30 Ngày Làm Gay - Chương 60

Tác giả: Lâm Tri Lạc

Tuy cha mẹ của Vương Nghiễm Ninh đã mở lòng. Nhưng lúc Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh trở về nhà vẫn còn rất khẩn trương.
Nhất là Trương Linh Dật, hắn khẩn trương đến độ không đành lòng nhìn thẳng. Vì thế lúc mẹ của Vương Nghiễm Ninh ra mở cửa, não của Trương Linh Dật loạn thành một đoàn, mở miệng nói một câu: ”Mẹ, chúng con đã về.”
Mẹ Nghiễm Ninh: ”...”
Tuy rằng bề ngoài bà đã chấp nhận chuyện mình có thêm một đứa con trai. Nhưng trong lòng muốn hoàn toàn tiếp nhận, cũng cần phải có thêm thời gian.
Trương Linh Dật cũng biết mình vừa lỡ lời. Trong nháy mắt hiểu được cảm nhận của Vương Nghiễm Ninh ngày trước, khi y thất thố trước mặt cha mẹ mình. Vì thế nụ cười trên mặt hắn liền đông cứng lại.
Khoé miệng Vương Nghiễm Ninh giật giật, đem hắn đẩy vào nhà trong. Quay về phía mẹ mình gật đầu nói: ”Mẹ.”
Mẹ Nghiễm Ninh không nói gì, dẫn hai người vào trong nhà. Cha của Vương Nghiễm Ninh cũng ngồi ở chỗ cũ như lần đầu tiên cả hai về thăm. Ông ngồi trên ghế salon xem TV, vẻ mặt vẫn có chút cứng ngắc. Hiễn nhiên ông vẫn đang cố điều chỉnh tâm lý của bản thân mình.
”Cha.” Vương Nghiễm Ninh gọi một tiếng
Vẻ mặt của cha Nghiễm Ninh vẫn lạnh lùng cứng ngắc như trước, nói: ”Lại đây xem TV.”
Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng thở ra trong lòng. Dù sao ông cũng không nói điều gì khó nghe, nên y liền kéo Trương Linh Dật đi đến. Nhưng không ngờ cha Nghiễm Ninh chỉ tay về phía Trương Linh Dật nói: ”Cậu tên gì?”
Vương Nghiễm Ninh: ”...”
Trương Linh Dật nở một nụ cười rồi vội vàng nói: ”Thưa chú, con tên là Trương Linh Dật.”
Khoé miệng cha Nghiễm Ninh giật giật: “Tên này nghe phổ biến quá, qua đây viết tên cậu xuống, ta đi xem hai đứa có hợp nhau không.”
Vương Nghiễm Ninh: = =|||: ”Cha, hiện giờ là thời đại nào rồi?”
Cha Nghiễm Ninh trừng mắt nhìn y, liếc một cái: ”Ít nói nhảm đi, phải nghe theo ta.”
Trương Linh Dật cũng vội vàng cười nói: ”Dạ, đều nghe theo chú.”
Cha Nghiễm Ninh lúc này mới vừa lòng, đôi lông mày giật giật: ” Được rồi, tiểu Trương đúng không? Cậu đi nấu cơm trước đi.”
Trương Linh Dật: ”...”
Vương Nghiễm Ninh: ”...”
Mẹ Nghiễm Ninh xấu hổ, đứng ở bên cạnh nói tiếp: ”Khụ khụ, cơm chiều vẫn chưa có nấu, tiểu Trương, con theo ta đi nấu cơm.”
Hoá ra cha mẹ Vương Nghiễm Ninh gọi hai người trở về ăn cơm, thật chất chỉ muốn Trương Linh Dật đến đây nấu cơm.
Vương Nghiễm Ninh im lặng đổ mồ hôi một chút, Trương Linh Dật trong lòng cũng âm thầm hô may mắn. Dù sao cha vợ cũng còn để mắt đến kỹ năng này của mình ah’. Vì thế hắn lập tức vẫy đuôi nghiêm túc nói: ”Chuyện này không thành vấn đề, chú muốn ăn món gì, con lập tức đi nấu.”
”Ừ.” Cha Nghiễm Ninh cũng nghiêm túc tự hỏi bản thân mình, sau đó ông nói: ”Gà, vịt, cá, mỗi loại một món, canh hầm, cũng phải có một đĩa rau xanh.”
Trương Linh Dật vội vàng tiếp lời nói: ”Không việc gì, chúng ta ra ngoài mua những thứ ấy về.”
Vì thế đứa con rễ tương lai cực kì nhiệt tình, cùng mẹ vợ đang thích ứng với tình trạng hiện tại đi dạo siêu thị.
Nhờ vào việc mua thức ăn nhiều năm trong siêu thị, nên Trương Linh Dật đã tích góp được không ít kinh nghiệm mua thức ăn. Vì thế hắn đã thành công chinh phục được mẹ vợ tương lai của mình.
”Cô ah’, chọn cá phải chọn loại này, mang cá vẫn còn đỏ tươi, thân cá dính chất nhầy và con mắt vẫn lồi ra, chứng tỏ con này vẫn còn tươi. ”
Trương Linh Dật trong thời điểm thích hợp liền biểu hiện trình độ của mình trên phương diện này. Nhưng đối mặt với một người có nhiều năm kinh nghiệm mua thức ăn như mẹ của Vương Nghiễm Ninh. Hắn cũng phải để cho bà biểu hiện khả năng của mình: ”Nhưng mà cô ơi, con không biết chọn gà cho lắm, hay cô chỉ cho con đi.”
...
Vì thế, chỉ một chuyến mua đồ ăn, Trương Linh Dật đã thành công chiếm được tình cảm của mẹ Nghiễm Ninh. Cũng thành công ngồi trên ngai vàng đứa ’’con dâu quốc dân”.
Trở về nhà Vương Nghiễm Ninh, Trương Linh Dật càng xuất ra bản lãnh của mình. Hắn làm một tô súp gà nấu nấm tuyết nhĩ, một đĩa vịt nướng, một đĩa cá chiên, bắp cải xào, và một tô canh gà hầm nấm.
Cha Nghiễm Ninh ăn rất ngon miệng, vô cùng hài lòng. Trong lúc ăn cơm còn mở ra một chai R*ợ*u, cũng nói chuyện vài câu với Trương Linh Dật. Ông chỉ hỏi mấy câu đơn giản về gia đình và công việc của hắn vv..v.. Trương Linh Dật cũng rất thành thật trở lời ông.
Sau khi cha Nghiễm Ninh nghe Trương Linh Dật nói, tảng đá trong lòng cũng dần dần buông xuống. Dù sao gia thế của hắn cũng rất minh bạch, công việc cũng có chứ không giống một người lộn xộn linh tinh. Nên cuối cùng ông cũng không còn làm khó hai người nữa. Còn chủ động mở lời, nói bọn họ ở lại nhà một đêm.
Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh dĩ nhiên vô cùng vui vẻ. Nhưng vì Vương Nghiễm Ninh đã nhiều năm không về nhà. Nên mớ hành lý lộn xộn từ Đài Loan chất đầy trong phòng. Tranh thủ lúc Trương Linh Dật đi tắm, y thu dọn lại căn phòng một chút.
Đồ vật của Vương Nghiễm Ninh cũng không nhiều lắm. Lúc rời khỏi Đài Loan, y đã đem một số đồ không cần thiết cho người khác hoặc ném đi. Hành lý ký gửi về cũng chỉ là những món đồ không nỡ ném đi hoặc vẫn còn cần thiết. Như một số sách giáo khoa, giấy chứng nhận, mấy bộ quần áo, cũng có một số thứ linh tinh khác.
Vương Nghiễm Ninh ít khi được trở về nhà, nên y vừa thu dọn vừa thích thú ngắm nhìn những món đồ này.
Lúc Vương Nghiễm Ninh gần trở về nước, một số bạn học đã tặng cho y một cuốn sổ. Bên trong ghi lại rất nhiều hồi ức của y khi còn ở Đài Loan. Cũng có một nữ sinh viên thích y, đã tặng cho y một chai ngôi sao bằng thuỷ tinh.
Vương Nghiễm Ninh vừa nhìn vừa cười, sau đó y lại thấy một chiếc điện thoại di động.
Đó là chiếc điện thoại Vương Nghiễm Ninh đã dùng khi còn học ở đại học F. Sau khi y đi Đài Loan đã trực tiếp thay đổi di động cùng số sim. Nên chiếc điện thoại di động này vẫn luôn bị ném trong góc. Không nghĩ tới nó lại nằm trong đống hành lý ký gửi.
Lại nói tiếp, chiếc điện thoại di động này cũng được coi là một trong những vật chứng kiến y và Trương Linh Dật lập ra bản hiệp nghị.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy có một loại cảm giác khó có thể miêu tả. Như có một loại ma lực nào đó, y nhấn nút mở nguồn chiếc điện thoại. Nhưng bên trong không có pin, vì thế y loay hoay nữa ngày, cuối cùng cũng tìm được cục sạc. Y cắm vào ổ điện bắt đầu sạc điện thoại.
Hoá ra vẫn có thể khởi động được máy, Vương Nghiễm Ninh cảm khái, cái di động này chất lượng thật tốt.
Nhưng mà khởi động được máy cũng vô dụng thôi. Dù sao bốn năm nay y cũng không có dùng số sim này. Có lẽ số điện thoại đã sớm bị vô hiệu hoá.
Nhưng có một chuyện làm y không ngờ đến, điện thoại vừa khởi động không bao lâu. Đột nhiên rung lên, thông báo nhận được một tin nhắn. Chốc lát, điện thoại lại tiếp tục rung lên, lại có thêm một nhắn nữa.
Vương Nghiễm Ninh trong lúc này vô cùng kinh ngạc, y nhìn thấy di động không ngừng rung lên, tin nhắn như thuỷ triều cuồn cuộn gửi đến.
Di động rung lên một hồi lâu, sau đó lại tiếp tục rung lên. Vương Nghiễm Ninh dứt khoát ném chiếc điện thoại lên giường. Y nhìn màn hình di động không ngừng loé lên. Cho đến khoảng hai mươi mấy phút sau, chiếc điện thoại di động rốt cuộc ngừng rung.
Vương Nghiễm Ninh lấy làm khó hiểu, lúc này mới cầm di động lên. Y nhận được tổng cộng 423 tin nhắn mới. Nhấn nút mở danh sách tin nhắn, trên màn hình tràn gập một dãy số điện thoại gửi tin đến. Số điện thoại của Trương Linh Dật trong bốn năm nay chưa từng thay đổi. Trong lòng y bỗng xuất hiện một cảm giác phiền muộn nói không nên lời. Y nhẹ nhàng ấn nút, mở một tin nhắn —— Thụ thụ, anh gần đây đang chuẩn bị tài liệu đi Đài Loan, nếu như thuận lợi, có thể cuối năm sẽ qua đó.
Ngày gửi đi cũng cách ngày y trở về không không bao lâu.
Y lại mở ra tin nhắn thứ hai —— Thụ thụ, anh gần đây tự học tiếng Đài Loan, tuy rằng tiếng Đài Loan rất khó học. Nhưng mà anh vốn có tài văn chương tung hoành tứ phương. Nhất định có thể chinh phục được ngôn ngữ này ah’, wow hahaha...!
Tin nhắn thứ ba —— Thụ thụ, hôm nay có một cô gái xinh đẹp ở công ty tỏ tình với anh. Tuy rằng anh đã không chút do dự dùng lời nói từ chối. Nhưng từ chuyện này em nên hiểu một điều, anh là một mỹ nam được các cô gái hoan nghênh cỡ nào. Cho nên em mau trở về đi, lỡ như ngày nào đó anh không còn trụ vững được nữa. Lúc đó đừng có khóc ah\'.
Tin nhắn thứ tư...
Tin nhắn thứ năm...
...
Tin nhắn thứ hai mươi lăm —— Mợ, không nói chuyện cũng mất tiền? Thụ thụ, anh vừa nạp hơn hai trăm đồng vào điện thoại em. Như vậy tổng cộng số tiền em thiếu anh đã lên đến 1400 rồi! Em mau về đem tiền trả lại cho anh. Nếu không có tiền thì lấy thân gán nợ đi! Ân, anh không có thiếu tiền, em tốt hơn hết nên dùng thân gán nợ!!
Đến giờ phút này, Vương Nghiễm Ninh đã không còn cách nào cảm nhận được sự chua xót nghiêm trọng trong lòng mình nữa. Y nhấn thoát ra phần tin nhắn, kiểm tra phần gọi đến. Màn hình điện thoại hiện lên mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Vương Nghiễm Ninh ngơ ngác ngồi bên mép giường, mãi cho đến khi Trương Linh Dật vừa lau tóc vừa đi vào phòng.
”Em làm sao vậy thụ thụ?” Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh đang thất thần, hắn đi tới ngồi bên cạnh y.
Vương Nghiễm Ninh lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Y giơ chiếc di động lên, nhấn vào phần tin nhắn cho hắn xem: ”Anh không nghĩ đến chuyện em đã đổi số điện thoại sao?”
Trương Linh Dật nhìn thoáng qua màn hình di động, trên mặt phiến hồng, sau đó liền thở dài nói: ”Không còn cách nào khác, ngoại trừ làm chuyện này.. anh không biết làm sao có thể liên lạc với em.”
Tròng vòng bốn năm qua, có thể nói dãy số này chính là nơi Trương Linh Dật tiếp thêm sinh lực. Lúc đó chỉ cần hắn nghe thấy dãy số này quá thời hạn, liền lập tức nạp tiền vào tài khoản. Mặc dù mỗi khi gọi đến vẫn là tắt máy, nhưng chỉ cần dãy số đó không bị người khác lấy đi. Điều này đối với hắn mà nói, chính là một chút hy vọng nhỏ nhoi.
”Dù sao em cũng đã trở về, xoá hết mấy tin nhắn này đi.” Trương Linh Dật nghĩ đến mình mỗi khi nhớ Vương Nghiễm Ninh đều gửi tin nhắn vào dãy số đó. Tự nhiên cũng cảm thấy chuyện này thật sến xúa buồn nôn. Gửi tin nhắn chỉ bởi vì hắn rất nhớ y, cảm giác đó không thể nào trút ra được. Nên chỉ đành viết ra những lời trong lòng, hy vọng ngày nào đó y sẽ đọc được. Nhưng hiện giờ nghĩ đến, hắn thấy vô cùng xấu hổ, liền vươn tay đoạt lấy chiếc điện thoại.
Vương Nghiễm Ninh vội vàng bảo vệ di động mình, nói: ”Không cho, em muốn giữ lại, khi nào rãnh sẽ từ từ xem.”
Hiện giờ y sẽ không vội vàng đọc hết số tin nhắn này. Muốn nó giống như muốn cuốn hồi ký, ghi lại cuộc sống của Trương Linh Dật trong bốn năm không có y ở bên cạnh. Những sinh hoạt nhỏ nhặt của Trương Linh Dật đều là những thứ có ý nghĩa, y nhất định phải đọc một cách kỹ lưỡng.
Vương Nghiễm Ninh tiến đến hôn lên môi Trương Linh Dật. Gương mặt mang một nụ cười hạnh phúc, khoé môi cong cong: ”Thiếu tiền anh nhiều như vậy nhưng em không có tiền trả. Vậy dùng người gán nợ đi.”
Trương Linh Dật nghe vậy liền gật đầu nói: ”Vậy thì em nợ cả đời cũng được!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc