Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 108 | Full

Thể loại:

Nguồn: Tàng Thư Viện

Đọc Truyện

ten-em-la-benh-cua-anh

Dịch: Losedow
Biên dịch: Airin

Thật sự là một câu chuyện có rất nhiều tình tiết éo le có, đau khổ có, ngọt ngào có, chiều chuộng cũng có nhưng được viết một cách nhẹ nhàng, mượt mà êm ái đến mức người đọc không có cảm giác cuộc sống nhiều nỗi buồn đến như vậy.

Hoài Nguyệt là một cô bé đẹp người, đẹp nết, tình tính đằm thắm, không mấy khi nổi giận, biết nấu ăn thu vén gia đình, lại chung thủy trong tình yêu. Vậy mà khi lập gia đình, cô chỉ trải qua hạnh phúc 4 năm ngắn ngủi sau đó chồng ngoại tình, ly hôn, con được tòa xử ở với bố. Cô gái có vẻ ngoài tưởng rất yếu đuối ấy hóa ra mạnh mẽ khi yêu hơn nhiều người tưởng. Sau khi chồng hối hận, muốn nối lại tình cũ, cô đã dứt khoát không quay về cái máng lợn tình yêu đã nát. Mặc dù được sự theo đuổi của hai anh chàng rất hào hoa phong nhã, nhưng cô vì mất lòng tin vào tình yêu đã chậm chạp suy nghĩ mãi đến tận hai năm sau mới dứt khoát theo đại họa sĩ về dinh mặc dù giữa họ tình cảm đã khá quyến luyến.

Cơ Quân Đào – họa sĩ hơi lập dị, không cởi mở, có tài nhưng không ổn định lại thêm tính cách lạnh lùng, bề ngoài rất lôi cuốn thu hút khá nhiều cô gái trẻ nhưng anh luôn hững hờ với tình yêu, không như cha anh đã rất đào hoa trong suốt thời trai trẻ. Anh đã chứng kiến cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc khi còn nhỏ, mặc dù là kết tinh 10 năm tình yêu cha mẹ mới sinh anh ra đời nhưng cũng chấm dứt luôn cuộc hôn nhân ấm áp của họ. Cha anh bắt đầu ngoại tình bên ngoài, mẹ anh dường như quá chịu đựng và càng ngày càng giấu kín tình cảm và suy nghĩ trong lòng. Bà bị trầm cảm nặng đến nỗi đã nhiều lần tự sát và Quân Đào tự gán cho mình trách nhiệm nặng nề phải canh chừng cuộc sống của mẹ anh. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không thể giữ được mẹ, bà đã nhảy lầu tự sát để lại cho anh sự ân hận và cả căn bệnh trầm cảm mà bà mắc phải. Mặc dù đã được chữa khỏi nhưng họa sĩ Cơ vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với thế giới, anh tự chôn mình vào những bức vẽ u ám đã sáng tác trong thời gian bị bệnh.

Chính cậu bé Đậu Đậu thông minh, dí dỏm với khuôn mặt như thiên thần và cái miệng tía lia không ngớt đã thức tỉnh anh khỏi những ngày cô độc. Lần đầu tiên anh để người khác lại gần mình, tự tay làm những việc trước đây chưa bao giờ làm, cùng vẽ tranh và chơi với thằng bé. Ở bên cạnh thằng bé, anh bắt đầu có thêm nhiều cảm xúc thú vị, cũng dần dần quen với người mẹ rất hiền hậu và đầy tình cảm của Đậu Đậu. Hoài Thương đã làm cho anh rung lên những xúc cảm trong tình yêu mà trước nay anh chưa bao giờ cảm nhận được, anh bắt đầu thấy thiếu vắng, bồn chồn, lo lắng rồi nhớ nhung lúc nào không hay. Dần dần anh bắt đầu mong ngóng đến ngày cuối tuần để được thấy bóng dáng của hai mẹ con trên con đường về nhà, một cậu bé tinh nghịch và một người phụ nữ luôn chăm chú mỉm cười với con đã thắp sáng lại ham muốn có một gia đình hạnh phúc trong anh. Cũng nhờ họ mà họa sĩ Cơ đã có cảm hứng sáng tác một bức tranh thoát khỏi những u ám trước đó. Đôi chân mẹ con đã mang đến niềm vui lấp lánh cho tranh của anh, cũng chính là cảm nhận hạnh phúc mà trái tim anh đã “cảm” khi ngẩn người trước cảnh hai mẹ con đang hớn hở tưới ra trên sân thượng. Niềm vui ngỡ tầm thường được anh chắt chiu đưa vào tranh thành một thứ tình cảm ấm áp làm mờ đi gốc cây trơ trụi gai góc anh đã vẽ trước đó. Có lẽ đó cũng là bức tranh đẹp nhất trong câu chuyện!

Tuy nhiên, giữa hai người cũng không thể tiến triển quá nhanh, mặc dù Cơ Quân Đào luôn nghĩ mình không tự ti vì căn bệnh trầm cảm đã chữa khỏi nhưng anh đã đấu tranh rất lâu khi nhìn nhận tình cảm của mình với mẹ Đậu Đậu. Mỗi khi đứng trước việc thổ lộ tình cảm, anh không chỉ “suy nghĩ” bảy lần mà còn phải chống lại tính cách nhút nhát, ngại bày tỏ tình cảm, thậm chí là thói quen nhoẻn miệng cười với mọi người. Hoài Nguyệt vốn dĩ vừa bước ra khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc, thêm gánh nặng có một cậu con trai và mất mát lớn nhất là không còn niềm tin vào tình yêu nên cô ngập ngừng, luôn dao động và từ chối nhiều cơ hội của Trần Thụy Dương và Cơ Quân Đào bày tỏ. Cô chỉ muốn sống cho con và tự động bỏ qua tất cả những đề nghị giúp đỡ khác.

Đến khi phát hiện ra tình cảm với Cơ Quân Đào, cô lại ngần ngại trước căn bệnh trầm cảm của anh. Mặc dù rất thông cảm, thậm chí đó chính là nguyên nhân khiến cô chấp nhận bên anh một thời gian với ý định muốn giúp anh, nhưng cô vẫn không thật lòng tin tưởng mình có thể đi cùng anh đến hôn nhân. Do vậy, lúc cô gặp khó khăn, chưa bao giờ cô nhờ vả anh vì ngại ảnh hưởng đến sức khỏe và cảm xúc của anh. Cô vừa không tin tưởng khả năng khỏi bệnh của anh vừa rất tự ti trước gia thế cũng như tài năng của anh. Kết thúc chuyện, anh đã bỏ về Singapore khi Đậu Đậu bị ốm mà cô không hề thông báo hay nhờ vả anh. Mãi một năm sau đó – mình cảm giác ngoại truyện viết về sự quay lại của họ quá nhanh, không tương xứng với cả một phần chính văn viết rất kỹ lưỡng và chi tiết – cô mới chấp nhận tình yêu của anh khi nghe tin anh phải nhập viện.

Câu chuyện là một tổ hợp khá lạ lùng của những nhân vật trong truyện: người lớn ngây thơ, thuần khiết dễ tin như những đứa trẻ, người bé lại có tâm hồn người lớn, mới 4 tuổi nhưng rất hiểu và biết cách chăm sóc mẹ, chỉ cần mẹ không vui là cậu bé có thể từ bỏ việc mình thích, thỉnh thoảng lý luận làm bà mẹ thạc sĩ tiếng Trung cứng cả họng, không trả lời được; đại họa sĩ tuy lạnh lùng nhưng thực chất cũng khá ngây thơ và thiếu kinh nghiệm trong tình yêu. Người đàn ông 35 tuổi này ngây thơ đến độ lần đầu tiên của anh do Hoài Nguyệt là người chủ động tất cả.

Từng chút từng chút một, Hàm Hàm phác họa từng nét 乃út lên bức tranh tình yêu của Hoài Nguyệt và Quân Đào. Hoàn toàn không có gay cấn, nhưng chi tiết và màu sắc của bức tranh dần dần trở nên tươi tắn hơn sau từng chương như bầu trời sáng dần sau cơn bão. Những nụ cười của Quân Đào dần dần trở lại, sắc mặt của Hoài Nguyệt cũng tươi tắn thêm. Cô buông bỏ những suy tư, trăn trở vì ly hôn mà cởi mở hơn với cuộc sống, không thu mình trước tình cảm, không tự ti khi mình là một bà mẹ ly hôn nữa. Ngôn ngữ trong truyện luôn nhẹ nhàng, đầy tình cảm, khung cảnh cũng được mô tả rất nên thơ dưới ánh mắt của một họa sĩ. Tâm lý của nhân vật, những băn khoăn của cả hai con người đầy rụt rè chầm chậm hiện lên dưới ngòi 乃út, hoàn toàn không vội vã, cảm giác cuộc sống tuy nhiều biến cố nhưng chuyện buồn cuối cùng cũng đã qua, sau cơn mưa trời lại sáng, con người cần có tình yêu để sưởi ấm những tâm hồn mỏng manh, đơn độc nhưng luôn hướng đến hơi ấm gia đình.
 

Đọc Truyện

Thử đọc