365 Ngày Hôn Nhân - Chương 267

Tác giả: Guai Wu

Ngày 3 tháng 4: Yêu râu xanh lúc nửa đêm
Thiên đạo thù cần: Tôi ở Tiểu Kiều Nhân Gia đường Ngũ Tứ Tân Hải đợi em. Qua mười hai giờ đêm, nếu em không xuất hiện, tôi sẽ rời đi.
Lãnh Tử Tình: Đợi một chút.
Lại phát hiện biểu tượng của đối phương không thấy đâu, nhảy xuống phía dưới cùng, trở nên u ám. Trời ạ! Lãnh Tử Tình kỳ thật muốn nói, đại loại như là quá muộn rồi! Thế nhưng đã không còn cơ hội! Làm sao bây giờ? Mười hai giờ, còn có hai mươi phút. Chỗ anh ta nói cũng chỉ cách đây có năm phút đường đi. Nhưng đã muộn thế này, cô một mình ra ngoài, thực sự là không an toàn.
Rốt cuộc có nên đi hay không? Tiểu Kiều Nhân Gia, cô biết. Là một quán ăn vặt mở cửa hai mươi bốn giờ. Tuy cô chưa từng đến, nhưng cũng thường xuyên đi qua đó. Lái xe taxi đến có vẻ nhiều, trước cửa thường đỗ bốn, năm chiếc.
Nếu cô không xuất hiện, vậy anh ta biến mất khỏi thế giới này thì làm thế nào? Như vậy cô sẽ áy náy biết bao. Hơn nữa, đó là quán ăn vặt mở cửa hai mươi bốn giờ, lúc này hẳn là có không ít người ở đó, sẽ có chuyện gì chứ?! Người tuy rằng phải cẩn thận, nhưng cũng không thể bỏ mặc một người đang chán sống chứ!
Thế là, cô không nói hai lời đóng máy tính lại, đi rửa mặt, mặt mộc đi ra khỏi nhà.
Mặc dù chỉ có năm phút đi đường, nhưng Lãnh Tử Tình vẫn bắt taxi đi, lái xe còn kinh ngạc nhìn cách ăn mặc của cô. Cô biết, anh ta nhất định là nhìn bộ quần áo này của mình, không giống như người ra vào quán ăn vặt này, bẽn lẽn cười một cái.
Con người mà, xưa nay đều trông mặt mà bắt hình dong!
Bước vào quán ăn vặt kia, người ở bên trong cũng không nhiều, nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất ấm áp. Lãnh Tử Tình xem xét từng người một, không phát hiện thấy người nào đi một mình.
Bà chủ quán nói giọng từ nơi khác đến, nhiệt tình tiếp đón: “Mời vào mời vào, xin hỏi tiểu thư, cô muốn ăn gì?”
Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi tìm người.” Nhận được ánh mắt từ khắp bốn phía.
Bà chủ quán ồ một tiếng, hỏi: “Cô tìm ai? Vào bên trong đi!”
Lãnh Tử Tình thì thào: “Một người đàn ông…”
“Tiểu thư, tôi chính là đàn ông, cô có tìm không?” Một người đàn ông đang uống bia nhe răng cười trêu chọc, mấy người cùng uống với anh ta cười vang.
Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu nhíu mày, chỗ này thật là… Nhìn kỹ người đàn ông kia, lại cảm thấy rất đơn giản, không giống loại người này!
Bà chủ quán quay đầu mắng: “Được rồi được rồi, đừng có làm loạn chuyện làm ăn của tôi! Cả ngày uống rượu, đậu xe trước cửa quán của tôi, tôi còn phải thu phí đậu xe đấy!”
Người đàn ông kia không giận mà lại cười: “Ai da, bà chủ, nếu không đêm nay tôi ở lại phòng trong một đêm, coi như là trả phí đậu xe!
Lại là một trận cười vang!
Bà chủ quán chua ngoa nói: “Phi phi phi! Xem anh ra vẻ kìa! Qua mười hai giờ đêm, vợ anh sẽ đến bắt người đó! Mẹ kiếp anh lại còn dám lên giường của lão nương!”
“Á? Mấy giờ rồi? Mười hai giờ rồi?” Người đàn ông kia quả nhiên vẻ mặt lo lắng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói với một người bạn đối diện, “૮ɦếƭ rồi! Sao cậu không nhắc tôi! Xong rồi, phải gọi điện cho vợ tôi! Mau lên, nếu không đến thật đấy!”
“A ha ha ha!” Mọi người cười đến càng tưng bừng. Người đàn ông này, có lòng miệng hùm gan thỏ, kỳ thật cũng rất đáng yêu! Có điều chỉ là anh hùng ngoài miệng mà thôi.
Lãnh Tử Tình có chút xấu hổ nhìn cảnh này, quả thực là chưa từng gặp qua. Đột nhiên phát hiện bên trong hình như còn có một người, liền hỏi: “Bà chủ, bên trong còn có người không?”
Bà chủ lập tức cười nói: “Có có có! Đúng rồi, vừa nãy có một người đàn ông đến, hình như cái gì cũng không gọi, anh ta nói đợi người đến, ở trong cùng đó, cô có muốn đi xem có phải là người cô tìm không?”
Lãnh Tử Tình vui mừng, vội vàng gật đầu, đi vào bên trong.
Nín thở, Lãnh Tử Tình khẽ gõ cửa, bên trong vang lên một giọng trầm thấp: “Mời vào!”
Lãnh Tử Tình dè dặt đi vào, nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi đưa lưng ra cửa: “Anh là…”
Người đàn ông kia xoay người lại: “Tử Dạ phải không? Tôi là Thiên đạo thù cần!”
Là một người đàn ông vóc dáng rất cao, khuôn mặt có chút tiều tụy. Tóc tai rối bù, râu ria khá dài, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn có thể nhận ra, nếu không quẫn bách như vậy thì cũng có thể coi là một người đàn ông tuấn tú.
“Vâng, anh… đến rất lâu rồi?” Lãnh Tử Tình có chút ngại ngùng ngồi xuống, không biết phải bắt đầu như thế nào. Cũng không thể vừa đến đã nói những lời linh tinh như là anh không thể ૮ɦếƭ được!
“Ừm, cũng vừa đến.” Anh ta cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đánh giá Lãnh Tử Tình từ trên xuống dưới một lượt, “Mau ngồi xuống! Tôi còn tưởng là em không thể tới chứ!”
“Ngày mai anh định đi đâu?” Lãnh Tử Tình vào thẳng chủ đề.
Thiên đạo thù cần cười khổ sở, cúi đầu, rót một chén trà, đưa cho Lãnh Tử Tình: “Uống chén trà đi đã! Muộn thế này còn bắt em đến gặp tôi!”
“Cám ơn!” Lãnh Tử Tình nhận lấy cái chén ủ ấm tay, không khỏi đánh giá người đàn ông trước mặt. Thật sự rất khó tưởng tượng một người đàn ông như thế này sẽ đọc tiểu thuyết của cô. Nghĩ đến những tình tiết mà mình viết, không khỏi có chút không được tự nhiên.
Thiên đạo thù cần nhìn tay cô chỉ ôm lấy cái chén, nói: “Sao không uống?”
“Vâng, ủ ấm tay đã. Anh không giống lắm so với tưởng tượng của tôi.” Lãnh Tử Tình muốn dời đi tâm tình của anh ta.
“Phải không? Tôi trong tưởng tượng của em có phải là rất xấu!” Giọng nói của Thiên đạo thù cần rất nhỏ, giống như không còn sức lực vậy.
“Không phải không phải, tôi chỉ là thật không ngờ người đàn ông như anh sẽ xem tiểu thuyết của tôi!” Lãnh Tử Tình cười cười.
Đối phương đột nhiên sửng sốt, lập tức nhếch nhếch khóe miệng, không nói năng gì, lại chỉ nhìn cái chén của cô nói tiếp: “Mau uống đi, nếu không sẽ nguội mất!”
“Vâng.” Lãnh Tử Tình gật gật đầu, cầm chén đưa lên miệng, trong lòng đang nghĩ xem phải khuyên nhủ anh ta thế nào.
Thấy cô nhẹ nhàng thổi thổi, uống được nửa chén trà, Thiên đạo thù cần chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lập tức thay đổi vẻ uể oải lúc trước, trong mắt còn chứa ý cười.
“Thiên đạo thù cần, ngày mai anh định đi đâu, có thể nói cho tôi biết không?” Lãnh Tử Tình đặt cái chén xuống, hỏi dò. Nhìn vào mắt Thiên đạo thù cần, rành rành phát hiện anh ta dường như có gì đó không thích hợp.
“Em quan tâm tôi?” Thiên đạo thù cần không trả lời ngay, chậm chạp nói.
“Đương nhiên, anh là độc giả của tôi, tôi đương nhiên quan tâm anh!” Lãnh Tử Tình không biết anh ta có chỗ nào không đúng, chỉ là có một trực giác, nói không ra.
“Chỉ là như vậy sao?” Nhíu mày, dường như không để tâm, Thiên đạo thù cần còn có chút gấp gáp nhìn nhìn đồng hồ.
“Chúng ta chẳng phải cũng là bạn bè sao?” Lãnh Tử Tình cười nói.
Ánh mắt Thiên đạo thù cần biến đổi, có chút rối loạn, nhưng lập tức khôi phục bình thường.
“Thiên đạo thù cần, anh nhất định không được nghĩ quẩn…” Đột nhiên cảm thấy choáng váng, Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, lại phát hiện mặt đối phương có chút mơ hồ, “Thiên…”
Cô vội lắc mạnh đầu, phát hiện tầm mắt của mình càng thêm mơ hồ! Một dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm toàn thân, vừa định nói gì đó, liền mất đi tri giác…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc