30 Ngày Làm Gay - Chương 23

Tác giả: Lâm Tri Lạc

Làm gay ngày thứ 18
[ Cùng nhau đứng trước gương đánh răng ]
Lần này tới nhà của Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh đã có kinh nghiệm. Y chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, không những mang theo quần áo để thay đổi, y còn mang cả bàn chải đánh răng và khăn lau mặt.
Chờ đến khi Vương Nghiễm Ninh rửa mặt xong, chuẩn bị đi ôn tập thì Trương Linh Dật giống như u linh bay tới.
”Thụ thụ, chúng ta cùng nhau xem phim kinh dị đi!” Trương Linh Dật treo lên nụ cười u ám. Vương Nghiễm Ninh thấy thế cả người liền nổi da gà.
”Nhìn cậu tôi đã đủ thấy kinh khủng rồi, không cần phải đi xem phim kinh dị đâu.” Vương Nghiễm Ninh đem Trương Linh Dật đẩy ra khỏi phòng sách, trịnh trọng nghiêm mặt nói, ”Trương Linh Dật, hiện tại tôi vô cùng nghiêm chỉnh nói cho cậu biết. Tối nay không cho phép cậu vào trong phòng sách.”
”Tại sao?” Vẻ mặt của Trương Linh Dật mang một mảnh bi thương. Trong đầu điên cuồng liên tưởng đến hình ảnh người thê tử cự tuyệt lão công mình động phòng trong đêm tân hôn, nhất thời cả người đều hít thở không thông.
”Cậu thử nói xem?” Vẻ mặt Vương Nghiễm Ninh lãnh đạm. Cùng Trương Linh Dật làm gay không phải là chuyệna một hai ngày. Dĩ nhiên y biết nếu hắn ở trong phòng thì y đừng mong mình có thể ôn tập.
”Này là phòng tớ!!” Trương Linh Dật ngẩng đầu ưỡn иgự¢ muốn đoạt lại quyền chủ động.
Vương Nghiễm Ninh khẽ nheo mắt lại: ”Ý cậu là muốn đuổi tôi ra ngoài?”
Nếu hắn dám gật đầu, y tuyệt đối có thể chụp ૮ɦếƭ hắn!
”Không dám, không có ah’.” Trương Linh Dật một đầu bóng lưỡng xìu xuống, hắn ủ rũ đi trở về phòng mình.
Vương Nghiễm Ninh thấy cửa phòng Trương Linh Dật đóng lại, mới nhẹ nhàng thở phào một cái. Y quay người ngồi trở lại chiếc ghế salon màu sắc rực rỡ.
Bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm của thành phố G, đèn hai bên đường sáng trưng. Bầu trời màu đen, cả thành phố lớn đắm chìm trong ánh đèn nhấp nháy, sáng rực tựa như những vì sao trên bầu trời.
Cảnh sắc bây giờ thật giống như bầu trời bị đảo ngược xuống mặt đất.
Vương Nghiễm Ninh xuất thần nhìn ra bên ngoài.
Mỗi khi về nhà ở thành phố S, y cũng thường xuyên như vậy, đứng ở ban công nhìn toàn cảnh thành phố. Ở trên cao có thể nhìn thấy những ngôi nhà cao tầng cùng những ngọn đèn neon đủ màu. Nơi đó cảnh đêm cũng giống như ở đây.
Mặc dù thành phố khác nhau, nhưng đối với người đứng ở trên cao ngắm nhìn phong cảnh mà nói, cảnh sắc dường như cũng tương đồng.
Nhưng cuối cùng cuộc sống của con người đều không thể giống nhau.
Ánh đèn sáng rực ở thành phố S chắc chắn sẽ không có Trương Linh Dật.
Nếu như bạn ở một thành phố, nhưng ở đó lại không có người quan trọng trong lòng bạn. Thế thì thành phố đó cho dù có sở hữu ánh sáng lộng lẫy trong bóng đêm bao nhiêu, thì rốt cuộc nó cũng giống như bao thành phố khác, không có gì khác biệt.
Nhưng nếu như bạn biết, ở đâu đó trong những ánh sáng rực rỡ ngoài kia đang tồn tại một người thật quan trọng đối với bạn..
Như vậy thành phố đó sẽ hoàn toàn khác biệt với những thành phố trước kia.
Vậy thì hiện tại, vì sao một người ở thành phố G này lại vô thức tồn tại trong lòng y?
Vương Nghiễm Ninh đột nhiên phát hiện, mình dường như đã tự đem bản thân đẩy tới một con đường mù mịt, không có ánh sáng ở phía trước.
Sáng ngày thứ hai, Vương Nghiễm Ninh mơ mơ màng màng đứng ở trước gương đánh răng trong toilet. Đang đánh một miệng đầy bọt trắng thì Trương Linh Dật đột nhiên lao đến như tên lửa, suýt nữa thì ᴆụng trúng Vương Nghiễm Ninh.
”Sặc, điên sao?” Vương Nghiễm Ninh trong miệng chứa đầy bọt trắng, y cau mày, nói một câu không nghe rõ.
”Thụ thụ, sao em không đợi anh cùng đánh răng?” Trương Linh Dật vẻ mặt đau khổ ”Đã vậy em còn không biết ngượng hỏi ngược lại anh!” nhìn mặt hắn bây giờ chỉ còn thiếu chút nữa không đưa tay chọc xuyên qua trán y.
”Cô...” Vương Nghiễm Ninh miệng chứa một đống bọt trắng, muốn kêu ”Ách” nhưng lại biến thành một tiếng quái dị ’’Cô”. Y hậu tri hậu giác nhớ lại nhiệm vụ ngày hôm nay, cùng nhau đứng ở trước gương đánh răng.
Cho nên nói Trương Linh Dật dụ dỗ, lừa gạt y đến nhà hắn tuyệt đối là có dự mưu, kế hoạch từ trước ah’!
Trương Linh Dật rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo, trong mắt còn mang theo hơi nước. Phối hợp với cái đầu trọc lóc bóng lưỡng của hắn thoạt nhìn rất buồn cười. Càng buồn cười hơn là hắn bây giờ vẫn còn đứng trước mặt Vương Nghiễm Ninh, đưa ra bộ mặt bất mãn cùng xem thường. Sau đó mới dụi dụi mắt, làm cho mình tỉnh táo một chút.
Vương Nghiễm Ninh xém chút nữa nhịn không được sặc một họng đầy bọt kem đánh răng.
Cái cảm giác quái dị này thật sự rất khiêu khích phản ứng của dây thần kinh?
Trương Linh Dật trét kem đánh răng, cầm lấy ly nước, chuẩn bị đứng song song với Vương Nghiễm Ninh cùng nhau đánh răng. Tất nhiên trước khi làm chuyện ưa thích là đánh răng với Vương Nghiễm Ninh. Hắn đột nhiên tái phát bệnh cũ, muốn cùng Vương Nghiễm Ninh ganh đua so sánh. Trương Linh Dật nhịn không được hướng về phía trước gương nhe răng, lông mày nhướn lên khiêu khích nói: ”Răng của tớ thật là trắng ah’.”
”Ngẫu nhiên thôi, xì.” Vương Nghiễm Ninh thiếu chút nữa là phun bọt trắng vào mặt hắn, ”Đánh răng đi!”
Trương Linh Dật cười hì hì, dùng bả vai đẩy Vương Nghiễm Ninh một cái, cả người hắn chiếm đoạt hơn phân nửa cái gương. Lúc này mới chịu bắt đầu đánh răng.
Vương Nghiễm Ninh không phục, đẩy cả người hắn trở về phía bên kia một chút.
Thế là cả hai người bắt đầu trò chơi trẻ con, người ᴆụng ta, ta ᴆụng người.
Thật vất vả va va chạm chạm, cầm bàn chải đánh răng xong. Trương Linh Dật lấy ra một hộp kem cạo râu, bắt đầu bôi đầy lên mặt.
Vương Nghiễm Ninh thấy vậy liền biểu lộ vẻ mặt kinh bỉ, y cảm thấy đàn ông dùng kem cạo râu rất gà mẹ.
Thật ra chuyện này hoàn toàn oan uổng cho Trương Linh Dật. Bởi vì râu mép của hắn tương đối cứng, nếu không dùng kem cạo râu thì cạo rất không thoải mái. Hơn nữa hắn dùng kem cạo râu ở bên ngoài cũng tùy lúc, giống như ở trường học sẽ không dùng đến.
Vì vậy khi thấy ánh mắt khinh bỉ của Vương Nghiễm Ninh quét tới, hắn lập tức bị kích thích ”: Cậu làm gì nhìn như vậy?”.
Chuyện Trương Linh Dật không thể chịu đựng được nhất chính là... một Top như hắn —— bị Vương Nghiễm Ninh khinh bỉ.
Vương Nghiễm Ninh nhàn nhạt vắt khăn lông rửa mặt, không thèm quan tâm tới Trương Linh Dật. Cho đến khi hắn ngẩng đầu, y thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mặt làm ૮ɦếƭ cười.
Trương Linh Dật một đầu trọc lóc bóng lưỡng, nửa khuôn mặt bôi đầy kem cạo râu, nhìn giống như một bộ râu dài. Muốn có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.
”Ha ha ha...” Vương Nghiễm Ninh nhịn không được nữa, bật cười thật lớn, chỉ vào Trương Linh Dật nói, ”Con lừa ngốc râu dài... ha ha ha ha...”
Trương Linh Dật trong truyền thuyết có rất ít người trêu chọc. Cho nên một ngọn lửa bắt đầu dấy lên trong mắt hắn. Dường như là theo bản năng, một tay hắn đè lấy cái ót của Vương Nghiễm Ninh, cả gương mặt tiến sát lại gần.
Vương Nghiễm Ninh hai mắt bỗng nhiên trợn to.
Cách một tầng kem cạo râu màu trắng, môi hai người chạm vào nhau.
Thời khắc lúc này như đứng lại, bên tai không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Trương Linh Dật dường như cũng kinh sợ với hành động thất thường của mình, nhất thời cũng quên luôn việc cử động.
Không biết qua bao lâu, Vương Nghiễm Ninh phục hồi tinh thần đầu tiên. Dường như bị chấn động thần kinh, y đẩy Trương Linh Dật ra: ”Cậu thần kinh ah’!”
Trương Linh Dật tự biết mình đuối lý, cũng có chút chột dạ không muốn người ta biết. Hắn liền lúng túng, sờ sờ đầu trọc của mình, ra vẻ trấn định pha trò cười nói: ”Cậu cũng có cái râu dài kìa!”
Vương Nghiễm Ninh nhìn chung quanh miệng của mình quả nhiên dính một vòng kem cạo râu màu trắng.
Ý định ban đầu của Trương Linh Dật chỉ là muốn cười nhạo Vương Nghiễm Ninh bị dính kem cạo râu mà thôi. Thế nhưng không ngờ kết quả lại lệch sang một phương hướng hoàn toàn mất khống chế.
Cho dù làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm xúc lưu lại ở trên môi hiện giờ không thể xóa đi.
Mềm mại, mang theo cảm giác khiến lòng người kinh hãi run rẩy.
Vương Nghiễm Ninh cố làm cho mình bình tĩnh, nên hiện giờ mới không có nhảy dựng lên hành hung Trương Linh Dật.
Điều này đã vượt ra khỏi phạm vi đùa giỡn..
Vương Nghiễm Ninh mặt lạnh, trợn mắt nhìn Trương Linh Dật hồi lâu, quăng cho hắn một câu ôn hòa: ”Cậu cũng thật nhàm chán.” Sau đó cũng không quay đầu lại, trực tiếp bước ra ngoài.
”Ách...” Trương Linh Dật nhìn bóng lưng của y, nhất thời cũng không nói được gì.
Rõ ràng chỉ là muốn đùa dai một chút, tại sao lại biến hóa thành động tác như vậy. Trương Linh Dật nhớ đến cảm giác lúc hắn hiên ngang xông qua.. khoảng khắc đó tâm tình hắn là gì?
Chỉ là muốn đem gò má dán lên mặt y thôi, nhưng tại sao là..
Trương Linh Dật nhức đầu, gõ gõ cái đầu bóng lưỡng, có chút ảo não.
Làm sao bây giờ.. thụ thụ dường như thật sự tức giận ah’!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc