5 Năm Bị Đánh Cắp - Chương 13

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Em – kẻ bị thánh thần ruồng bỏ
Đây là lần thứ mười Hà Man tắm. Tạ Vũ ngồi phía dưới tầng, lắng nghe tiếng nước róc rách chảy trên tầng. Anh chầm chậm ngồi xuống nền nhà, tựa lưng vào tường, đối diện với cánh cửa bếp đang mở toang, bên trong là hơn chục gói muối mà Hà Man lần lượt mua về từ siêu thị. Mọi thứ cứ tích tụ dần, cho đến khi bị đóng dày như một lớp băng không thể tan chảy.
1.
Từ sau khi quay lại với Tạ Vũ, Hà Man rất sợ phải tỉnh dậy giữa bóng tối.
Những ngày sống một mình khi xưa cô cũng chưa từng sợ như vậy. Vậy mà giờ đây, khi tìm lại được hạnh phúc của chính mình, Hà Man lại luôn nơm nớp bất an, cô sợ rằng một ngày nào đó mở mắt tỉnh dậy, thì mọi thứ lại sẽ biến mất thêm một lần nữa.
Vì vậy mỗi lần mở mắt, Hà Man đều tìm Tạ Vũ, nếu như không thấy Tạ Vũ, thứ mà cô tìm đến đầu tiên sẽ là tờ lịch của ngày hôm đó.
Tạ Vũ cười, bảo cô là đồ nhát gan, nhưng vẫn đặt một cuốn lịch ở bên cạnh giường.
“Dùng lại đồ cổ vậy, qua một ngày thì xé một tờ, như vậy em sẽ đỡ sợ hơn.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng. “Được rồi, ngủ đi nào.”
Hà Man lại tỉnh dậy lần nữa, ánh nắng tràn ngập khắp phòng, Tạ Vũ không ở nhà. Cô vội quay ra phía tủ đầu giường, lịch vẫn ở đó, tháng đầu tiên của năm 2013 đã được xé hết.
Hà Man thở phào nhẹ nhõm.
Ánh nắng giữa mùa đông vô cùng quý giá. Sau nhiều ngày tiết trời ảm đạm, mặt trời cuối cùng cũng chịu ló ra.
Cô ngồi thừ ở trên giường, lặng ngắm ánh nắng nhảy nhót phía khung cửa sổ, cảm thấy hình như có việc cần phải làm, hơn nữa lại là việc mà Tạ Vũ hai hôm trước đã nhắc cô.
Là gì nhỉ?
Tạ Vũ đã đi làm từ lâu. Cô đành tìm điện thoại, đưa tay lục ở dưới gối, không có.
Trên tủ đầu giường cũng không có, ở đâu chứ?
Đầu óc mình dạo này sao vậy nhỉ! Hà Man cảm thấy hơi bực bội.
Người ta nói đỏ tình đen bạc thật không sai, ông trời chẳng bao giờ ưu ái ai tất cả mọi chuyện cả.
Công việc của Hà Man sau khi trải qua quãng thời gian vô cùng thuận lợi, đột nhiên bắt đầu bị vận đen chụp tới. Cuộc họp đề án quan trọng như vậy mà cô bỏ quên USB ở nhà, đành liều mạng tay không bắt giặc lên thuyết trình, nói được một nửa thì quên sạch chủ đề đã chuẩn bị trước đó.
Cũng may với sự giúp sức của tập thể, cuối cùng thì hợp đồng đó cũng đã được ký kết, vậy nhưng Hà Man vẫn tự trách không thôi. Các sếp niệm tình cô đã cống hiến hơn 10 năm cho công ty nên đã khoan dung, chỉ nói rằng chắc do cô quá mệt mỏi, mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu sau tai nạn đã vội tham gia vào tổ dự án đặc biệt quan trọng này, khó có thể tránh khỏi sơ suất.
Hà Man quyết định lùi về hậu phương, sếp lớn khuyên bảo mãi nên cô cũng tạm chưa xin thôi việc, bên nhân sự bắt đầu đăng tin tuyển dụng giám đốc sáng tạo mới.
Tạ Vũ thì vui vẻ an ủi. “Quá tốt, vợ của anh cuối cùng cũng đã có xì căng đan rồi, vậy là cuối cùng anh đã chính thức giành lại được vị thế trụ cột trong gia đình, nguy cơ hôn nhân tan vỡ cũng bị xóa bỏ triệt để.”
Hà Man cũng phải bật cười vì câu đùa này, mệt mỏi trong lòng bỗng vơi đi rất nhiều.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy chiếc điện thoại đang đặt cạnh tivi, nhưng nghĩ nát óc cũng không nhớ ra nổi tại sao mình lại đặt ở đó.
“Mấy ngày trước có phải anh dặn em làm việc gì đó không? Sáng nay em tỉnh dậy lờ mờ có ấn tượng như vậy, nhưng mãi vẫn không nhớ ra.”
Tạ Vũ nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, thời tiết thật đẹp.
Anh chợt reo lên. “À, đúng rồi, anh dặn em hôm nay mang chăn ra phơi ngoài vườn. Lâu lắm mới thấy nắng lên.”
Hà Man chột dạ.
Cô mang đống chăn ra phơi trên dây ở ngoài vườn, sau đó lấy gậy trúc đập vài cái, để các sợi bông vụn bay đi. Ánh nắng chiếu xuống ấm áp khắp nơi, Hà Man ngẩng mặt lên trời, hít một hơi dài sảng khoái, dang tay ôm lấy những sợi bông đang từ từ bay xuống.
Thời tiết hôm nay thật đẹp. Hà Man mỉm cười.
Dạo trước, có lần cô nấu ăn xong đãng trí quên không khóa bình ga, suýt chút nữa xảy ra chuyện, nên Tạ Vũ cấm cô vào bếp lần nữa. Nhưng hôm nay cô rất muốn tự tay làm một mẻ bánh mousse thật ngon.
Hà Man chạy về phòng, mặc áo khoác, quyết định ra ngoài đi siêu thị.
Đi đến một ngã ba, Hà Man bỗng dừng lại.
“Đây là đâu nhỉ?”
Hình như đã đi rất lâu, nhưng vẫn chưa nhìn thấy siêu thị đâu cả, giờ cô lại lạc đến một con đường lạ hoắc nào đó. Hà Man dán mắt vào tấm biển chỉ đường, trong lòng thấy vô cùng chán nản.
“Dùng bản đồ dẫn đường vậy.” Hà Man lẩm bẩm, mở túi ra lấy điện thoại.
Điện thoại không thấy đâu.
Cô hoang mang lục tìm hết tất cả các túi. Đều không thấy.
“Quên ở nhà hay bị trộm móc mất rồi nhì?” Hà Man cuống đến sắp khóc. Điện thoại của cô bây giờ không đặt mật mã, bên trong còn có ảnh nhạy cảm của hai đứa nữa, bị trộm lấy mất thật thì biết làm sao bây giờ?
Trong lúc vô cùng lo lắng, cô bỗng thấy tường gạch trước mắt bắt đầu xoay vòng, xoay mãi xoay mãi, trời đất như tối sầm lại.
Hà Man lảo đảo rồi ngã quỵ bên vệ đường.
2.
Hà Man dần hé mắt, một luồng ánh sáng tràn ngập tầm nhìn. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng trên mặt, cô nhíu mày, mãi một lúc sau mới có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
“Man, em tỉnh rồi à?” Tạ Vũ tay cầm một bình nước xuất hiện ngoài cửa, đi vội về phía cô.
“Rốt cuộc em bị sao vậy? Sao lại ngất ở ngoài đường?”
“Em… tự dưng mắt em tối mịt lại.”
Ánh mắt Tạ Vũ lộ rõ vẻ xót xa. “Được rồi, em nằm xuống đã, anh đi gọi bác sĩ.”
Tạ Vũ ra ngoài một lúc rồi quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh giường xoa tay cô. “Bác sĩ nói em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, rồi sẽ đưa em đi kiểm tra ở phòng xét nghiệm sau.”
“Em thấy hơi sợ.”
“Không sao đâu, ngày trước tai nạn nên não bị ảnh hưởng, anh vừa lên mạng xem rồi, thỉnh thoảng bị ngất là di chứng sau tai nạn thôi. Đừng có thần hồn nát thần tính nhé, không có chuyện gì đâu.”
Hà Man mỉm cười, nắm chặt tay anh. “Vâng, sẽ không có chuyện gì cả.”
Nửa tiếng sau, Hà Man thử ngồi dậy. Cô vẫn thấy hơi hoa mày chóng mặt, người cũng run nhẹ, Tạ Vũ lo lắng nắm lấy hai tay cô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Anh xem anh căng thẳng kìa, toát cả mồ hôi tay. Do em nằm lâu quá nên chắc bị hạ đường huyết thôi. Không sao đâu!” Hà Man mỉm cười khó nhọc. “Anh lại xin nghỉ à, làm sếp rồi nên oai hả?”
“Làm sếp rồi thì cũng không cần đến ngồi ở văn phòng, nếu muốn, anh ngồi ở nhà làm cũng được nữa là…” Tạ Vũ ra vẻ bất cần. “Vừa chăm vợ, vừa thỉnh thoảng xem việc công ty, chắc cũng chẳng sao. Nào, anh đỡ dậy nhé.”
“Cô có nhớ hôm nay là ngày mấy, thứ mấy, tháng mấy và năm nào không?”
Hà Man nghe xong câu hỏi đó liền bật cười.
Trong phòng xét nghiệm, bác sỹ yêu cầu Hà Man làm một số câu trắc nghiệm nhỏ. Hà Man có đôi chút hồi hộp – không hiểu sao, mặc dù tốt nghiệp đã lâu rồi, nhưng đến giờ, hễ cứ nghe đến cụm từ “câu hỏi trắc nghiệm” là tim cô lại đập thình thịch, như một phản xạ có điều kiện.
“Bác sỹ đang cố giúp tôi giải tỏa căng thẳng phải không? Vậy phiền bác sỹ cho chồng tôi làm trắc nghiệm đi, anh ấy còn căng thẳng hơn cả tôi đấy.”
Bác sỹ mỉm cười ôn tồn. “Vẫn còn đùa được là không sao rồi. Tôi biết câu hỏi vừa rồi đúng là coi thường IQ, nhưng đây là phần kiểm tra quan trọng thông thường. Theo lời của chồng cô kể về tình hình gần đây, tôi cũng có một vài phỏng đoán sơ bộ. Tốt nhất là hãy cứ làm một chút, như vậy mọi người đều sẽ yên tâm.”
Tạ Vũ vỗ vỗ đầu Hà Man cổ vũ. “Không phải đo chỉ số thông minh, em cứ nghĩ kỹ rồi trả lời, đừng tự ti nhé.”
“Ai tự ti cơ chứ,” Hà Man trừng mắt lườm anh. “Em cắn cho bây giờ!”
Bác sỹ vờ húng hoắng ho nhẹ, hai người đành ngồi nghiêm túc trở lại.
“Được rồi, bây giờ trả lời cho tôi, hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm nào?”
Hà Man trả lời. “Thứ năm ngày 31 tháng 1 năm 2013.”
“Cô bây giờ đang ở đâu? Có biết địa chỉ không?”
“Bệnh viện Dương Minh, 309 đường Tùng Đức, khu Tín Nghĩa.”
Giọng cô ngày thường vốn rất hay, nãy giờ ngồi đây lanh lảnh cất tiếng trả lời những câu hỏi đơn giản như vậy, từng âm từng lời vang lên như những hạt đậu nhỏ rơi xuống nền nhà tý tách, thần thái quả thật rất đẹp. Tạ Vũ nhìn vợ, ánh mắt anh hấp háy niềm vui, dường như càng ngắm càng không thấy đủ.
“Được, vậy cô cùng đọc theo tôi ba từ sau – Quả táo, tờ báo, tàu hỏa. Hãy nhớ kỹ ba từ này, một lúc nữa tôi sẽ yêu cầu cô nhắc lại.”
Hà Man cố nhịn cười, khẳng định như đinh đóng cột. “Quả táo, tờ báo, tàu hỏa, tôi nhớ rồi.”
“100 trừ 7 bằng bao nhiêu?”
“93.”
Đề trắc nghiệm này đúng là thượng vàng hạ cám, Hà Man rủa thầm.
“Trừ tiếp 7 thì bằng bao nhiêu.”
“86.”
“Trừ tiếp 7.”
“79.”
Đáp liền vài câu, sợ trả lời nhanh quá sẽ bị sai mất, Hà Man bèn nói chậm lại.
“Bây giờ tôi đưa ra 5 con số, cô hãy đọc ngược lại nhé: 4, 2, 7, 3, 1.”
“1, 3… 7, 2… 4.”
Hơi phải động não chút, nhưng cũng không lạ, bởi trước giờ cô rất kém môn toán. Hà Man tự an ủi.
“Được, bây giờ cô nhắc lại co tôi 3 từ ban đầu xem.”
Hà Man khó có thể hình dung tâm trạng của mình khi đó.
Cô không thể giấu đi sự hoang mang và thẫn thờ trong đôi mắt của chính mình, khoảnh khắc khi nhìn thấy lông mày của Tạ Vũ hơi nhướn lên, Hà Man đột nhiên thấy mình thật vô dụng. Giống như hồi nhỏ khi đi thi nhận được điểm kém, trở về nhà và nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của mẹ vậy.
Cô sợ phải làm Tạ Vũ thất vọng. Cô đã hứa với anh rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hà Man tự ép mình phải tập trung tinh thần. Câu hỏi trắc nghiệm hơi mơ hồ này bắt đầu phát huy uy lực khủng khiếp của nó. Bác sỹ không hề thúc giục cô, từ đầu đến cuối vẫn giữ nét mặt ôn tồn từ tốn. Tạ Vũ hình như cũng sợ làm phiền vợ, không dám hé môi.
Sự căng thẳng như một làn khói trắng, dần lan tỏa mù đặc trong phòng xét nghiệm.
Nước mắt Hà Man bắt đầu vòng quanh khóe mắt.
“Đừng sốt ruột, cứ từ từ thôi!” Tạ Vũ cuối cùng cũng không kìm được, khẽ cất lời động viên, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, như một ông bố trẻ.
“Cố nhớ xem nào, từ đầu tiên là quả táo.” Bác sỹ Trường gợi ý.
“Quả táo…” Hà Man thở mạnh ra. “Đầu tiên là quả táo, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.”
“Từ thứ hai là gì?”
Hà Man lại tiếp tục vò đầu bứt tai.
“Từ thứ hai là thứ mà ngày nào mình cũng xem vào buổi sáng, anh đọc xong rồi đến lượt em ấy.” Tạ Vũ vừa nhẹ nhàng vỗ lưng vợ vừa gợi ý.
“Tờ báo?”
“Từ thứ ba thì sao? Là một phương tiện đi lại.”
“Xe hơi? Xe đạp?” Hà Man lo lắng ra mặt. “Máy bay? Tàu hỏa?”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Tạ Vũ reo lên. “Ba từ đều đúng, tốt rồi!”
Không tốt, không hề tốt chút nào. Hà Man thấy lòng bỗng dần trĩu nặng.
Lúc này, bác sỹ lấy từ trong ngăn kéo ra vài đồ vật, sắp sẵn trên bàn.
“Bây giờ, cô hãy nhớ kỹ năm thứ này.”
Một chiếc đồng hồ, một đồng xu, một cái Pu't bi, một cái danh thiếp và một cuốn sổ. Hà Man cố gắng ghi nhớ, đễn nỗi thấy đầu óc hơi choáng váng, dường như cô muốn khắc tất cả những thứ đó vào trong đầu mình.
Cô cảm thấy bàn tay đang được Tạ Vũ nắm bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Tạ Vũ cũng cảm nhận được điều đó, anh lại càng siết chặt hơn.
Bác sỹ tiếp tục lấy ra một chiếc khăn và che lên trên bàn.
“Được rồi, cô Hà, bây giờ nói thử tôi nghe lần lượt năm món đồ vừa xong.”
“Đồng hồ, Pu't, đồng xu, và… và…”
Hà Man nói đến đó rồi chợt ngưng bặt, cô quay sang nhìn Tạ Vũ, mặt hai người đều biến sắc.
Từng giọt nước trên khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Tạ Vũ kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu vợ như một người cha yêu chiều.
“Được rồi em, trắc nghiệm xong rồi, chúng mình thành công rồi, đừng sợ, đừng sợ.”
3.
Khoảnh khắc khi được đưa vào máy cộng hưởng từ, Hà Man bỗng có cảm giác mình đang bị đưa lên đoạn đầu đài.
Thứ máy móc kỳ quặc này, có thể nhìn thấu cả một đại dương bập bềnh sóng vỗ trong đầu cô.
Trên biển đó, những mảnh ký ức, những đoạn phim rời rạc và những âm thanh hỗn loạn vẫn lập lờ trôi dạt vô định, không thể ghép lại hoàn chỉnh.
“Vùng hải mã[1] trong não cô ấy đang thu hẹp dần.”
[1] Vùng hải mã: liên quan đến việc dự trữ những thông tin cảm giác khác nhau và rất nhạy cảm với hoạt hóa “Stress”. Hải mã có vai trò quan trọng trong việc giữ và gợi lại trí nhớ về cảm xúc và nhận thức.
Người đàn ông mặc blouse trắng cầm chiếc que sắt, chỉ trên màn hình chụp cắt lớp não đang được chiếu sáng.
Anh cũng không nhớ sau lưng trông cô ấy thế nào nữa, bây giờ anh chỉ nhớ ra em…
Một chàng trai đang nhẹ nhàng ôm từ phía sau, cô cúi đầu, nhìn thấy cánh tay săn chắc của chồng đang vòng qua eo, ngước mắt lên, cô nhìn thấy cây thông Noel, cảnh mọi người đang trò chuyện, tiếng cười đùa vang khắp mọi nơi…
“Cô Hà nhiều năm trước từng bị tai nạn giao thông, sự việc lần đó làm não của cô ấy bị chấn động. Lần này não bị tổn thương lần nữa, điểm đen ở đây là vết máu tụ. Nó có phải là nguyên nhân hay không, tạm thời chúng tôi chưa thể xác nhận. Nhưng căn cứ theo hiện trạng của vùng hải mã, tình trạng hàng ngày và kết quả của bài kiểm tra trắc nghiệm với cô ấy thì…”
Miệng của người đàn ông mặc blouse trắng vẫn mấp máy không ngừng.
Anh muốn uống bia không?
Muốn! Anh hai lon, em một lon!
Đêm hè trời đã vào khuya, bóng cây xào xạc. Mùa hè… mùa hè… cái mùa mà dù trời có sập xuống cũng không thấy sợ hãi đó.
“Rất có khả năng, cô ấy bị mắc chứng thoái hóa não.”
Cùng với câu nói này, tất cả những hình ảnh sống động cũng bị biến hút đi, xa dần như những gợn sóng thoái triều.
Hà Man dần thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn tạp và định thần lại, nhận ra mình đang đứng trong phòng vệ sinh.
Cô gái đứng trước gương với mái tóc rối, mặc áo ngủ, trên tay cầm một chiếc bàn chải đánh răng.
Thì ra là do chưa tỉnh ngủ.
Hà Man ngắm lại mình, tự cười ngốc nghếch.
Dậy thì đánh răng rửa mặt, tắm một chút vậy.
Đây là lần thứ mười Hà Man tắm. Tạ Vũ ngồi phía dưới tầng, lắng nghe tiếng nước róc rách chảy trên tầng. Anh chầm chậm ngồi xuống nền nhà, tựa lưng vào tường, đối diện với cánh cửa bếp đang mở toang, bên trong là hơn chục gói muối mà Hà Man lần lượt mua về từ siêu thị. Mọi thứ cứ tích tụ dần, cho đến khi bị đóng dày như một lớp băng không thể tan chảy.
4.
Vốn dĩ Tạ Vũ vẫn tưởng rằng, mất trí nhớ sẽ theo trình tự, Hà Man sẽ bắt đầu quên lãng dần những thứ gần với hiện tại nhất, sau đó sẽ lần lượt quay về quá khứ, cuối cùng là đến tình trạng của một đứa trẻ sơ sinh.
Thực tế thì tình trạng mất trí nhớ sẽ vô cùng thất thường, ngày hôm nay Hà Man là của 5 năm trước, ngày mai có thể sẽ trở về thời Đại học, ngày kia lại trở nên bình thường, vừa bình thường được vài phút lại xách túi nói phải tham dự một cuộc họp…
Những ký ức trong đầu Hà Man bị đảo lộn hoàn toàn, nhảy qua nhảy lại, không có quá khứ, hiện tại hay tương lai, chỉ có những lựa chọn ngẫu nhiên.
Tháng 5, không khí cuối xuân vẫn tràn ngập khắp nơi. Dãy tường nhà hàng xóm hoa nở đã đến độ tàn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm lẩn khuất trong không khí lúc ẩn lúc hiện, không rõ có phải là ảo giác.
Bệnh tình của Hà Man chuyển biến xấu đi nhanh hơn so với tưởng tượng.
Ba tháng trước bác sỹ từng nói, nếu không tiến hành phẫu thuật, uống thuốc chỉ có thể trì hoãn tạm thời, không thể điều trị dứt điểm được, nhưng hiệu quả điều trị có thể chịu tác động từ bản thân người bệnh. Nếu như mỗi ngày chịu khó hoạt động vừa đủ, duy trì tốt chức năng các bộ phận cơ thể, chịu khó tập viết lại nội dung trên báo, đọc sách báo để duy trì khả năng nhận biết, như vậy thì rất có khả năng Hà Man sẽ giữ lại được từ 3 đến 4 năm ký ức của mình.
“Chúng tôi từng nghĩ, tốt nhất nên tiến hành phẫu thuật để loại bỏ cục máu đông đó đi, nhưng vị trí cục máu đó lại liên quan tới nhiều dây thần kinh quan trọng của não, xác suất nguy hiểm rất cao, chỉ có 20% cơ hội sống sót, vì vậy nên tôi đề nghị không nên phẫu thuật.”
Tạ Vũ đến nay vẫn còn nhớ như in giọng nói khẩn khiết của vị bác sỹ. Có lẽ vì kinh nghiệm công việc phong phú đã giúp ông khống chế được giọng điệu và cảm xúc của mình, đây rõ ràng là một tin tuyệt vọng, nhưng khi nói ra, ông lại khiến anh có cảm giác đó giống một lời an ủi hơn.
20% cơ hội sống sót cũng là nguyên nhân gây ra cuộc tranh cãi giữa Hà Man và Tạ Vũ.
Hà Man không muốn mình trở thành tâm thần. Kể cả lạc quan nhất, sau 3 năm nữa cô vẫn trở thành một hình nhân mất trí, không có khả năng tự kiểm soát hành vi của bản thân, có lẽ ngay cả việc đại, tiểu tiện cũng không thể tự chủ được.
Nhưng nếu làm phẫu thuật, cũng chẳng khác gì tự tử.
Quay trở về từ bệnh viện, Hà Man vẫn trong trạng thái khá tỉnh táo, sự tỉnh táo này đi cùng với cảm giác sợ hãi, và cũng đi cùng với sự tranh cãi.
“Anh thực sự muốn em bị tâm thần hay sao? Em chẳng nhớ nổi chồng và bản thân mình, không tự làm được gì cả, chẳng khác nào một đứa trẻ to xác, em cũng chẳng phải là chính mình nữa, như vậy thì sống để làm gì?”
“3 năm sau đấy sống chẳng để làm gì, thế em định đi tự tử luôn à?” Tạ Vũ cũng kích động.
“Phẫu thuật sao gọi là tự tử được? Chẳng phải vẫn có 20% hy vọng đấy sao?” Nước mắt Hà Man rơi lã chã. “Em không thể biến thành một kẻ tâm thần được, không phải vì em tiếc cho bản thân, là em muốn nhân lúc đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, tranh thủ sắp xếp tất cả mọi việc. Anh có hiểu không, cả đời này anh sẽ phải chịu khổ vì em! Anh vì em mà nghỉ làm lâu như vậy, nhỡ đâu lại bị đuổi việc, sắp tới lại phải lo tiền thuốc thang của em, nửa đời sau phải trông nom chăm sóc một đứa tâm thần, một đứa chẳng phải là Hà Man của ngày trước nữa! Anh có hiểu không? Anh mới 33 tuổi đấy, anh định phá hủy cuộc đời của chính mình sao? Đợi đến khi em không còn ý thức gì, ngay cả bản thân vô dụng như thế nào cũng không biết, lúc đó em biết giúp anh ra sao?”
“Tất nhiên anh biết. Anh cũng biết, nếu như bây giờ người bị bệnh là anh, em cũng sẽ có lựa chọn giống anh mà thôi! Chăm sóc em cả đời thì sao hả? Sao hả? Người chăm sóc em là anh, anh không thấy phiền phức thì thôi, em dựa vào cái gì mà quyết định thay anh?”
Nước mắt Hà Man tuôn dài trên gò má.
“Chúng ta không phải là vợ chồng nữa, chẳng phải là đã ly hôn rồi sao? Chẳng phải anh cũng quyết định để em sống cuộc sống mới rồi sao? Lúc đó còn có thể chia tay được, bây giờ tại sao lại không? Nếu như khi đó em chuyển đến một thành phố khác, thì anh sẽ chẳng bao giờ gặp được em nữa, vậy thì đối với anh em cũng chẳng khác gì đã ૮ɦếƭ rồi, không phải sao?”
“Anh nói không phải là không phải!!!”
Tạ Vũ hét to đến nỗi toàn thân Hà Man rung lên.
“Anh sẽ không để em ૮ɦếƭ. Anh sẽ coi em như con gái mình, đúng, như con gái mình, lớn kiểu ngược đời, càng nuôi càng nhỏ, không được sao? Đằng nào thì em cũng ngốc nghếch như vậy, già rồi không sớm thì muộn cũng sẽ tâm thần mà thôi, có sao đâu chứ?”
Tạ Vũ ôm chặt lấy cô, như sợ một giây sau Hà Man sẽ tan thành cát bụi.
Cứ thế, đây không phải là lần cãi nhau duy nhất. Hà Man luôn tâm tâm niệm niệm phải làm phẫu thuật, còn Tạ Vũ vì ngăn cản ý định này của vợ mà to tiếng, cuối cùng thì cả hai đều ôm lấy nhau mà khóc. Lần nào cũng như vậy.
Cho đến khi trí nhớ của Hà Man giảm sút đến nỗi cô không còn nhớ nổi mình phải làm phẫu thuật, cũng không thể cãi nhau với Tạ Vũ một cách trọn vẹn được nữa.
5.
Một khách hàng từng có quan hệ rất tốt với Tạ Vũ, năm nay 30 tuổi, vừa mới chia tay bạn gái sau 6 năm yêu đương mặn nồng.
Anh ta ở tầng 7 của một tòa nhà chung cư, sau khi bạn gái dọn đi, để lại vài thứ đồ dùng lặt vặt hàng ngày và một chú chó săn tên Kim Mao.
Kim Mao đã 6 tuổi rưỡi, được mang về từ những ngày đầu khi hai người họ bắt đầu chung sống, từ một chú chó bé xíu, nay đã lớn và nặng tới 38 kg. Nhu cầu vận động hàng ngày của Kim Mao là rất lớn, hai người ngày trước mỗi sáng sớm và sau khi tan làm đều dắt Kim Mao đi chạy bộ cùng.
Công việc làm đại diện khách hàng rất bận rộn, cô bạn gái thì chỉ buôn bán tự do, cả ngày cô ấy bầu bạn với Kim Mao, chỉ có đến tối khi cả nhà đoàn tụ, không khí mới trở nên vô cùng ấm áp.
Tiếc là niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Sau khi cô ấy chuyển đi, trong nhà chỉ còn mỗi Kim Mao đơn độc một mình. Anh ta mở cửa ban công quanh năm suốt tháng, bất kể đông hay hè, để phòng những khi phải làm thêm về muộn, không kịp dẫn đi dạo, Kim Mao có thể tự ra ngoài đó đại tiểu tiện.
Nhưng không lâu sau anh ta bị hàng xóm phản ánh, Kim Mao cả ngày trong nhà một mình nên thấy rất cô đơn, một ngày nọ nó ra ngoài ban công, nhìn thấy dòng người qua lại phía dưới phố, liền sủa thảm thiết mãi không ngớt, không biết có phải do nhớ chủ hay không. Hàng xóm không chịu được tiếng ồn, lập tức phản ánh với ban quản lý tòa nhà.
Anh ta đành đóng cửa ban công lại, không để nó ra ngoài nữa.
Rồi một ngày anh ta về nhà rất muộn, vừa mở cửa, một mùi hôi nồng nặc xộc vào mũi. Thì ra Kim Mao bị đau bụng, tấm thảm phía dưới bàn trà dính đầy phân nó. Kim Mao hình như cũng biết mình sai, nên không hề chạy đến ôm lấy chủ nhân, mà chỉ nằm im co quắp trong góc một cách đáng thương, ngước đôi mắt ươn ướt nhìn anh.
Chú chó đang nằm cuộn tròn kia, giờ đây trông còn nhỏ bé gầy guộc hơn so với lúc mới được sinh ra.
Anh ta không kìm được, người đàn ông 30 tuổi đó đã lặng lẽ ngồi xuống trước cửa, bật khóc nức nở.
Tạ Vũ từng cảm thấy rất khó hiểu. Không có thời gian, tại sao không tặng lại cho ai đó, hoặc bán nó đi?
Nếu cứ như vậy thì chủ cũng buồn, mà chó cũng chẳng vui.
Khách hàng cười khổ, không giải thích, mãi sau chỉ nói. “Không nỡ.”
Vậy mà, khi Danny tế nhị khuyên, với tình trạng hiện nay của Hà Man, giờ là lúc khá thích hợp để đưa cô ấy vào viện điều dưỡng, không hiểu vì sao, Tạ Vũ bỗng nhiên nhớ đến câu chuyện xa xôi kia.
Danny không phải là người duy nhất khuyên anh như vậy, cũng không phải lần duy nhất. Tiểu Hoàn, gia đình Hà Kỳ…
Những người ngoài cuộc thường lý trí hơn, họ có thể phán đoán phương thức nào mà họ cho là phù hợp nhất một cách khả quan. Tạ Vũ đi làm trở lại, Hà Man nằm viện, cô sẽ nhận được sự chăm sóc và điều trị của một đội ngũ chuyên nghiệp, đồng thời cũng giảm nhẹ gán*** cho Tạ Vũ.
“Đây là tính kế lâu dài.”
Mọi người ai cũng nói vậy.
Nhưng anh không làm được.
Giây phút đó dường như anh lại nhìn thấy vị khách hàng lớn tuổi khi xưa, mặt đầy vẻ ưu tư phức tạp, nhưng lại không thể giải thích, chỉ lặp đi lặp lại một câu “Không được, tôi không nỡ.”
Không nỡ khi thấy cô ấy như một tù nhân bị chối bỏ, cô độc nằm đó chờ người đến thăm nom, ngày lại ngày chung sống cùng với một đám người đã tắt hết mọi hy vọng giống bản thân mình. Nếu không thể ở bên cạnh cô, vậy anh sống còn có nghĩa lý gì.
6.
Buổi sáng tỉnh dậy, Tạ Vũ phát hiện ra Hà Man đã biến mất.
Anh lao ra khỏi giường như một kẻ điên, chạy xuống cầu thang suýt chút nữa hụt chân ngã lộn. Chạy đến cửa phòng, mới thấy Hà Man đã trang điểm gọn gàng, tay cầm túi, đang cúi xuống đi giày.
“Em định đi đâu thế?” Anh sợ làm cô bị kích động, bèn cố nén giọng xuống thật nhẹ, hỏi một cách tự nhiên.
Hà Man bình thản ngước lên nhìn anh mỉm cười. “Em đi làm mà! Hôm nay em có một cuộc họp quan trọng, chắc không về ăn cơm đâu.”
“Ừ…” Tạ Vũ không để lộ. “Vậy cố lên nhé.”
Hà Man hôn Tạ Vũ một cái, sau đó quay người đi ra khỏi nhà. Chân cô vừa khuất sau cánh cửa, Tạ Vũ vội ra đi giày, vơ lấy ví, trên người vẫn mặc nguyên quần áo ngủ, theo sát phía sau Hà Man.
Trên đường, Tạ Vũ mới thực sự hiểu được sự đáng sợ của căn bệnh này.
Đi phía sau Hà Man, Tạ Vũ cảm thấy Hà Man không chỉ mất đi ký ức, cô dường như còn mất đi cả linh hồn của mình.
Cô ngồi thơ thẩn hai tiếng đồng hồ trên chiếc ghế băng dài trong công viên, đôi mắt ngây dại vô hồn nhìn về phía trước, rồi lại ngồi lặng ven hồ nửa tiếng đồng hồ chỉ để nhìn cá bơi.
Tạ Vũ núp phía sau cây, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Hà Man.
Không biết bao lâu sau, đúng lúc Tạ Vũ đang định gọi điện đến công ty xin được làm việc tại nhà hôm nay, Hà Man đột nhiên đứng dậy, tiến về phía trước.
Tạ Vũ hốt hoảng tắt điện thoại, đứng dậy tiếp tục đuổi theo.
Nửa tiếng sau, Hà Man đang ở trên khu phố mua sắm. Giữa biển người tấp nập, Hà Man trở nên thật nhỏ bé, bóng dáng mảnh dẻ tiều tụy, cảm giác như sẽ bị nuốt chửng bất cứ khi nào. Tạ Vũ giả trang thành khách mua sắm đi cùng vào trong cửa hàng, tiện tay lấy một món đồ che mặt, không để Hà Man phát hiện ra. Không ngờ, Hà Man chỉ lơ đãng nhìn ngắm một lát rồi lại đi ra. Tạ Vũ cũng đi theo mà quên mất trên tay mình vẫn đang cầm món đồ kia, bảo vệ cửa hàng lập tức đi ra chặn lại. “Này, này, anh vẫn chưa trả tiền mà!”
Tạ Vũ không để ý, vứt lại món đồ rồi tiếp tục chạy ra, không ngờ, chỉ trong vòng vài giây, Hà Man đã biến mất không một dấu vết giữa dòng người qua lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc