30 Ngày Làm Gay - Chương 08

Tác giả: Lâm Tri Lạc

Làm gay ngày thứ năm
[ Cùng nhau đi xem phim ]
Vương Nghiễm Ninh cầm vé xem phim, mặt không đổi sắc nhìn Trương Linh Dật: ”Cậu xác định muốn xem phim này?”
Đây là bộ phim được xưng là kinh dị khủng khi*p nhất năm nay.
Nhưng lý do làm mặt y đen lại không phải bởi vì đây là phim kinh dị, mà bởi vì.. y đã xem phim này hết ba lần rồi.
Trương Linh Dật hưng phấn gật đầu: ”Thụ thụ, tớ đã nghiên cứu qua, xem phim kinh dị được xưng tụng là ’’Phương thức tán tỉnh thúc giục tình cảm của tình nhân” đó!”
”Thúc giục tình cảm?” Vương Nghiễm Ninh không nói được lời nào chỉ biết nhìn trời. Có ai tới nói cho y biết mấy ngày ngắn ngủi gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao phim kinh dị lại biến thành phim thúc giục tình cảm?
Trương Linh Dật nghiêm túc gật đầu nói: ”Không có sai, sở dĩ các đôi nam nữ thích đi xem phim kinh dị là bởi vì bọn họ có một mục đích —— chính là lợi dụng lúc các cô gái sợ hãi tới mức cả người phát run, mấy đứa con trai sẽ nhân cơ hội đó giở trò, kéo cô gái ấy vào trong lòng!”
Vương Nghiễm Ninh khoé miệng run rẩy: ”Đây là lý do các cô gái hẹn đám con trai đi coi phim?”
”Thì đó, bọn họ làm bộ sợ hãi thừa dịp chui vào trong lòng con trai.” Trương Linh Dật liếc mắt nhìn y một chút, ”Cậu có từng hẹn nữ sinh đi xem phim kinh dị không?”
”Không có.” Vương Nghiễm Ninh nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng mà thật sự... lại là có, còn không dưới một lần.
Đúng vậy ah’, Vương Nghiễm Ninh xem cái phim kinh dị này ba lần đều là do những nữ sinh hẹn. Nghĩ đến những nữ sinh ấy từng ngước nhìn về phía y, vẻ mặt hồn nhiên đầy mong chờ: ”Oa, thoạt nhìn rất kích thích nha, chúng ta coi cái này đi!” Sau khi xem phim miệng không ngừng thét lên đầy chói tai, trong bóng tối bọn họ dùng ánh mắt như nai con, vừa vô tội vừa đáng yêu nhìn y. Ý đồ không hề che giấu mà muốn trốn vào trong иgự¢ y.
Nhưng may mắn thay y thần kinh bách chiến, xem phim nhưng hai tay vẫn luôn ôm иgự¢. Không để cho những nữ sinh kia có cơ hội nào.
Sau đó hai người ôm bắp rang cùng nước ngọt bước vào cổng lớn của rạp chiếu phim.
Đúng là không hổ danh bộ phim kinh dị được đề cử trong năm nay, hình ảnh âm trầm khủng bố, nội dung phim ngoài dự đoán với mọi người không nói, xuất sắc nhất phải kể đến âm thanh, hai chữ —— tuyệt vời.
Đây là bộ phim đầu tiên Trương Linh Dật vừa xem vừa sợ nổi hết cả da gà.
Mà đối với nội dung phim này Vương Nghiễm Ninh đã thuộc làu. Y đối với bộ phim không có chút nào hứng thú, vô cùng bình tĩnh mà ăn bắp rang.
"Phanh —— "
"Tạp sát ~ "
Đầu của một người phụ nữ trong phim đột nhiên nứt ra, óc huyết chảy đầy đất. Cũng cùng lúc đó Vương Nghiễm Ninh hết sức bình tĩnh, đem một miếng bắp rang bỏ vào trong miệng nhai, “cráp cráp”. Đang nhai đến miếng bắp rang cuối cùng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại. Toàn bộ tầm mắt của y đều bị một cánh tay thon dài che khuất.
“Cậu làm gì?”
Vương Nghiễm Ninh gạt tay Trương Linh Dật ra.
"Tớ lo cậu sợ a!" Trương Linh Dật vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ của mình nói, "Bởi vì là công, tớ muốn thời khắc này gánh vác trách nhiệm bảo vệ cậu. Đến đây đi, dựa vào иgự¢ tớ này!”
Vương Nghiễm Ninh đối với hành vi động kinh của Trương Linh Dật thường ngày đã có thể thản nhiên như không rồi. Vì thế y trở mình một cái, không thèm để ý đến hắn.
“Uy, Vương học đồng, dựa vào việc cậu là một tiểu thụ, thỉnh cậu có chút tự giác hợp tác làm thụ được không?” Trương Linh Dật đối với việc Vương Nghiễm Ninh không phối hợp tỏ vẻ bất mãn hết sức, ”Tớ ngàng chọn vạn tuyển ra được một bộ phim kinh dị nổi tiếng xuất sắc như vậy là vì cái gì? Còn không phải chính vì thời khắc này hay sao?” Nói xong một tay đưa qua nắm lấy bả vai của Vương Nghiễm Ninh, dùng sức kéo y vào trong lòng hắn, ”Thụ thụ, dựa vào lòng anh đi~~"
Vương Nghiễm Ninh không thể nhịn được nữa, y đem hộp bắp rang đã ăn đến một nửa đập lên đầu Trương Linh Dật, giận dữ nói: ”Xem ra cậu bị quỷ nhập thân rồi!”
Mấy vị khách ngồi gần đó bị hành động của Vương Nghiễm Ninh làm cho sợ đến mức thét lên kinh hãi.
Trương Linh Dật đem hộp bắp rang ở trên đỉnh đầu xuống, tóc hắn bây giờ thơm ngào ngạt mùi bắp rang, uỷ khuất nói: ”Thụ thụ, vì sao cậu không làm theo bản hướng dẫn của tình nhân?”
Vương Nghiễm Ninh tức giận nói: "Bởi vì đầu tôi không có bị cửa kẹp qua."
"Tớ cũng không có." Trương Linh Dật vì chỉ số thông minh của mình biện giải.
”Vậy thì ngồi im xem phim đi” Vương Nghiễm Ninh xem thường trở mình, quay ra màn ảnh tiếp tục xem phim.
Trương Linh Dật trong lòng vẫn động không thôi.
Hắn chọn bộ phim điện ảnh này chính là vì muốn học theo những cặp tình nhân tán tỉnh nhau. Trong kế hoạch của hắn, tiểu thụ Vương Nghiễm Ninh sẽ bị doạ đến sắc mặt trắng bệt. Sau đó đầu sẽ tựa vào иgự¢ của hắn. Trương Linh Dật là một tiểu công vĩ đại, hắn sẽ như dũng sĩ đem bản thân ra khẽ vuốt ௱ôЛƓ y.. ủa lộn.. khụ khụ.. sẽ ôn nhu vuốt lưng an ủi y mới đúng.
Hình ảnh hài hoà như vậy tuyệt đối có thể chọc ૮ɦếƭ mấy cô nàng ah’~~
Vì sao Vương Nghiễm Ninh lại cố tình không cùng hắn phối hợp?
Trương Linh Dật cân nhắc một chút, rốt cuộc thống khổ đưa ra một quyết định.
Kế hoạch không thể bỏ dỡ, cho nên y không làm thì hắn làm.
Vì thế khi một cảnh khủng bố trên màn ảnh xuất hiện, rạp chiếu phim tràn ngập những tiếng hét chói tai của những cô gái. Còn có thể thấy các cô nàng đang đem đầu mình dựa vào trong lòng các chàng trai bên cạnh kêu cứu.
Sau đó...
Trương Linh Dật liền học theo những cô gái đó, vẻ mặt như con chim nhỏ, bổ nhào vào người Vương Nghiễm Ninh, nép vào trong иgự¢ y: ”Thụ thụ, anh sợ!”
”...” Vương Nghiễm Ninh biểu tình rốt cuộc không thể chống đỡ, đầu như muốn nứt ra.
Từ rạp chiếu phim đi ra Vương Nghiễm Ninh sắc mặt đã dần hồi phục lại bình thường. Nhưng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Dật linh nói: ”Cậu có muốn đi kiểm tra đầu một chút không? Tôi hoài nghi chỉ số thông minh của cậu có vấn đề.”
Trương Linh Dật bi phẫn nói: ”Cậu sao có thể nào nói như vậy chứ, tớ tốt xấu gì cũng dành được học bổng đó!”
Vương Nghiễm Ninh cảm khái nói: ”Chỉ vì tôi thấy hành vi của cậu không giống một người giành được học bổng ah’.”
Trương Linh Dật thật uỷ khuất: ”Còn không phải đều tại cậu không chịu nép vào иgự¢ tớ, tớ đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Vương Nghiễm Ninh hết biết nói gì.
Hai người lầm bầm một trận, đang chuẩn bị đi về thì bỗng nhiên di động của Vương Nghiễm Ninh vang lên. Y cầm máy lên thì liền thấy Vu Hải Ninh mấy ngày nay không xuất hiện gọi tới.
”Cô ta sao lại tốt như vậy mà gọi điện thoại chứ?” Trương Linh Dật khinh bỉ nói.
Vương Nghiễm Ninh cũng hơi sửng sốt một chút.
Trước kia luôn là y đi tìm Vu Hải Ninh, Vu Hải Ninh chưa bao giờ chủ động tìm y một lần. Đột nhiên gọi điện thoại tới làm y có chút kinh ngạc.
Y đã thầm tính toán sẽ không cùng Vu Hải Ninh có liên hệ nữa. Nhưng khó có cơ hội Vu hải Ninh chủ động tìm mình. Một chút tò mò nổi lên, y vẫn quyết định nghe máy.
”Nghiễm Ninh~ ~" thanh âm của Vu Hải Ninh ngọt ngào xuyên qua điện thoại truyền đến, giống như mật ngọt làm Vương Nghiễm Ninh lạnh hết sống lưng.
”Chuyện gì?” Vương Nghiễm Ninh thanh âm cực kì lãnh đạm.
Vu Hải Ninh không nghĩ tới lần đầu tiên chủ động gọi cho Vương Nghiễm Ninh, y có thể bình tĩnh như vậy. Vu Hải Ninh có một chút sửng sốt, nhưng rất nhanh hồi phục tinh thần, giọng mềm mại nói: ”Em vừa mới đi shopping xong, đang đứng ở nhà ga tàu điện ngầm. Đồ của em thật sự rất nhiều, không sao cầm hết được, anh có thể đến giúp em một chút không?”
”Không thể.” Vương Nghiễm Ninh lãnh khốc từ chối, ngay lập tức cúp điện thoại.
”Chậc chậc, cậu đúng là không muốn cho cô ta mặt mũi.” Trương Linh Dật lắc đầu nói, tuy hắn không có nghe được Vu Hải Ninh đã nói cái gì. Nhưng nhìn sắc mặt của Vương Nghiễm Ninh cũng có thể đoán được vài phần.
”Cũng rõ ràng biết cô ta là hạng người gì, có ngu mới bị lợi dụng, tôi không phải người coi tiền như rác.”
Vương Nghiễm Ninh vừa nói dứt lời điện thoại di động của Trương Linh Dật liền vang lên.
Lại là Vu hải Ninh.
”Mẹ nó chớ, trước kia lúc tớ theo đuổi cô ta, có bao giờ thấy cô ta nhiệt tình chủ động như vậy?” Trương Linh Dật khinh bỉ nói, ”Hiện tại không nghĩ cô ta lại chủ động tìm đến.” Hai mắt hắn lập tức sáng ngời, cười đê tiện liếc nhìn Vương Nghiễm Ninh một cái, hắn bắt điện thoại di động.
Vu Hải ninh đem lời vừa nói với Vương Nghiễm Ninh lập lại một lần cho Trương Linh Dật.
”Ân, được, không thành vấn đề, em chờ ở đó một chút, anh sẽ qua đó ngay.” Trương hot boy vô cùng nhiệt tình.
Cúp điện thoại, Vu Hải Ninh thấy thật vừa lòng. Đây mới là thái độ đối xử với một nữ thần chứ. Vương Nghiễm Ninh dám cúp điện thoại của cô nàng, lần sau phải làm lơ y một thời gian mới được.
Ở bên kia Vương Nghiễm Ninh không thể hiểu nhìn Trương Linh Dật nói: ”Chả lẽ cậu vẫn chưa từ bỏ ý định với Vu Hải Ninh?”
”Đương nhiên chưa từ bỏ!” Trương Linh Dật nói, ”Mẹ nó, bản thiếu gia lớn như vậy lần đầu theo đuổi con gái lại bị đùa giỡn. Không đem mặt mũi lấy về làm sao có thể từ bỏ hy vọng?”
”Vậy cậu còn muốn giúp cô ta xách đồ sao?”
”Dĩ nhiên không” Trương Linh Dật cười gian nói nhỏ vài câu với Vương Nghiễm Ninh.
”Như thế có được không?” Vương Nghiễm Ninh nội tâm còn sót lại một chút lương tâm, nhưng bên trong có chút hưng phấn.
”Có gì không tốt, chúng ta thương tổn cô ta thì cô ta mới học hiểu được không nên ỷ mình xinh đẹp đem tình cảm ra đùa giỡn.” Trương Linh Dật vừa nói vừa lôi kéo Vương Nghiễm Ninh đi ra ngoài.
Ga tàu điện ngầm và rạp chiếu phim đều cùng một con đường F, Trương Linh Dật lôi kéo Vương Nghiễm Ninh đi tới ga tàu điện ngầm phụ cận. Hai người đều thấy Vu Hải Ninh cách đó không xa, cô nàng đang đứng gần cửa Khẩu Bắc nghịch di động, bên chân là một đống bao lớn nhỏ, đồ vật quả nhiên rất nhiều.
”Đi thôi, cậu lên trước.” Trương Linh Dật kéo cánh tay Vương Nghiễm Ninh, đem y đẩy tới trước.
”Hình như không tốt lắm đâu ah’!” Vương Nghiễm Ninh có chút do dự.
“૮ɦếƭ tiệt, tớ cùng với cậu đều làm gay rồi còn có gì không tốt nữa? Nhanh đi nhanh đi~" Trương Linh Dật thúc giục.
Vương Nghiễm Ninh ngẫm lại, cũng đều cùng Trương Linh Dật làm gay rồi. Nên làm chuyện này cũng không có gì không tốt. Vì thế y không còn nhăn nhó, đi về hướng Vu hải Ninh.
”Hải Ninh, anh đến đón em.”
Vu hải Ninh đang chơi games di động rất nhập tâm nên không hề chú ý có người đến gần. Cô nàng có chút hoảng sợ ngẩn đầu, vừa thấy Vương Nghiễm Ninh lại càng cả kinh.
”A, Nghiễm Ninh, sao anh lại tới đây?” Vu Hải Ninh kinh ngạc nói.
“Không phải em kêu anh tới đón sao?” Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt vô tội.
“Không phải anh nói không đến sao?” Vu Hải Ninh nói.
”Ha, lúc nãy anh chỉ nói giỡn thôi.” Vương Nghiễm Ninh làm bộ nhặt những bao lớn nhỏ trên mặt đất, ”Em gọi anh tới thì làm sao anh lại không tới chứ?”
”Khoan đã.” Vu Hải Ninh vội vàng lên tiếng ngăn cản, đang định lựa lời đem y đuổi đi thì Trương Linh Dật từ phía xa xa vội vàng chạy đến. Vừa chạy, miệng còn hô lớn, ”Hải Ninh, anh đến đây!!”
Ánh hoàng hôn lặng lẽ chìm vào trời đông, gió lạnh nhẹ nhàng thổi, góc áo của Trương Linh Dật phiêu phiêu. Khuôn mặt đẹp trai dưới ánh hoàng hôn mang theo hương vị ấm áp của mặt trời.
Vương Nghiễm Ninh trong thời khắc này sinh ra chút ảo thính.
Tiếng hô của Trương Linh Dật bên tai y bỗng chuyển hoá thành —— Nghiễm Ninh, anh đến đây.
Đúng là một khung cảnh đẹp đến mê người.
Vu Hải Ninh không biết tại sao lại biến thành tình huống này. Cô luôn luôn dàn xếp, nắm trong tay hai tên hot boy khá chu toàn.
Tuy rằng bọn họ trẻ tuổi, nhưng trẻ tuổi này không thể giống như những người đàn ông có sự nghiệp thành đạt. Bọn họ không thể cho cô ta tiền tài cùng hàng hiệu, nhưng được hai hot boy của đại học F tranh nhau theo đuổi, cũng là một sự thoả mãn hư vinh lớn lao của cô.
Bởi như thế, cô nàng quá tham lam, cái nào cũng đều luyến tiếc, cái gì cũng muốn nắm chặt.
Trương Linh Dật đã chạy đến trước mặt bọn họ, hắn đứng cạnh đó thở gấp gáp, liếc mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh một cái, mày nhất thời nhíu lại. Ngữ khí không tốt nói: ”Hải Ninh, tại sao hắn cũng tới đây?”
”Điều này...” Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật bất hoà với nhau cả trường ai cũng biết, dù cho Vu Hải Ninh mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Nhưng nhất thời cũng không biết phải ứng đối thế nào.
Vương Nghiễm Ninh sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi nói: ”Vu Hải Ninh, không nghĩ tới cô là cái hạng người này!” Dứt lời rồi xoay người bỏ đi.
”Nghiễm Ninh...” Vu Hải Ninh đang muốn vãn hồi kết cục thì Trương Linh Dật ở một bên liền tiếp lời: ”Vu Hải Ninh, cô làm ơn từ nay về sau đừng tìm tôi nữa.” Dứt lời cũng xoay mặt, phi thường đẹp trai mà đi.
”Oa ha ha, rốt cục bản thiếu gia trong lòng cũng trút được tức khí!" Trương Linh Dật đắc ý lấy tay khoác vai Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh hơi mất tự nhiên, bả vai có chút cứng ngắc. Nhưng nghĩ đến hai thằng con trai khoác vai nhau nên cũng không nhăn nhó, đi theo hắn.
Vương Nghiễm Ninh hỏi: ”Trương Linh Dật, tại sao cậu lại theo đuổi Vu Hải Ninh?”
”Cái này hả~" Trương Linh Dật nhìn trời, có chút trầm mặc.
Vương Nghiễm Ninh đợi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời, thiếu kiên nhẫn dùng khuỷ tay huýt cánh tay của hắn nói: ”Che dấu cái gì, nói mau.”
Trương Linh Dật có chút bối rối nói: ”Tớ nói nhưng cậu không được tức giận nha!”
Vương Nghiễm Ninh híp mắt, đây là có ẩn tình!! Giả vờ đồng ý nói: ”Tôi dĩ nhiên không dễ giận như vậy, nói mau nói mau!”
"Điều đó là như thế này ............" Trương Linh Dật gãi đầu, ”Hiện giờ cũng đã là năm thứ ba, tớ nghĩ thời điểm này thích hợp để hẹn hò yêu đương. Bởi vì hai năm nữa tớ sẽ tốt nghiệp đại học, lại không muốn bỏ qua thời kì đẹp nhất của tình yêu... Nhưng tớ từ nhỏ đến lớn không có thích bất kì nữ sinh nào, vốn định cùng với Tử Tuệ tiến tới. Nhưng lúc đó lại biết được tin cậu theo đuổi Vu Hải Ninh nên tớ...”
”Khốn kiếp!!!” cổ họng Vương Nghiễm Ninh xém nữa thổ huyết, ”Chẳng lẽ cậu cố ý theo tôi tranh giành Vu Hải Ninh?” nếu hắn dám nói là có thì cho dù nuốt lời y cũng phải đem hắn xử tử.
”Aizz.. thật ra tớ cũng không nghĩ sẽ như vậy. Nhưng mà cậu nghĩ lại đi, từ khi tớ và cậu tiến vào đại học F tới giờ, cái gì cậu cũng đều tranh với tớ. Tuy rằng thuỷ chung luôn thua tớ một chút, nhưng cũng chứng minh là cậu cũng rất tài giỏi. Nên tớ mới tin tưởng cậu biết thưởng thức..aahh...uy uy, cậu đừng đánh, tớ đây là đang đánh giá cao cậu đó!”
”૮ɦếƭ tiệt! Đã nói đừng đánh mà! Tớ cũng đâu có tồi, dù cậu có lỗ lã một chút nhưng vẫn cùng vị trí với tớ đó chứ, nhưng mà.. không nghĩ tới ánh mắt cậu lại..ahhh... đau.. đau..”
Hai người náo loạn cả một con đường mới chịu ngừng lại.
Vương Nghiễm Ninh tức giận không thèm để ý tới Trương Linh Dật.
”Uy, cậu cũng nên kể cho tớ lý do tại sao lại thích Vu Hải Ninh đi~" Trương Linh Dật làm bộ như không thấy Vương Nghiễm Ninh sinh khí, lấy tay huých tay phải của y.
"Hừ!" Vương Nghiễm Ninh đặc biệt ngạo kiều quay đầu, không để ý tới hắn.
"Nói một chút đi mà~" Trương hot boy đặc biệt nịnh nọt.
Vương Nghiễm Ninh vẫn là không để ý tới hắn.
"Tớ dùng thân phận làm công một ngày để đổi với cậu!" Trương Linh Dật gian nan đưa ra quyết định.
Vương Nghiễm Ninh nhãn tình sáng lên: "Ba ngày!"
"Hai ngày." Trương Linh Dật bày ra vẻ mặt tuyệt không thoái mái.
"Thành giao!" Vương Nghiễm Ninh cười đến hai mắt híp lại.
Vương Nghiễm Ninh vốn đã có vẻ ngoài đẹp trai, lại nở một nụ cười sáng lạn.
Nhất thời mang hào quang phóng ra, rét lạnh của trời đông cũng bị đuổi đi không ít.
Trương Linh Dật bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình trật nhịp một chút, có chút hoảng hốt.
Cảm xúc xa lạ tới một cách mãnh liệt, khiến cho hắn không biết làm sao, đành phải nhanh dời đi lực chú ý của bản thân: ”Nói mau ah’!”
”Để tôi nghĩ lại chút!” Vương Nghiễm Ninh nghiên đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, thật lâu rốt cuộc chậm rãi đáp, ”Tôi thích cô ta bởi vì thấy cô ấy thanh thuần xinh đẹp.”
”....” Trương Linh Dật tuy rằng không nói ra câu nào, nhưng đôi mắt phượng của hắn đã bộc lộ hoàn toàn sự khinh bỉ, thể hiện một cách sống động nhất, mẹ nó!
Thanh thuần xinh đẹp?
Chỉ vì bốn chữ này lừa đi mất hai ngày thân phận làm công của hắn? Thật muốn hô ra một tiếng: ”Tớ muốn rút lại lời nói lúc nãy!”
Nhưng làm một nam tử hán, hắn cuối cùng cũng không mang câu đó nói ra miệng..
【 tiểu kịch trường 】
Trương Linh Dật: thụ thụ, mau cho anh vào trong đi!
Vương Nghiễm Ninh: ngươi đã đáp ứng cho ta làm công ba ngày!
Trương Linh Dật: thâи áι ah’! Em chỉ cần ngoan ngoãn cho anh áp là được rồi! Ách, đừng.. đánh.. đừng đánh!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc