ai-do-mo-mo-1-thichtruyenvn.jpg

Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Tác giả: Mộc Tô Lý

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 115 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

ai-do-mo-mo

REVIEW: Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Ánh nắng nhân gian chan hoà, gió lay nơi ngọn rừng xa.
Năm đó bọn họ vừa đang tuổi trẻ.


Ai cũng có một thời tuổi thơ, nhưng không phải ai ai đều có một thời để nhớ. Có những năm tháng cứ nhàn nhạt mà trôi, có những phút ngày đã qua là ghi khắc. Khởi đầu của Ai Đó tựa một kiện sự việc quá đỗi bình thường dễ dàng cuốn trôi vào quên lãng, Thịnh Vọng theo ba mình chuyển trường đến Trung học Phụ Thuộc. Thậm chí đối với bản thân Thịnh Vọng, đấy cũng chẳng hề là chuyện gì mới lạ, vì đây đã là lần thứ ba cậu phải rời bỏ bạn bè và mái trường thân quen. Nhưng tình cảm vốn không phải là thứ có thể hẹn trước mà chiêm nghiệm, không phải là thứ có thể đoán được mà trông thấy. Ở ngôi trường mới, Thịnh Vọng đã gặp được một người cả đời này cậu sẽ chẳng thể nào quên.

“Em cảm thấy nửa năm này dài đến lạ, dường như dài hơn cả mười mấy năm trước đây của em.”

Mỗi ngày làm điều gì hay đã từng gặp những ai, chuyện lớn chuyện bé chỉ cần qua đi là cậu quên ngay. Xuân hạ thu đông chóng đổi, cứ như chỉ thi cử vài bận rồi ngây ngốc ngủ vài chập lúc nghỉ giữa kỳ là thời gian đã thấm thoát thoi đưa.

“Giờ thì khác rồi, chuyện gì cũng nhớ vanh vách cả.”

“Vì sao?”

Vì cậu muốn nhớ rõ hơn một tí, đã quen nhau thế nào, thích nhau ra sao, bên cạnh nhau làm những gì… Cậu cũng không biết vì sao mình cần phải nhớ những điều đó, nhưng vẫn cảm thấy mình như một kẻ tham tiền hám bạc đang ôm giữ một kho báu, vàng thỏi cũng muốn, mà đồng cắc cũng cần. Thiếu đi một phân một li đều là sự mất mát rất lớn.

– Chương 84


Quả thật, điểm bật nhất ở câu chuyện này chính là những hình ảnh và câu chữ đối xứng nhằm so sánh một cách triệt để sự thay đổi trong cuộc đời của hai bạn trẻ lúc cô đơn và khi bên nhau. Cùng một tàng cây, cùng một con phố, cùng một năm xuân hạ đổi dời, thế nhưng sáu tháng bên nhau ấy lại khác biệt và ấn tượng hơn tất thảy để lưu dấu sáu năm chẳng hề nhạt phai. Tag truyện ‘Gương vỡ lại lành’ không gì khác hơn chỉ là khởi đầu và kết thúc của một cơn bão tuyết của cô đơn cuộn quét qua cuộc đời và ngăn cách hai người bọn họ, để khi bước ra khỏi đó họ càng nhận rõ chân tình.

Nói về Giang Thiêm, chàng trai này thật lặng lẽ, có một quá khứ chẳng mấy vui tươi, cha mẹ chia tay vì người thứ ba, cha anh đem lòng yêu thương một người đàn ông khác. Mẹ anh đã vô cùng đau lòng vì chuyện ấy, bản thân Giang Thiêm cũng mang một bóng ma sâu sắc với tình yêu nam nam. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Giang Thiêm trở thành một người có đôi phần lạnh lùng thiếu cởi mở, theo cách anh nói chính là “Tôi không nợ ai bất kỳ một điều gì cả”. Tự một tay mình gánh vác tất cả mọi thứ ở khi còn quá niên thiếu đôi khi thậm chí khiến anh quên mất bản thân vẫn đang trong độ tuổi có thể bồng bột, có thể vui cười, có thể yêu và được yêu.

Dầu vậy, bản tâm Giang Thiêm vẫn là một người vô cùng dịu dàng. Tác giả viết rằng Giang Thiêm một khi đã nhận từ ai thứ gì sẽ trả lại gấp bội. Dường như sự ấm áp của Thịnh Vọng đã chạm tận đáy lòng anh. Anh sẽ âm thầm bảo vệ Thịnh Vọng, sẽ đứng về phía Thịnh Vọng và giúp đỡ cậu những lúc khó khăn, Giang Thiêm còn vô cùng tinh tế và nhạy bén, kể cả khi có những điều Thịnh Vọng không hề nói ra nhưng anh vẫn hiểu và chở che. Có lẽ cũng chính vì thế mà cậu chủ Thịnh đã chẳng thể thoát nổi lưới tình.

Thịnh Vọng ư? Thịnh Vọng chính là một điểm sáng rực rỡ trong cuộc đời đọc đam của mình. Đó là một ông mặt trời bé nhỏ, là kiểu người thu hút mọi ánh nhìn. Thịnh Vọng đẹp trai, học giỏi, giao tiếp xuất sắc, rất hoà đồng với bạn bè và không ngại gian khó. Không phải ngoa khi nói rằng Thịnh Vọng ở bên sẽ đem lại ấm áp cho con tim bạn. Nếu Giang Thiêm mà không lung lay trước hơi ấm của Thịnh Vọng thì chính mình cũng đã bị lung lay mất rồi.

Cậu chủ Thịnh rất mồm mép rất thiếu gia, nhưng không hề thô lỗ thiếu ý tứ. Khi cậu chủ nhỏ quên đem tiền và cầu cứu Giang Thiêm sẽ không quên mua kèm một chai nước tặng người đã cất công đến giải vây cho cậu để giải khát. Cậu sẽ né những cuộc đấu đá tranh cãi không đáng có bằng cách tự nhận mình chỉ là thư sinh trói gà không chặt, bởi những điều đó với cậu chỉ vô bổ mất thời gian. Nếu có một món đồ cậu sẽ chia sẻ nó với người xung quanh. Khi không làm được bài cậu sẽ đấu tranh giữa tự tôn của bản thân và đi tìm trợ giúp, sau đó thất bại một cách lủi thủi đáng thương, thật khiến người ta vừa muốn chòng ghẹo vừa muốn ôm vào lòng. Cậu làm tất cả mọi cách để mang đến niềm vui cho Giang Thiêm. Ấm áp và sáng loà là thế, nhưng Thịnh Vọng lại cực kỳ cực kỳ kém trong việc nhớ mặt người, thế nên đã dẫn đến không ít tình cảnh cười dở với cậu chàng nữa đấy.

Mình rất thích cách tác giả đã xây dựng tính cách và tương tác giữa hai bạn, thích đến những điều nhỏ nhặt nhất. Mình thích nhìn Thịnh Vọng khua môi và làm đủ mọi cách để Giang Thiêm cười, mình thích cách Giang Thiêm thầm lặng đòi lại công bằng cho Thịnh Vọng. Mình thích thấy Giang Thiêm giỏi giang vô cùng nhưng bị chê trách vì viết văn như giải đạo hàm, mình thích thấy Thịnh Vọng khoe khoang khi giải đề tiếng Anh bằng linh cảm. Và khi Thịnh Vọng nhìn thấy bảng điểm xếp hạng của Giang Thiêm, không ngưỡng mộ không ghen tị, mà chỉ ngậm ngùi nuối tiếc “Ngày xưa vị trí đó là của tôi đấy cậu có biết không.” Mình còn rung động trước cách Thịnh Vọng đứng ra bênh vực Giang Thiêm khi bị người cha đã bỏ rơi anh quấy nhiễu, và cả cách Giang Thiêm đặt Thịnh Vọng lên trước mọi quyết định của mình. Đọc câu chuyện của họ khiến mình thật sự mong muốn có một tình bạn, tình yêu như thế.

Một lần nữa Mộc Tô Lý đã khai thác tuyệt đối thế mạnh của cô trong xây dựng tình cảm thông qua những tình tiết thường nhật nhỏ bé. Qua những sự việc tưởng chừng không đáng kể kia mà mình nhận rõ sự nổi bật trong tính cách từng nhân vật, mà mình cảm nhận được sự thân quen và tạo nên liên kết về mặt tình cảm với nhân vật ấy. Cách tác giả miêu tả không chỉ đơn thuần là liệt kê tình tiết mà từng hành động đều nhằm hỗ trợ xây dựng và phát triển quan hệ của các cá nhân trong truyện. Đấy luôn là điều khiến mình yêu thích và mong muốn nhìn thấy trong bất cứ bộ truyện nào.

Năm đó người con trai cậu thích đệm xong một khúc ca trên sân khấu, khi quay lưng bước vào hậu trường trên áo còn in tên cậu.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài dưới khán đài tựa một lời chúc phúc long trọng.

Không ai biết họ bên nhau, nhưng ai ai cũng từng thấy bóng dáng họ bên nhau.


Ngay từ thiết lập ban đầu đã thấy rõ câu chuyện này sẽ khó lòng kết vẹn đôi đường. Hai người họ biết nhau không chỉ với vai trò bạn học, mà bố Thịnh Vọng lại đang quen với mẹ Giang Thiêm. Nhưng nếu bố mẹ kết hôn chẳng phải hai người sẽ trở thành anh em một nhà hay sao? Như vậy làm thế nào có thể đến với nhau được nữa? Mình đã hơi lưỡng lự dòng suy nghĩ của mình tại khúc mắc đó, vì sợ phải nhìn họ đau lòng, mình chỉ muốn nhìn thấy thanh xuân tươi đẹp của bọn họ mà thôi. Ấy thế mà không ngờ hai tiểu thiếu niên của mình cũng vậy, họ trăn trở trong nỗi sợ hãi hoang mang của tuổi trẻ, nhưng chẳng ai chịu mở lời vì không muốn người còn lại phải đối mặt với sự phũ phàng gây thương tổn ấy. Họ không kiềm chế được tình yêu dành cho đối phương nhưng tự mỗi người đều cắn răng rối bời trước tương lai vô định. Họ cố kiềm nén chờ đợi đến trưởng thành, nào có ai ngờ đường đời đâu mấy khi được như ý nguyện.

Sự chia tay của cả hai chính lời thét gào trong bất lực của tình yêu thuở non trẻ. Yêu nhau nhưng không vượt quá được định kiến, yêu nhau nhưng cũng chẳng nỡ lòng khiến gia đình phải tổn thương, khiến người mình yêu phải tổn thương. Có lẽ ai ai trong thời niên thiếu của mình đều có ít nhất một lần cảm thấy gò bó thiếu tự do, cảm thấy muốn được vươn mình xoá bỏ gông kiềm kềm chặt để sống như mong muốn, sống vì đam mê và niềm tin của bản thân. Và những tâm sự dồn nén đó đã được khắc hoạ quá mức chân thật trong Ai Đó để mình không khỏi rùng mình thổn thức. Nhìn Thịnh Vọng giãy dụa làm mình bồi hồi cảm khái về một thời tuổi thơ đã đôi lần tranh cãi với bố mẹ, đã từng khát khao và thất vọng, đã từng mong mỏi để rồi đánh mất, cuối cùng chỉ đành khuất phục trước sự non dại của cái gọi là tuổi trẻ. Có lẽ phải trải qua chính cảm giác bất lực ấy, mới thật sự hiểu được trưởng thành và tự lập mang ý nghĩa như thế nào.

Rất nhiều người nói tình yêu niên thiếu đa phần không đơm hoa kết trái, thời điểm không đúng, người cũng không đúng. Về điểm này khá giống hắn và Thịnh Vọng, có lúc họ nồng nàn hơn đồng lứa, lại có lúc ăn ý mà cùng tỉnh táo.

Thế nên cả hai đều nói “thích” đối phương, nhưng chưa bao giờ nói “sẽ thích cả đời”.

Cả đời quá dài, lời này quá nặng.


Tình yêu của họ là đúng người sai thời điểm. Nhưng tựa câu hát “Love can touch just one time, and last for a lifetime“, hai người bên nhau, từ lửa cháy, đến gió hoà, sang nước quyện tràn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, để rồi phải đằng đẵng lìa xa. Thế nhưng cuộc chia xa đó lại chưa hề làm phai nhạt tâm tình của họ. Sáu năm là quãng thời gian để họ trưởng thành, để từng người trong họ trổ lông mọc cánh. Bởi cách tốt nhất để bảo vệ tình cảm trước hết phải đến từ tự lập cho bản thân. Năm mười bảy mười tám tuổi, họ đã không làm được chuyện đó. Khi hai mươi ba tuổi, thế giới trước mặt sẽ là của họ.

Có một điều mình luôn tìm được trong tác phẩm của Mộc Tô Lý là những nỗi niềm mất mát và trưởng thành. Cái ‘mất’ trong Ai Đó không chỉ gói gọn trong tình yêu, mà còn có niềm tin, tình bạn, tình thân, và cả một quãng đời tuổi thơ. Và như đã nhắc ở đầu, những sự mất mát đó vẫn được tác giả khéo léo gài gắm trong cặp câu từ đối xứng so sánh trước và sau giữa sự ngăn cách của thời gian.

Mùa hè ấy, tiếng ve sầu rộn rã hơn hẳn mọi năm, tán cây xanh mướt um tùm ngoài cửa sổ phòng học nhưng vẫn không che khuất được ánh dương rực rỡ.

– Chương 1

Trường trung học này cũng có con đường tương tự Ngô Đồng ở trung học Phụ thuộc, ánh nắng rực rỡ len qua tán lá to rộng, sáng loà chói mắt. Đảo mắt lại đến một mùa hè, nhưng cậu chẳng một lần nghe được tiếng ve rộn rã như thuở kia.

– Chương 93


Đoạn tình ca bắt đầu ở “Tiếng ve mùa hạ năm ấy rộn rã hơn hẳn mọi năm” để kết thúc với “Đảo mắt lại đến mùa hạ, nhưng cậu chẳng một lần nghe thấy tiếng ve rộn rã như thuở kia“. Đó là chín mươi chương truyện để phủ trùm sáu tháng, để rồi sáu năm đến trở về được gói gọn trong vỏn vẹn sáu chương. Tiết tấu này đã khiến mình trầm trồ một lúc lâu, vì tác giả không chỉ miêu tả sự chóng vánh trong những năm tháng cô đơn của hai bạn trẻ mà như đùa giỡn với cảm xúc chúng ta, những người theo dõi họ, thông qua kiểm soát tiến độ mạch truyện. Sáu tháng ngắn ngủi vô cùng, nhưng từng ngày, từng tuần, từng tháng, từng khoảnh khắc bên nhau đều khắc sâu trong ký ức của cả hai đến mỗi âm thanh nhỏ bé nhất dưới những câu từ miêu tả chân thật rõ ràng. Đối lại, khoảng thời gian chia xa ngắn ngủi là thế bởi đó chính là sự nhạt nhoà, vô vị trong cuộc sống khi không có đối phương, là chuỗi ngày dài đằng đẵng nhưng chớp mắt đã trôi mất mà chẳng lưu dấu kỷ niệm.

Đoạn tình ca này lại khiến mình không khỏi liên tưởng đến một tác phẩm mình cũng rất thích là “Call me by your name” của đạo diễn Luca Guadagnino, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả André Aciman, mà mình chỉ có cơ hội xem phim chứ chưa đọc truyện. Không phải liên tưởng vì tình tiết có điểm nào tương tự, mà tại hai tác phẩm này, mình tìm thấy được sự hồ hởi của niên thiếu, sự nóng bỏng của tình yêu đầu đời, tò mò đặng khó lòng kiềm nén, ngây ngô mà tránh né nỗi sợ hãi của mảnh tình bị cấm đoán. Những rung động được tỏ bày qua lời nói và phong cảnh, tựa như từng tiếng gió tiếng ve đều đang cất lên bài hợp xướng tình yêu của họ, tựa như ánh mặt trời cũng dốc lòng sưởi ấm con tim họ. Chỉ bên nhau trong một quãng thời gian ngắn ngủi đã đủ khắc ghi bóng hình đến mãi về sau. Và tác giả đã mong muốn người đọc được trải nghiệm cùng họ qua từng khoảnh khắc đó. Với Ai Đó, mình đã thật sự bước lên chuyến tàu lượn tình yêu giữa Giang Thiêm và Thịnh Vọng, sống qua trọn vẹn cung bậc cảm xúc, từ vui mừng hạnh phúc đến dằn xé đấu tranh, vô cùng nồng nàn mà trầm lắng để cuối cùng lưu lại một ấn tượng khó phai trong lòng.

Thịnh Vọng và Giang Thiêm năm hai mươi ba tuổi đều tài giỏi và thành công, một người tốt nghiệp hai bằng cử nhân ở Bắc Kinh rồi đầu quân vào một công ty tư vấn luật hàng đầu, một người lánh mình nơi trời tây để một bước từ cử nhân lên tiến sĩ, thành tựu không thiếu nhưng sự cô quạnh vẫn luôn bao trùm lấy họ. May mắn thay, duyên phận thật sự vẫn còn tồn tại ở đời.

Thế giới này đôi khi thật sự có định mệnh, định mệnh vẫn cho họ sống qua những ngày tháng họ từng mong muốn, chỉ không cẩn thận nên đến muộn mấy năm mà thôi.

Lần gặp lại ấy, có lẽ không thiếu một chút may mắn được thúc đẩy bởi số phận, nhưng nhiều phần hơn chính là nỗ lực mà cả hai bỏ ra với hy vọng gặp lại đối phương. Là một Thịnh Vọng từ bỏ ngành học vốn có ở khối tự nhiên, chuyển qua một chuyên ngành cần xã giao và quen biết nhiều để hy vọng tìm lại được Giang Thiêm. Là một Giang Thiêm ở trời tây xa xôi nắm lấy cơ hội về nước với mong muốn được tình cờ đối diện người xưa. Bởi giữa hai người, dù phân ly bởi thời gian và khoảng cách, phần tình cảm ấy vẫn chưa bao giờ đứt đoạn.

Định kiến xã hội chưa biến mất nhưng thời gian có thể phai mờ vết thương, để nó chỉ còn là một vết thẹo nhắc nhở những người trong cuộc rằng chúng ta đã từng trải qua và trưởng thành từ những tháng ngày như thế. Để lâu ngày gặp lại, lúc này đây họ có thể nắm tay nhau cùng nói rằng: trải qua muôn trùng bão tố chúng tôi vẫn ở bên nhau.

Bên cạnh là dòng người rộn rã nhộn nhịp, sau lưng là ánh đèn mờ ảo soi sáng mười dặm dọc bờ sông, đằng đẵng tựa trường tồn từ xưa đến nay.

Bốn mùa nhân gian luân chuyển mấy vòng, bọn họ vẫn luôn bên nhau.


Lời cuối:

Ban đầu vốn định để là lời tựa nhưng cuối cùng viết dài ơi là dài, nên mình nghĩ nên để xuống cuối thì hơn.

Mình hơi già rồi (omg lol) nên những truyện về đề tài học đường thường không tạo nhiều hứng thú cho mình nữa. Đâm ra cũng ít khi đọc, và đọc thì cũng ít khi lưu lại ấn tượng đặc sắc gì. Chung quy mình nghĩ là do khoảng cách thế hệ nên mình không cảm thấy được những hình tượng đó ‘gần gũi’ với mình. À nhưng mình sai rồi, vì Ai Đó có lẽ là bộ đam học đường đầu tiên mình đọc thật sự khiến mình gợi nhớ về những năm tháng cấp ba tươi đẹp cùng những mâu thuẫn nội tâm của bản thân ở tuổi mới lớn. Để thừa nhận câu này thì chính mình còn ngạc nhiên vô cùng ấy chứ.

Mình đọc Ai Đó trong lúc chờ Phán Quan ra chương, có thể xem như đây là bộ truyện thứ 1.5 mà mình đọc của Mộc Tô Lý và bộ đầu tiên mà mình đọc hoàn. Ở lời kết cuối truyện tác giả có nói rằng cô đã gặp rất nhiều vất vả trong quá trình hoàn tất bộ này vì đây không phải là sở trường của cô. Lúc đó mình đã nghĩ rằng chị ta chỉ đang tỏ vẻ khiêm tốn mà thôi vì bộ truyện đã mở – tiến triển – kết một cách tròn vẹn đến thế, nhưng khi đọc sang những bộ truyện khác của cô thì mình đã hiểu vì sao tác giả nói như vậy. Việc thổi hồn vào một tác phẩm mang hơi thở hiện thực mà vẫn giữ được sức hấp dẫn riêng là một thử thách vô cùng khó khăn với kỳ ai. Giả như bạn vốn quen đọc những bộ điềm văn thiên về hiện thực cuộc sống (slice of life) thì bạn sẽ thấy việc này rất chi bình thường, nhưng với một tác giả có số fan nền tảng dựa trên những tác phẩm kỳ huyễn và có phần phi thực tế sẽ khác. Nếu thành công nó sẽ giúp cô giữ được một lượng fan cũ, đồng thời tiếp nhận thêm fan mới. Nhưng nếu thất bại, cô sẽ dễ dàng đánh mất cả hai. Và với những thành tích mà Ai Đó nhận được, có lẽ không quá khi nói Mộc Tô Lý đã vượt thử thách thành công.

Mình chính là kiểu người sẽ thích những truyện thể loại thông thường của Mộc Tô Lý, và thú thật mình đã từng drop Ai đó một lần trước đây khá lâu. Đơn thuần là vì thể loại truyện và khởi đầu bộ này cũng tương đối rập khuôn. Nhưng sau này càng đọc càng hút quá thế là chẳng dứt ra được nữa.

Mình đã đọc nhiều review bảo Ai Đó không có gì mới mẻ, nhưng nó lại là bộ học đường duy nhất khiến một cô gái không phải fan truyện học đường có ấn tượng sâu đến vậy, thậm chí đã đọc đến 4-5 lần, mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều rốt cuộc nó đặc biệt ở chỗ nào cơ chứ. Thế nên những lời mình viết ra phía trên có lẽ không hẳn là review theo kết cấu thông thường mình hay viết, mà phần nhiều là những trải nghiệm cảm xúc mà bộ truyện đã đem đến cho mình, và để nhằm giải đáp những thắc mắc mà mình đặt ra.

Cũng vì chủ yếu nói về cảm xúc của bản thân nên bài viết xoay quanh Thiêm Vọng là chính, vì hai nhân vật này khiến mình dâng trào cảm xúc rất nhiều. Không có nghĩa là những nhân vật khác không tạo được dấu ấn riêng, mà đơn thuần là cảm xúc của mình với họ không dạt dào đến thế và mình không muốn lời tâm tình của mình bị lan man. Thật sự là mỗi nhân vật đều có nét độc đáo rất riêng đó.

Mình luôn cho là một tác phẩm hay xứng đáng có được một bài review tâm huyết, nên dù không văn vẻ lắm mình cũng cố gắng gửi Mỗ Mỗ đôi lời chỉn chu. Đây là một ánh trăng sáng của lòng mình và hy vọng có ai đó trong những bạn tình cờ đọc phải bài viết của mình cũng sẽ tìm được nơi đây một chốn về cho tâm hồn.

Đọc Truyện

Thử đọc