365 Ngày Hôn Nhân - Chương 61

Tác giả: Guai Wu

Ngày 7 tháng 1 – Tán gẫu
Rốt cuộc sau khi ăn xong hết bát mì vào bụng, Lãnh Tử Tình mới có thời gian rảnh hỏi: “Anh biết nấu ăn à?”
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười, tay chỉ vào bát mì nói không chút e dè: “Chỉ giới hạn trong món mì gói mà thôi!”
Lãnh Tử Tình liền phá lên cười.
Lãnh Tử Tình thật sự đói bụng, ăn như rồng cuốn liền tù tì một lúc hai bát mì. Cô có thể khẳng định là Lôi Tuấn Vũ nấu mì rất ngon.
“Em thật may mắn!” Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cười nói.
Lãnh Tử Tình nhướn mày dò hỏi.
“Em là người con gái đầu tiên được ăn đồ ăn do tôi nấu đấy!” Lôi Tuấn Vũ ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lãnh Tử Tình liền có cảm giác mình giống như đang ở cùng với Hoa Bá vậy.
“Thật à? Cảm ơn anh nhé!” Lãnh Tử Tình ngại ngùng cười cười. Có phải cô đang làm cho hắn khó xử không nhỉ?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại inh tai làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, Lôi Tuấn Vũ đứng dậy nhận điện thoại.
Lãnh Tử Tình lúc này đã dọn dẹp bát đĩa đâu vào đấy.
“Tử Tình, em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, công ty có việc, tôi phải lập tức quay về công ty!” Lôi Tuấn Vũ thần sắc nghiêm trọng, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó.
“Vậy được rồi, anh mau đi đi! Cảm…” Chưa nói xong từ “ơn” thì di động của Lãnh Tử Tình đã vang lên: Nhớ anh khi anh ở nơi chân trời góc bể, nhớ anh khi anh ở trước mắt em…
Lãnh Tử Tình cuống quýt nghe điện, hoá ra là Hoa Bá gọi, tay không khỏi run lên, suýt nữa thì đánh rơi di động xuống đất. Lén nhìn Lôi Tuấn Vũ, thấy hắn mặt không có biểu tình gì, trong lòng mắng thầm: Làm cái quái gì vậy? Chẳng qua là nghe điện thoại thôi, cứ làm như yêu đương vụng trộm không bằng!
“Alo, anh Hoa Bá à! Cảm ơn anh, tôi không sao, chỉ bị mệt chút thôi. Không cần đâu, không cần đâu, tôi ăn rồi! Cảm ơn anh nhé!” Lãnh Tử Tình không ngừng từ chối, nhưng dường như Hoa Bá cứ kiên trì không chịu thôi.
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại nhìn bộ dáng xấu hổ lúng túng của Lãnh Tử Tình, dường như Hoa Bá nói muốn đến đây, muốn đưa cô đi ăn cơm. Tình cảm giữa bọn họ tốt đến mức chu kỳ sinh lý của cô mà hắn ta cũng quan tâm đến vậy cơ à? Nghĩ tới đây, Lôi Tuấn Vũ liền phát cáu lên.
“Tử Tình, tôi hy vọng không có người ngoài nào bước chân vào ngôi nhà này!” Lôi Tuấn Vũ ném ra một câu khó hiểu rồi đẩy cửa rời đi.
“Ê, Tuấn Vũ, Tuấn Vũ, cảm ơn anh nhé!” Lãnh Tử Tình chỉ kịp hướng ra cửa hét lên một câu.
Đầu bên kia điện thoại, giọng Hoa Bá không còn thoải mái nữa: “Tử Dạ? Ông xã em đang chăm sóc cho em à?”
Lãnh Tử Tình vội đáp: “Vâng! Anh ấy nấu mỳ cho tôi ăn, tôi vừa ăn xong rồi! Anh không phải qua đây thăm tôi đâu! Thật sự là không sao mà!”
Hoa Bá không nói câu gì, từ lúc quay trở lại nhà xuất bản, trái tim anh không còn ở trên người anh nữa. Dù ai đến báo cáo công việc anh cũng chẳng có tâm tình nào để lắng nghe, chỉ lo lắng thay cho cô.
Vài lần gặp mặt gần đây, anh không khó nhận ra sự xa cách giữa Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ. Tuy tận mắt nhìn thấy Lãnh Tử Tình được Lôi Tuấn Vũ ôm lấy rời đi, nhưng anh lại có một sự lo lắng khó hiểu, rằng cô ấy không có ai chăm sóc.
Qua ngần ấy năm trời, anh biết mỗi lần đến chu kỳ sinh lý, cô lại cực kì đau đớn. Nhớ lại lần nghiêm trọng nhất, cô kể là mình đã ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự! Nếu không vì anh trai cô đúng lúc đó tìm cô có việc, thì e rằng người nhà không ai phát hiện có người ngất xỉu trong phòng mình.
Nhớ lại chuyện đó, Hoa Bá liền nhấp nhổm không yên. Anh hối hận lúc ấy mình không sớm một bước ôm cô rời đi trước.
Rốt cuộc, khi thư ký của anh đang báo cáo hạng mục công việc thứ ba, Hoa Bá bèn ngắt lời cậu ta: “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi!”
A Dương có phần buồn bực nhìn Hoa Bá. Lão đại hôm nay tựa hồ rất không vui! Lúc cậu ta đang báo cáo, sắc mặt của lão đại trở nên rất khó chịu, làm cậu ta cứ nghĩ rằng mình có vấn đề gì đó, sợ đến nỗi toát mồ hôi hột!
Nhưng bây giờ thì cậu ta biết, trong lòng lão đại có tâm sự. Loại chuyện gì có thể làm người đàn ông thường ngày trầm ổn đến độ không việc gì có thể làm anh chấn động, mà nay lại lộ ra thần sắc phiền muộn như thế này đây? Vẫn là bớt đoán già đoán non chút đi! A Dương cuối cùng cũng thở dài, cáo từ xong thì đẩy cửa bước ra.
Hoa Bá lập tức gọi điện thoại…
Nếu như tai anh không có vấn đề, thì anh nghe được Lôi Tuấn Vũ nói là: “Tôi hy vọng không có người ngoài nào bước chân vào ngôi nhà này!” Câu nói này phải chăng là tên họ Lôi kia đang cảnh cáo Tử Dạ? Hắn đang ghen với anh chăng?
Cuối cùng thì hôn nhân của Lãnh Tử Tình cũng đã hé ra một tia sáng đáng mừng: “Vậy tốt rồi, Tử Dạ à, em phải chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận không cảm lạnh đấy, em đã uống nước đường đỏ chưa vậy?”
“Ha ha!” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Lãnh Tử Tình.
“Cười cái gì?”
“Tôi cười anh giống như thiếu nữ mới lớn vậy! Anh đường đường là một người đàn ông đấy có được không, đừng tự làm như là mình nhiều kinh nghiệm lắm vậy!” Lãnh Tử Tình cười không khép miệng lại được.
“Ha ha, là em dạy cho tôi kinh nghiệm mà…” Hoa Bá cũng cười, không nhịn được mà trêu cô.
“Ha ha ha! Thôi đi! Anh mà nói vậy thì đám con gái ngưỡng mộ anh chẳng tới tìm tôi tính sổ ý chứ! Tôi đã biến một anh chàng đẹp trai đến mức khiến người khác ngẩn ngơ như anh trở thành một cô gái, bọn họ không đến lột da tôi mới là lạ!”
Đẹp trai đến mức khiến người khác ngẩn ngơ? Là nói anh sao? Hoa Bá mặt mày sáng rỡ, niềm vui sướng như nở hoa trong lòng.
“Còn cười được à, xem ra em không sao thật!” Hoa Bá thảnh thơi ngồi dựa lưng vào ghế, thật mong đầu kia điện thoại không bao giờ ngắt.
“Đã bảo là không sao rồi mà! À đúng rồi anh Hoa Bá, ngày mai tôi đi làm lại. Hôm nay bỏ đi như vậy, thật ngại quá, làm lỡ hết công việc.” Lãnh Tử Tình thầm lè lưỡi, mới đi làm được 2 hôm, nhiệm vụ ông chủ giao cho còn chưa hoàn thành, tác phong làm việc của cô thật là đạt yêu cầu quá đi!
“Đối với tôi mà em còn khách sáo vậy à…. Là do tôi quên nhắc nhở em… trách nhiệm là do tôi chịu, em yên tâm đi, từ giờ tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa đâu…” Giọng Hoa Bá rất khẽ khàng, bởi vì Lãnh Tử Tình không có trước mặt anh, có những lời anh cứ thuận miệng nói ra. Nếu như cô ấy ở đây, e rằng anh không đủ dũng khí để nói.
Lãnh Tử Tình sửng sốt hồi lâu, mới lúng túng đáp lại: “Ách, cái này, Hoa Bá… Không cần đâu! Loại chuyện này mà phải để anh nhắc nhở, thật sự là ngại quá!… Tôi…”
“Sao vậy Tử Dạ? Em đây là qua cầu rút ván hả? Mấy năm trời nay, tôi hàng tháng đều nhắc nhở em, tính ra cũng phải 4, 5 chục lần rồi! Sao? Bây giờ em biết rụt rè rồi à?” Hoa Bá cố ý nói không vui.
Ui! Lãnh Tử Tình ngả người vào ghế sô pha, ông trời ơi! Ai bảo anh lừa gạt người ta trước? Rõ ràng là đàn ông, mà lại gắn cái mác thiếu nữ lên đầu. Ách, còn mặt dày kêu ca nữa chứ?
“Được rồi được rồi! Tuỳ anh! Thật là…!” Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ nói. Gió chiều nào che chiều ý, tuỳ hắn đi!
Hai bên trầm mặc một hồi, Hoa Bá vẫn không muốn dập điện thoại.
“Tử Dạ, mệt à? Hay đi ngủ một chút đi!”
Lãnh Tử Tình nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hoa Bá phảng phất như nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh, trong lòng nổi lên từng đợt sóng ấm áp, dịu dàng đáp: “Vừa mới ngủ rồi, cảm ơn anh! Tôi một lúc nữa sẽ lên mạng, vẫn còn sớm, làm cho xong công việc. Buổi tối còn chưa biết có chuyện gì không! Nhân lúc còn tương đối thoải mái này mà làm thêm chút việc.”
“Buổi tối còn có thể đau không?” Hoa Bá lập tức cuống lên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc