, chớp chớp mắt, không khóc không kêu, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.
"Ai nha, thật ngại quá!" Một phu nhân xinh đẹp chạy tới, "Con trai thích chạy loạn, ***ng trúng cậu rồi?"
"Con không sao..."
"Ồ, Lê tổng?"
"Ai, đệ muội*, đây không phải Tiểu Cẩm Tân sao?"
(* em dâu)
Lê tiên sinh cùng phu nhân đang hàn huyên với người khác thì quay sang, vừa lúc thấy một màn như vậy, "Tiểu Sóc, đây là dì Triệu. Đây là Cẩm Tân, năm nay..."
"Bảy tuổi." Triệu phu nhân cười cười, "Con chính là Lê Sóc à, lần trước nghe ba mẹ con nhắc tới con, dì vẫn luôn muốn gặp, tướng mạo đẹp trai như vậy, con trai lớn trưởng thành rồi."
Lê Sóc khách sáo nói: "Dì Triệu xin chào, cậu bạn nhỏ này... A, Cẩm Tân, cậu bé không sao chứ? Em ***ng trúng con."
"Không có sao, không có sao. Cẩm Tân, con ***ng vào người khác, đã xin lỗi chưa?"
Triệu Cẩm Tân ngửa đầu nhìn Lê Sóc, nhỏ giọng nhu thuận nói: "Thúc thúc, xin lỗi."
Mọi người chung quanh đều bật cười.
Triệu phu nhân vỗ vỗ đầu cậu: "Thúc thúc cái gì, gọi ca ca thôi."
Lê Sóc cười khoát tay: "Không sao."
"Ca ca, xin lỗi." Triệu Cẩm Tân cắn cắn môi, đột nhiên nhìn lên Lê Sóc cười rạng rỡ, nụ cười kia vừa ngọt ngào vừa ngây thơ, đúng là làm cho lòng người tan chảy.
Lê Sóc xoa xoa mái tóc mềm mềm của cậu, mỉm cười nói: "Không sao."
"Lê tổng, lại đây ngồi với chúng tôi đi." Triệu phu nhân vừa nói vừa định bế Triệu Cẩm Tân lên.
Triệu Cẩm Tân lại uốn éo thân hình nhỏ nhắn, né tránh tay mẹ mình, vươn sang bắt lấy góc áo Lê Sóc.
Triệu phu nhân nhìn nhìn cậu: "Cẩm Tân, con muốn để ca ca bế sao?"
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu, ngưỡng cổ nhìn Lê Sóc, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lê Sóc khom người bế cậu nhóc lên, ôm bằng một cánh tay: "Được, ca ca bế em."
Triệu Cẩm Tân một phát ôm lấy cổ Lê Sóc, nhỏ giọng ghé vào bên tai anh nói: "Ca ca, em cảm thấy anh thơm thơm."
Lê Sóc bật cười: "Ca ca vừa mới tắm xong."
"Thơm quá..." Triệu Cẩm Tân vùi mặt vào cổ Lê Sóc, lại dụi dụi, "Ca ca, chúng ta kết bạn được không?"
Lê Sóc bật cười ha ha, trong lòng tràn ngập yêu thích đối với cậu nhóc xinh đẹp này: "Được chứ, bây giờ chúng ta chính là bạn bè."
Lê Sóc bế Triệu Cẩm Tân đến chỗ ngồi, chính mình vừa ngồi xuống, Triệu Cẩm Tân liền bò lên trên người anh: "Ca ca, không phải đã nói là sẽ bế em sao?"
"Cẩm Tân, con ngồi như vậy ca ca ăn cơm thế nào được."
"Có thể ăn." Triệu Cẩm Tân ngồi trên đù* Lê Sóc, ngửa đầu cười ngọt ngào với anh.
Lê Sóc cười nói: "Không sao, con ôm em."
Lê tiên sinh cười ha hả, sau đó một vòng giới thiệu hết những người cùng bàn, cuối cùng giới thiệu đến nhân vật chính tiệc tối lần này—— Triệu Vinh Thiên.
Tuổi tác của Triệu Vinh Thiên so với ba mẹ anh chênh lệch không lớn, ông ấy là lớn tuổi mới có con, nên anh đã sớm nghe nói cả nhà họ đối với đứa con nhỏ này cưng chiều vô cùng. Hôm nay gặp mặt, Lê Sóc mới có thể hiểu rõ, con trai họ xinh đẹp khả ái như vậy, dĩ nhiên là "nâng trong lòng sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan".
Triệu Vinh Thiên quả nhiên giống như lời ba anh mô tả, lịch thiệp hào phóng, lại không mất đi uy nghiêm, vừa gặp liền biết là nhân vật lớn.
Đáng tiếc do Triệu Cẩm Tân ngồi trong lòng anh nhích tới nhích lui không yên ổn, khiến anh chỉ có thể cùng chơi với cậu, không có thời gian nói thêm vài câu với Triệu Vinh Thiên.
"Ca ca, em ăn cái kia, cái kia."
Lê Sóc gắp một miếng ngó sen giòn giòn để vào trong đĩa, lại thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân cắn một ngụm: "A, nóng..."
Lê Sóc vội vàng đưa nước uống cho cậu: "Đây, uống nước đi, anh tưởng là hết nóng rồi."
Triệu Cẩm Tân uống một ngụm nước, sau đó trề môi dưới của mình ra cho Lê Sóc xem, đáng thương hề hề nói: "Ca ca, miệng của em có phải sưng lên rồi không."
Lê Sóc nhịn không được bật cười: "Không có, vẫn tốt." Anh rút khăn tay ra xoa xoa miệng cho Triệu Cẩm Tân.
"Ca ca, anh cũng ăn đi." Triệu Cẩm Tân dùng chiếc đũa gắp miếng ngó sen lên, đưa tới bên miệng Lê Sóc, Lê Sóc cười cắn một ngụm.
"Ai nha, Cẩm Tân thích Lê Sóc ca ca như vậy hả, tại sao nha?" Một người lớn ngồi bên cạnh trêu cậu.
Triệu Cẩm Tân nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, không chút do dự nói: "Ca ca vừa thơm vừa đẹp trai."
Cả bàn người ồn ào cười to.
Lê Sóc xoa xoa đầu nhỏ của cậu, cười mà không nói.
Triệu phu nhân ôn nhu nói: "Cẩm Tân, Lê Sóc ca ca không chỉ đẹp trai, còn đặc biệt thông minh, đặc biệt hiếu thuận tốt bụng, đánh tennis cũng đặc biệt giỏi, con phải học tập ca ca, biết chưa?"
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu: "Ca ca, em cũng muốn đánh tennis, anh dạy cho em được không?."
"Được chứ, chừng nào em muốn học?"
"Bây giờ liền muốn." Hai đầu gối Triệu Cẩm Tân quỳ trên đù* Lê Sóc, ôm cổ anh lung lay, làm nũng nói, "Ca ca dạy em."
"Như vậy đi, em hỏi baba mama một chút, lúc nào có thời gian thì tới nhà anh, nhà anh có một sân tennis, anh dạy cho em chơi."
Triệu Cẩm Tân lập tức nhìn về phía ba mẹ của mình, mặt đầy chờ mong.
Triệu Vinh Thiên cười nói: "Hôm khác sẽ đưa con sang chơi, còn không cám ơn Lê Sóc ca ca."
"Cám ơn ca ca." Triệu Cẩm Tân đưa môi đến gần trên mặt Lê Sóc, dùng sức hôn một ngụm, sau đó dùng cái đầu nhỏ củng củng vào ***g *** Lê Sóc, mềm mại nhỏ nhẹ làm nũng.
Lê Sóc nhéo nhéo hai má phúng phính của cậu, khóe miệng nhịn không được giương lên.
Cậu nhóc này thật đáng yêu nha~
- ----------------------------
Qua vài ngày, Triệu phu nhân thật sự đưa Triệu Cẩm Tân đến nhà Lê Sóc chơi.
Hôm đó Lê Sóc vừa vặn gọi vài người bạn đến đánh banh, thời tiết nóng bức, họ đánh vài lượt, thì trốn ở chỗ râm mát uống bia, nói chuyện phiếm, hơi thở thanh xuân tươi đẹp chói mắt.
Nghe nói Triệu Cẩm Tân đến nhà, Lê Sóc nhanh chóng cầm một chai nước khoáng, quay đầu tưới nước lên tóc, sau đó dùng lực lắc lắc đầu, giọt nước trong suốt như thuỷ tinh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời bắn ra bốn phía trong không trung, mỗi một giọt đều như một mảnh ánh sáng, làm nổi bật gương mặt thiếu niên anh tuấn trắng trẻo động tâm.
Triệu phu nhân sợ nắng, đưa con trai giao cho Lê Sóc xong liền đi vào phòng khách cùng Lê phu nhân uống trà trò chuyện.
Lê Sóc chà xát tóc ướt sũng, ngồi xổm trước mặt Triệu Cẩm Tân, xin lỗi nói: "Cẩm Tân, ca ca không biết hôm nay em đến, cho nên đã uống bia, còn đổ nhiều mồ hôi, trên người không thơm, em có để ý không?"
Triệu Cẩm Tân nhìn làn da trơn bóng óng ánh đến phản quang của anh, cùng ánh mắt ôn nhu say lòng người, lắc đầu cười, bổ nhào vào người anh: "Ca ca, em nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Lê Sóc ha ha cười nói: "Nhớ a, đương nhiên nhớ."
"Lambert, nhóc này là ai vậy?"
"Là..." Lê Sóc dắt tay Triệu Cẩm Tân đi qua, "Là bạn tôi."
Triệu Cẩm Tân nhìn những người bạn của Lê Sóc, mím chặt miệng.
"Bạn? Này, anh bạn nhỏ, uống bia không?" Trình Thịnh giơ giơ chai bia về phía cậu nhóc.
"Đừng giỡn, ha ha ha ha ——" Một cô gái đấm nhẹ vào anh ta một cái.
"Được a." Triệu Cẩm Tân đột nhiên nói.
Mọi người đều giật mình.
Triệu Cẩm Tân vươn cánh tay nhỏ ra định lấy chai bia sang.
Trình Thịnh vội vàng giơ lên cao: "Nói đùa với nhóc thôi, con nít không thể uống bia."
"Em muốn có cùng hương vị với ca ca." Triệu Cẩm Tân nắm cánh tay Lê Sóc lung lay.
Lê Sóc bế cậu lên bằng một tay: "Anh có thể tặng sữa tắm của anh cho em, thế nhưng em không thể uống bia. Đi, đi đánh bóng nào." Anh đột nhiên bế cậu nhóc đưa lên cao quá đầu, vừa kêu to vừa chạy.
Triệu Cẩm Tân vừa thét chói tai vừa cười ha hả.
Lê Sóc mượn bạn một chiếc vợt dùng cho nữ tương đối nhẹ, dạy Triệu Cẩm Tân cầm vợt như thế nào, Triệu Cẩm Tân tuổi này bắt đầu học tennis cũng không quá sớm, chẳng qua nhà anh không có dụng cụ thích hợp cho cậu, hơn nữa anh cảm thấy cậu nhóc cũng chỉ là nhiệt tình hứng thú một lúc, cho nên anh nghĩ hôm nay chỉ đơn giản chơi cùng cậu nhóc một chút.
Không ngờ Triệu Cẩm Tân lại học rất nghiêm túc, khiến Lê Sóc cũng bất ngờ. Anh chỉ dạy nửa giờ, nhìn thấy trên trán cậu nhóc toàn là mồ hôi, liền đưa cậu vào chỗ râm mát nghỉ ngơi một lúc.
Trình Thịnh đứng lên: "Lambert, hai ta làm một ván đi."
"Được a." Lê Sóc xoay xoay vợt bóng, "Cẩm Tân, em ở chỗ này chờ anh."
"Không được!" Triệu Cẩm Tân từ trên ghế nhảy xuống, một phen ôm chặt đù* Lê Sóc, "Ca ca, anh chơi với em cơ."
"Ca ca sẽ chơi với em, nhưng bây giờ em cần nghỉ ngơi một chút, không sẽ rất mệt đó."
"Vậy anh nghỉ ngơi với em đi." Triệu Cẩm Tân nhíu mày nhìn Trình Thịnh.
Lê Sóc tính tình ôn nhu, nên anh cười cười: ""Được rồi, anh cùng em nghỉ ngơi."
"Ây, cậu cũng không phải người phụ trách chăm trẻ, giao nhóc cho Lisa đi, cho nhóc biết thế nào là phụ nữ."
Lê Sóc cười mắng: "Nhóc mới bảy tuổi."
Triệu Cẩm Tân gắt gao ôm chân Lê Sóc, nhướn mi mắt nhìn Trình Thịnh.
Lê Sóc một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, Trình Thịnh cảm thấy nhàm chán, cũng ngồi ở bên cạnh, một đám người tán gẫu, hóng gió.
Một lát sau, Lê Sóc đi WC, anh sợ Triệu Cẩm Tân sợ người lạ, còn hỏi cậu có muốn đi chung hay không, lúc này cậu nhóc lại lắc lắc đầu.
Khi Lê Sóc từ WC trở lại, còn chưa đi đến sân tennis, đã nghe được tiếng cậu nhóc khóc. Trong lòng anh cả kinh, nhanh chân chạy đến sân tennis.
Chỉ thấy Triệu Cẩm Tân ngồi dưới đất, gào khóc, trong tay còn ôm một chai bia.
Lê Sóc nhanh chóng chạy qua: "Làm sao thế này? Em làm sao?"
Lisa nghẹn cười: "Chúng tôi không để ý, nó đã... uống một ngụm bia, sau đó liền khóc."
Lúc này, Triệu phu nhân cũng đi ra: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Lê Sóc có chút xấu hổ: "Thật ngại quá, dì, vừa rồi con đi WC, không trông em tốt, cậu bé uống một ngụm bia rồi."
Lê phu nhân trách cứ nói: "Sao con lại có thể để một đứa bé ***ng tới bia vậy!"
Triệu phu nhân rộng lượng nói: "Không sao đâu không sao đâu." Bà bế Triệu Cẩm Tân lên, "Cẩm Tân, con sao lại uống bia vậy?"
"Anh... Anh kia để con uống." Triệu Cẩm Tân vừa thút tha thút thít đáp, vừa dùng ngón tay nhỏ xíu chỉ chỉ Trình Thịnh.
Trình Thịnh chỉ chỉ vào chính mình, một bộ dáng hết đường chối cãi: "Tôi... Tôi..."
Lê Sóc xòe tay: "Ai kêu anh nói lung tung khiến cậu nhóc tưởng thật."
"Được rồi, xin lỗi, là tôi sai, xin lỗi." Trình Thịnh mặt đầy xui xẻo nhăn nhó.
"Được rồi, các cậu về trước đi, hôm khác chúng ta lại đánh." Ban đầu kế hoạch của họ vốn là buổi tối ở lại nhà Lê Sóc mở tiệc nướng thịt, bây giờ xảy ra chuyện hiển nhiên là không mở tiệc nổi nữa rồi.
Trình Thịnh và mọi người đành phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
"Ca ca, ôm ôm." Triệu Cẩm Tân đáng thương hề hề vươn tay về phía Lê Sóc.
Lê Sóc bế cậu lên: "Trẻ con là không được uống bia, sau này mặc kệ ai nói cái gì, đều không được uống, biết chưa?"
Triệu Cẩm Tân chớp chớp hai hàng lông mi vẫn còn vương nước mắt, gật gật đầu, sau đó lại mở miệng mình ra: "Ca ca, miệng của em có phải sưng lên không?"
Lê Sóc bật cười nói: "Không có, một chút cũng không có."
Trình Thịnh phất phất tay: "Lambert, chúng tôi về đây."
"Được, lần sau gặp lại."
Triệu Cẩm Tân đột nhiên hướng phía Trình Thịnh làm mặt quỷ, còn lè *** nhỏ xíu đỏ hồng ra.
Trình Thịnh ngẩn người, trong lúc anh ta chớp chớp mắt, Triệu Cẩm Tân đã vùi mặt vào *** Lê Sóc. Trình Thịnh dùng sức xoa xoa hai mắt, anh nghĩ chắc là mình nhìn nhầm. (=))))))) tiểu điềm Tân gian manh từ nhỏ nha!)
Lê Sóc ôm Triệu Cẩm Tân vào phòng, dùng nước khoáng súc miệng cho cậu.
Triệu Cẩm Tân uống nước xong, dựa vào trong người Lê Sóc, mí mắt càng lúc càng trĩu xuống: "Ca ca, em mệt."
"Anh đưa em đi ngủ một giấc được không?"
"Anh đi với em nha?" Triệu Cẩm Tân ôm cánh tay Lê Sóc, khuôn mặt nhỏ nhắn gác lên chai nước khoáng ướp lạnh trong lòng bàn tay Lê Sóc, lành lạnh, thật thoải mái.
Lê Sóc cười cười: "Được, anh đi cùng em."
Lê Sóc chào hai vị trưởng bối xong, ôm Triệu Cẩm Tân vào phòng mình, đặt ở trên giường.
Cậu nhóc đã tiêu hao không ít thể lực ở sân bóng, lúc này mệt mỏi đánh tới, rất nhanh đã buồn ngủ, nhưng cho dù ngủ cũng vẫn nắm góc áo Lê Sóc.
Lê Sóc nhìn gương mặt bầu bĩnh của Triệu Cẩm Tân, một gương mặt tinh xảo như thiên sứ, trong lòng anh tràn ngập cảm xúc ấm áp và mềm mại.
Anh dùng cánh tay thon dài ôm chặt Triệu Cẩm Tân, nằm ở một bên, cũng rơi vào giấc ngủ.
Anh mơ một giấc mơ thật đẹp. Anh mơ thấy có một ngày, anh gặp được Triệu Cẩm Tân đã trưởng thành...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc