Ác Nhân Thành Đôi - Chương 72

Tác giả: Qủy Qủy Mộng Du

Chương 72: Bái tế
Cúi đầu lộ ra chiếc gáy trắng tuyết, Trang Thư Đình không giả yếu ớt, mà thể hiện một bộ dáng quật cường, “Muội biết tỷ hận muội ςướק phụ thân, nhưng đó cũng là phụ thân muội, muội không sai.”
Trang Thư Tình lười so đo với hạng người này, “Bạch Chiêm, mục tiêu của nàng là ngươi, ngươi tự xử lý đi.”
”Một nữ tử không biết liêm sĩ dù là gia đình bình thường cũng khó chấp nhận, xách giày cho ta còn không đáng, chúng ta trở về phòng thôi, lần sau nàng muốn ra ngoài nhớ nhắc ta xem lịch.”
”Được.” Hai người nhìn cũng không thèm nhìn, lướt qua Trang Thư Đình mà đi.
Trang Thư Đình không ngẩng đầu, nàng có thể tưởng tượng biểu tình đắc ý của Trang Thư Tình lúc này, nàng không nên nhìn, không muốn nhìn!
Không thể như vậy, không thể,đối mặt với nàng, nam nhân làm sao còn để ý Trang Thư Tình? Mọi ngườiđều nói nàng đẹp nhất Lãnh Sơn huyện, Trang Thư Tình là cái gì!
Nhất định vì nàng bộc lộ quá rõ ràng làm Bạch công tử khó xử, đúng, chính là như vậy!
Trang Thư Đình ngẩng đầu lên, đem một lọn tóc gạt qua sau tai, trên mặt bình tĩnh đến quỷ dị.
Trang Thư Tình, tỷ muội tốt của ta, cứ chờ xem.
Xem thử cả đời này, là ngươi có bản lĩnh hay ta có bản lĩnh, sẽ có một ngày ta đem ngươi dẫm nát dưới chân!
”Phốc...” Đi đã xa, Trang Thư Tình rốt cục không nhịn được cười ra tiếng.
Bạch Chiêm thấy nàng cười đến bả vai đều run, hai má ửng đỏ, không nhịn được đưa tay lên vuốt nhẹ má nàng.
Tay hắn phủ phàng bị đẩy ra, Trang Thư Tình vất vả nhịn cười, mang theo ánh mắt ấm nóng, lộ ra thần thái sáng lạn, quả nhiên một vẻ đắc chí.
”Cao hứng như vậy?”
”Đương nhiên. Vì mẫu thân ta xuất thân cao quý, khí chất hơn người, những kẻ kia chỉ có thể ghen tị, học không xong, cầu không được, nên Trang Thư Đình hận không thể đoạt hết mọi thứ của ta biến tất cả thành của nàng. Ở trước mặt ta diễn muội muội quật cường lại bị ngươi mắng không biết liêm sĩ, ngươi không thấy nàng giận đến phát run sao? Nàng không vui, ta liền vui. “
”Nàng không lo ta để người khác vào mắt?”
”Hạng nữ nhân này mà ngươi có thể vừa mắt, thì thê thi*p sợ sớm thành đàn.” Đôi mắt Trang Thư Tình mang theo ý cười, “Ta không tin ánh mắt ta kém như vậy.”
Ý tứ trong lời này...
Bạch Chiêm dừng bước, giữ chặt tay Trang Thư Tình, “Là ý tứ mà ta nghĩ sao?”
Trang Thư Tình vô tội nháy mắt.”Ý tứ nào cơ?”
”Nàng coi trọng ta.”
“...” Nàng sai rồi, so độ dầy da mặt với người này. Nàng kém xa.
”Nàng trả lời ta đi. “ Bạch Chiêm có chút vội vàng, lúc trước là tự hắn đa tình, Thư Tình không chán ghét xa lánh hắn đã là chuyện thiên ân vạn tạ, thật vất vả mới đợi được một câu như vậy, không có câu trả lời rõ ràng hắn không cam tâm.
Hạ nhân Trang gia nghe đến đây ào ào né tránh nhưng lỗ tai đều dựng lên.
Trang Thư Tình bất đắc dĩ, “Chúng ta về phòng rồi nói, được không?”
Bạch Chiêm rốt cuộc vẫn không nỡ để nàng khó xử.
Chăm sóc thương thế cho một người một thú, lại xem chuyện học hành của Thư Hàn một chút, rốt cuộc không thể trốn nữa, Trang Thư Tình thầm mắng bản thân lanh mồm lanh miệng, khiến bây giờ không thể không đối mặt.
Bạch Chiêm, là một người tốt, gia thế cao, có bản lĩnh, trân trọng, quan tâm, yêu thương nàng thật lòng, là chỗ dựa đáng suy nghĩ, chỉ mỗi tội quá bướng bỉnh.
”Ngươi quá tốt...”
Bạch Chiêm lập tức ngắt lời nàng.”Đừng nói ta tốt, đây không phải câu trả lời ta cần, nàng muốn lãng tránh, ta không chấp nhận.”
“...” Bạch Chiêm thật cố chấp, thời đại này vẫn chưa có chuyện tự do yêu đương, hắn lại khăng khăng một mực, còn tự suy nghĩ lung tung, nàng chưa nói xong mà.
Thấy nàng im lặng không nói, Bạch Chiêm thực sự hiểu sai ý nàng, nhất thời trầm mặt.
Hắn phải làm thế nào thì nàng mới hiểu, thân phận địa vị, cái gọi là môn đăng hộ đối hắn chẳng quan tâm, gia thế là cái gì, có thể quan trọng hơn tình cảm chân thật của hắn sao?
Ngay cả phụ thân hắn là hoàng đế cũng không thể xen vào chuyện của hắn,vậy vì sao nàng nhất định để ý?
”Ta muốn nói không phải ý này. “
”Sao?”
Trang Thư Tình cười cười. Hơi có chút ngượng ngùng, “ Ý tứ của muội là, muội không phải muốn cự tuyệt huynh, chỉ là hiện tại thời gian và địa điểm không thích hợp... Bạch Chiêm, ngày mai huynh cùng muội đi thắp nén hương cho nương đi.”
Bạch Chiêm lần này đã hiểu rõ, nàng còn có hai năm hiếu kỳ, hiện tại không phải lúc nói chuyện này, mà có nói cũng không thể nói ở Trang gia, nhưng nàng nguyện ý dẫn hắn đi thắp nén hương bái tế mẫu thân.
Việc này có nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
Bạch Chiêm ôm bổng nàng xoay vòng, mặt mày phấn chấn tươi cười rạng rỡ như nắng ấm mùa xuân.
Trang Thư Tình ôm cổ hắn, yên lặng dung túng hắn.
Ngày hôm sau, đi bái tế trừ hai người còn có Trang Thư Hàn và vị đệ đệ mới tiến vào gia phả của Trang gia Trang Thư Cố.
”Ở trong này.” Lúc đó Thư Hàn là người đưa tiễn linh cữu, nên nhớ rõ vị trí, đi trước dẫn đường.
Đây là khu mộ của dòng tộc Trang gia, được bảo hộ khá tốt, cỏ không mọc quá dày trên mộ.
Trần Nguyên dọn cỏ tươm tất, bày biện tế phẩm, Trang Thư Tình dẫn người quỳ xuống.
Nhìn thấy công tử nhà hắn quỳ lưu loát như vậy, Trần Nguyên suýt nữa rớt cằm, công tử ngay cả lão gia tử cũng chưa từng quỳ đó!
”Nương, nữ nhi chiếu cố đệ đệ rất tốt, người hãy yên tâm an nghỉ, vài ngày nữa đệ đệ sẽ tham gia huyện thử, đệ ấy nhất định làm rạng rỡ tổ tông khiến mẫu thân vui lòng...”
Rải rác những câu chuyện nhỏ, Trang Thư Tình kể từng chuyện, giọng nàng rất nhẹ nhàng, giống như mẫu thân nàng đang ngồi bên cạnh nghe con gái ngoan của mình an ủi, tâm sự, khoe thành tích tốt đợi mẫu thân xoa đầu, ôm vào lòng cỗ vũ.
”Mẫu thân, đây là Bạch Chiêm, chàng đang đợi nữ nhi qua hiếu hỳ, nếu như hai năm sau chàng còn có thể cùng nữ nhi đến thăm người, nữ nhi sẽ nói cho chàng biết, nữ nhi của mẫu thân là một người thế nào.”
Bạch Chiêm thắp hương, quỳ bái, bưng chén rượu, rót xuống tế mộ, “Bá mẫu an tâm, hai năm sau, con nhất định đến.”
Trần Nguyên thấy thế, biết đối với công tử việc này đã không còn gì có thể thay đổi, dẫn những người khác đều quỳ bái.
Trang Thư Tình nhìn, cũng không ngăn cản.
”Thư Hàn, đệ trò chuyện với nương đi.”
”Đệ đã nói rồi.” Ở trong lòng, nói rất nhiều.
Thư Tình cũng không nói thêm, ôm Trang Thư Cố cúi đầu bái mẫu thân.
Sau đó đoàn người đến phần mộ của Trang Tứ gia bái tế Đổng thị.
Hành động này cơ hồ đã chiêu cáo toàn bộ Trang gia quan hệ của nàng và Bạch Chiêm, người nói nhảm tất nhiên có, vài người còn thầm mắng nàng bất hiếu.
Trang Bình Chí trách cứ nàng hai câu, rốt cuộc cũng không nói thêm lời nói nặng gì, còn cảnh cáo người khác không được nói ra nói vào.
Thời gian bình bình ổn ổn trôi, rất nhanh đã đến mười lăm tháng hai.
”Sắp đến ngày dự thi, ta sẽ cho người đi trước chuẩn bị một chút, miễn cho khi Thư Hàn đến nơi lại không tìm được chỗ trọ. “
”Không cần đâu tổ bá phụ, Bạch công tử đã phái người an bày.” Trang Thư Tình cười trấn an, thoạt nhìn lão gia tử này so với người làm tỷ tỷ là nàng còn quan tâm việc thi cử của Thư Hàn hơn.
”Nếu người lo lắng, vậy hãy cùng chúng con đi thị trấn, dù sao cũng gần, đường đi cũng không quá bất tiện.
Trang Bình Chí suy nghĩ một hồi vẫn lắc đầu.” Bộ xương già của ta, nếu đi sẽ thêm phiền, con chiếu cố tốt Thư Hàn, đừng để hắn phân tâm.”
”Tổ bá phụ yên tâm, con sẽ ghi nhớ.”
” Ta chờ kết quả tốt của các con, được rồi, đã chuẩn bị tốt thì đừng trì hoãn, Hàn tiểu tử, vì nương của con, cũng vì tỷ tỷ, con phải cố gắng.”
Trang Thư Hàn mím môi gật đầu, không nói bất kì lời cam đoan nào, tất cả quyết tâm đều rực sáng trong mắt hắn.
Trang Thư Diệu nắm chặt tay, không cam lòng, hắn bị bắt ở trong phòng không cho phép ra cửa một bước, sắc mặt cực xấu.
Bạch Chiêm híp híp mắt, ngoắc ngón tay với Thanh Dương Tử.
” Khiến những kẻ kia không rảnh gây phiền hà cho người khác. “
Thanh Dương Tử nhếch miệng.”Công tử, người cứ tin tưởng ta.”
Phía bên kia, Chu thị đang dặn dò nữ nhi, “Con theo Tình nhi đi rồi, phải mạnh mẽ, không nên sợ hãi nhu nhược ngay cả một câu cũng không dám nói, nương sẽ dõi theo con. Thư Tình thật tâm xem con là tỷ tỷ, nàng sẽ không để con bị người khác khi dễ, nếu Bành gia còn dám gây chuyện, con cứ đem tức giận lúc trước phát tiết ra hết, nhưng Mẫn nhi à, chính bản thân con phải cố gắng, ai cũng không thể giúp con cả đời, con nên học hỏi Tình Nhi, nàng tự mình thoát ra khỏi gia đình của Thất thúc, vẫn có thể vững vàng mà sống, so với nàng, con có điều kiện tốt hơn không biết bao nhiêu lần, chút cực khổ ấy con chắc chắn có thể vượt qua.”
Trang Thư Mẫn dùng sức gật đầu, hốc mắt hồng hồng, nhưng không khóc.
Chu thị nhìn con, cũng yên tâm phần nào.
Nàng cũng là có chút tư tâm, nữ nhi của nàng nhốt mình trong phòng khổ sở như vậy, Tình nhi chủ động dẫn Mẫn nhi thoát ly nhất định sẽ chiếu cố nữ nhi thật tốt, có được Thư Tình quan tâm về sau đối với Mẫn Nhi chắc chắn có lợi, nàng thật mong nữ nhi có thể hạnh phúc, vui vẻ mà sống, có tương lai tươi sáng, không cần bị ép ૮ɦếƭ ở Khê Thủy Trấn này.
Lúc rời đi, đội ngũ nhiều hơn không ít.
Một nhà Trang Trạch Lương cũng đợi đến lúc này mới khởi hành đi Hội Nguyên Phủ.
Trang Bình Chí cho thêm vài thiếu niên mười hai mười ba tuổi vào, nói là muốn theo Thư Hàn học tập, Trang Thư Tình không thể cự tuyệt, chỉ đành phải mang theo, hơn nữa còn thêm một chiếc xe ngựa của chủ tớ Trang Thư Mẫn.
Một đội ngũ mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn, khiến người của Khê Thủy Trấn xem ʍúŧ tầm mắt.
Đến thị trấn, một đám người không thuê khách sạn, ở tại một chỗ không tính quá lớn, nhưng trong huyện đã là căn nhà không nhỏ.
”Nơi này cách trường thi rất gần, giờ mẹo đã phải vào trường, thiếu đi vài bước chân có thể ngủ nhiềumột lát.”
”Lo lắng sao?” Đối với nàng tốt nàng sẽ khách khí đáp lại, nhưng nếu đối tốt với Thư Hàn, sẽ khiến trong lòng Trang Thư Tình thực sự cảm động.
Bạch Chiêm vụng trộm nhướng nhướng mày, quyết định thưởng cho Trần Nguyên, đúng là càng ngày càng được việc.
An bày Trang Thư Mẫn ngay cạnh phòng mình, những người khác Thư Tình không xen vào, lôi kéo Thư Hàn ra cửa.
”Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?”
”Lúc trước còn chưa có tính ở trong huyện, nếu đã đến, tất nhiên phải đi chào hỏi Cao đại phu, những ngày này đệ học đủ rồi, để đầu óc nghỉ ngơi một chút đi.”
Cao Tử Lâm không nghĩ hai tỷ đệ sẽ đến, nhất thời ngay cả đứng dậy cũng quên.
Đợi hai người đến trước mặt mới phục hồi tinh thần, vội vàng kêu đại phu khác đến thay rồi dẫn hai người vào phòng trong.
Cũng giống nửa năm trước, đã hai lần gặp gỡ, tâm tình Trang Thư Tình lại nhớ về hồi ức.
”Mấy hôm trước chợt nghe được các ngươi sẽ trở lại, nói là trở về tham gia thi cử, thật không?”
”Đúng vậy.” Trang Thư Tình cười, “Không nghĩ tới tỷ đệ chúng ta cũng trở thành đề tài.”
”Cũng không có gì, lúc mọi người bàn tánta còn tưởng bọn họ nhớ lầm người.” Xem khí sắc hai người đều tốt, Cao Tử Lâm mới buông xuống tâm sự, nhìn tình cảnh hai người lúc rời đi, hắn thật lo lắng không yên.
”Y quán này của Cao đại phu buôn bán có tốt không?”
” Huyện thành nhỏ, được hay không vẫn vậy, cũng không khác lúc trước bao nhiêu.” Cao Tử Lâm nhìn tỷ đệ hai người trêu ghẹo nói, “Thế nào, các ngươi là đến báo ân sao?”
”Ân tình này không thể dùng tiền bạc đong đếm, cũng không phải chỉ cần nói cảm ơn hai ba câu là được,nếu như đưa một tấm ngân phiếu, ngược lại là bất kính với Cao đại phu, đạo lý này ta hiểu.” Trang Thư Tình tùy tay cầm lấy tờ giấy trên bàn viết địa chỉ của mình, giao cho Cao Tử Lâm, chân thành nói: “Ta chỉ có thể cho Cao đại phu lời hẹn, nếu như một ngày Cao đại phu có tâm muốn phát triển ở Hội Nguyên phủ, ta nhất định giúp người một tay.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc