365 Ngày Hôn Nhân - Chương 316

Tác giả: Guai Wu

Anh đói bụng
Dịch: benbobinhyen
Đang nói chuyện say sưa! Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt lù lù xuất hiện một người đàn ông, dọa Lãnh Tử Tình sợ tới mức “Á” một tiếng thét lên kinh hãi, di động rơi xuống giường…
“Alo? Tử Tình? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Hoa Bá rất nhỏ, từ di động truyền ra.
Lãnh Tử Tình vỗ vỗ ***, giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đang nhíu chặt mày này, vừa nãy bị hắn dọa, ba hồn bảy vía đã bay mất một nửa rồi! Chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy hắn cất giọng không vui nói: “Điện thoại của ai?!”
Đầu dây bên kia Hoa Bá nghe thấy tiếng Lôi Tuấn Vũ, lập tức im bặt! Anh len lén cúp điện thoại. Nhìn di động hồi lâu, nhếch nhếch khóe miệng cười tự giễu.
Có lẽ cô không biết, anh nhìn thấy cô gọi đến đã kích động đến mức nào! Haiz! Tử Tình, anh phải kiềm chế nỗi chờ mong đối với em thế nào đây?!
Bên này, Lãnh Tử Tình sửng sốt, lạnh lùng trả lời: “Một người bạn!”
“Bạn? Đã muộn thế này, em không sợ bạn gái anh ta hiểu lầm?” Ngữ khí chất vấn hiển nhiên của Lôi Tuấn Vũ thật giống như đã bắt được thóp người ta.
Kỳ thật, hắn đứng ở đây cũng đã một lúc rồi, đương nhiên biết là điện thoại của ai! Chỉ có điều hắn nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô thì rất không thoải mái mà thôi!
“Việc này e là không phiền Lôi tiên sinh phải quan tâm!” Lãnh Tử Tình lườm hắn trắng mắt! Mắt không nhìn thấy, lại có thể đi vào phòng cô! Giống như ngựa quen đường cũ vậy. Lãnh Tử Tình không biết, ba năm qua, hắn đã hình thành thói quen này, mặc dù hiện giờ không nhìn thấy, nhưng như đã quen thuộc, rất dễ dàng đi vào.
“Anh chỉ quan tâm khi anh gọi di động cho em, đường dây có đang bận hay không!” Lôi Tuấn Vũ chậm rãi nói, tay chạm đến mép giường, hắn còn ngồi xuống.
“Anh làm gì vậy?” Lãnh Tử Tình như chú thỏ bị kinh sợ.
“Sao vậy? Em hình như rất sợ anh?” Lôi Tuấn Vũ nhạy cảm “nhìn” về phía cô.
“Lôi Tuấn Vũ! Anh lại muốn làm gì?!” Lãnh Tử Tình lùi người về phía đầu giường, sao cô cứ cảm thấy hình như hắn sắp nhào đến vậy.
“Anh đói bụng!” Lôi Tuấn Vũ nói chẳng khác gì một đứa trẻ.
Ông trời ơi! Cô thật muốn cứ như vậy P0'p ૮ɦếƭ hắn!
“Anh đói bụng? Tôi nhớ lúc tối anh ăn không ít!” Lãnh Tử Tình hoàn toàn không muốn nghe theo sự sai bảo của hắn.
“Phải. Có điều bây giờ chắc là nửa đêm rồi, em cảm thấy anh không nên ăn chút đồ ăn khuya sao?” Lôi Tuấn Vũ hợp tình hợp lý nói, giống như Lãnh Tử Tình không làm là có tội vậy.
Lãnh Tử Tình nắm chặt nắm tay, căm giận nhìn bộ dạng vô tội của hắn: “Lôi Tuấn Vũ! Đói bụng thì đi ngủ đi! Tôi không có tâm trạng giỡn với anh!”
Hừ! Lãnh Tử Tình nằm xuống, trùm chăn kín đầu, cô quả thực bị Lôi Tuấn Vũ chọc tức điên lên rồi! Rõ ràng là cố ý mà!
Một bàn tay ma quái mò vào trong chăn, hơn nữa còn sờ soạng lung tung.
“Á! Anh làm gì vậy?” Lãnh Tử Tình vội ngồi dậy, dùng chăn quấn kín người. Cô sao có thể quên Lôi Tuấn Vũ là một tên vô lại có ý thức xâm chiếm vô cùng mãnh liệt chứ?!
“Hàn tiểu thư, em không để ý đến thân thể của anh như vậy, có phải là thái độ làm việc của em có vấn đề không?!” Lôi Tuấn Vũ lưng hướng về phía ánh đèn, không nhìn rõ vẻ mặt hắn!
Đã muốn hại người thì sẽ bất chấp thủ đoạn! Lãnh Tử Tình nhẫn nhịn nói: “Lôi Tuấn Vũ! Anh rõ ràng là đang cố ý kiếm cớ…”
“Hàn tiểu thư, anh đói bụng!” Lôi Tuấn Vũ vẫn kiên trì.
Lãnh Tử Tình nắm chặt nắm tay, căm giận trừng mắt nhìn hắn! ૮ɦếƭ thật, hắn là muốn giỡn ૮ɦếƭ cô nha! Mạnh mẽ xốc chăn lên, Lãnh Tử Tình hầm hầm dậm mạnh chân, mở cửa xong lại hầm hầm đi ra ngoài! Phong độ của cô đều bị hắn chọc cho chạy mất hết rồi!
Khóe miệng của Lôi Tuấn Vũ lại nhếch lên cười xấu xa, rõ ràng là nụ cười không có ý tốt.
Thế là, hắn xoay người lên giường, nằm ở chỗ cô vừa nằm lúc nãy, hơi ấm trên người cô vẫn còn lưu lại ở đó.
Lãnh Tử Tình quả thực muốn phát điên. Đeo tạp dề, nửa đêm xuất hiện ở phòng bếp, cô thật đúng là bội phục khả năng nhẫn nại của chính mình! Người kia trước đây cũng không tốt đẹp gì, không ngờ bây giờ còn xảo quyệt như vậy!
Hai quả trứng chiên, cô vẫn còn đề phòng, lo hắn nói một quả không đủ, còn đòi nữa, chính mình chẳng phải là rất cẩu huyết sao!
Cùng với tiếng bước chân của cô, Lôi Tuấn Vũ ngửi thấy mùi trứng chiên thơm phức.
“Anh! Nằm trên giường của tôi để làm gì?!” Lãnh Tử Tình đi lên trước đặt cái đĩa lên bàn, cạch một tiếng.
“Nếu không em bảo anh ngây ngốc đứng chờ em mười lăm phút sao?” Lôi Tuấn Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
“Sao anh biết là mười lăm phút?” Lãnh Tử Tình nhìn đồng hồ, quả nhiên.
Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ khẽ nhếch, ha ha, bởi vì anh là ông xã của em! Nhưng câu này rốt cuộc cũng không nói ra miệng.
“Được rồi, ăn đi!” Lôi Tuấn Vũ hai tay để sau đầu, sai bảo.
Trời ạ! Cái người này! Còn muốn cô bón cho hắn chắc?! “Lôi Tuấn Vũ, ở ngay trên bàn, chắc anh có thể tự ăn được.”
“Anh nói em đó! Bữa tối ăn ít như vậy, bây giờ chắc là cũng đói bụng rồi.” Ngữ khí Lôi Tuấn Vũ tự nhiên đến vậy, làm cho Lãnh Tử Tình sửng sốt, xấu hổ đứng ở đó.
Hắn? Hóa ra hắn vì cô, mới muốn ăn khuya?
“Này, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Rõ ràng anh nói đói bụng mà…”
“Lại đây, ngồi xuống ngoan ngoãn ăn đi!”
Lãnh Tử Tình không đợi nói xong, đã bị Lôi Tuấn Vũ kéo lại… Hắn không nhìn thấy, cánh tay vươn quá dài, mò mẫm lung tung lại thành công tóm được vai cô. Thế là cô bị hắn ấn xuống giường.
Sờ sờ soạng soạng, hắn bưng đĩa trứng chiên kia ngang ngạnh nhét vào tay cô, khẩu khí không thể từ chối: “Ăn!”
Trong lòng Lãnh Tử Tình bất chợt cảm động! Hắn thế mà lại nhớ bữa tối cô ăn ít? Quan tâm cô như vậy… Trong đầu kịch liệt cảnh báo! Hắn đâu có quan tâm cô? Rõ ràng là quan tâm “Hàn tiểu thư” mà! Lôi Tuấn Vũ ૮ɦếƭ tiệt!
Buồn bực ăn miếng trứng thật to, giống như đó là Lôi Tuấn Vũ thật vậy! Mỗi miếng cô ăn lại cảm thấy trong lòng nóng lên không ít.
“Được rồi, tôi ăn xong rồi. Anh có thể quay về ngủ rồi chứ?” Lãnh Tử Tình xoa xoa miệng. Hiện giờ trong lòng cô rất buồn bực, hắn càng tốt với mình, cô lại càng cảm thấy buồn bực!
“Được… đỡ anh một chút.” Lôi Tuấn Vũ nhổm dậy, vươn tay ra, làm bộ muốn xuống giường.
Lãnh Tử Tình vươn tay ra, nắm lấy cánh tay hắn, nhưng không ngờ bị hắn kéo lại, nhào lên người hắn.
Lôi Tuấn Vũ liền thuận thế giam cầm cô trong ***, giọng nói tràn đầy từ tính vang lên bên tai cô: “Cùng nhau ngủ đi!”
“Anh! Buông tôi ra! Lôi Tuấn Vũ, anh là đồ tiểu nhân! Sắc lang…” Lãnh Tử Tình không ngờ hắn sẽ như vậy, ra sức giãy dụa, lại bị hắn ôm chặt cứng, không thể động đậy.
Trứng chiên vừa mới ăn vào đến dạ dày, bị đè ép dữ dội như vậy, từng đợt từng đợt dội ngược lên.
“Đừng náo loạn, ngoan ngoãn ngủ đi. Anh chỉ cần ôm em là được rồi!” Giọng Lôi Tuấn Vũ rất dịu dàng. Kỳ thật hắn rất muốn mình ngủ đi, nhưng không biết làm sao, từ khi biết người bên cạnh mình là Lãnh Tử Tình, trái tim Lôi Tuấn Vũ không thể kiểm soát được, chỉ muốn ở gần cô! Có lẽ là sợ cô sẽ bỏ trốn!
“Lôi Tuấn Vũ!”
“Suỵt… ngủ đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc