say-say-kieu-the-thichtruyenvn.jpg

Say Say Kiều Thê

Tác giả: Huyễn Hoa Chi Nguyệt

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 18 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

say-say-kieu-the

Nga? Loan Loan mặt hơi nóng lên. Nàng làm theo từng bước được hướng dẫn, ngọn lửa rốt cuộc cũng cháy lên nghi ngút thật cao, Loan Loan thốt lên một tiếng “ai nha”, rồi nhanh chân lùi về phía sau mấy bước, sau đó quay người chạy đi kiếm thêm thật nhiều nhánh cây đem về. Nàng biết rằng muốn giữ lửa cháy suốt đêm không tắt thì trước tiên phải chuẩn bị thật nhiều củi để ban đêm sử dụng. Chạy tới tới lui lui mấy vòng, Loan Loan ngẫm nghĩ như thế ắt hẳn đã đủ rồi, liền ngồi xuống mặt đất nghỉ ngơi. Nàng khẽ liếc mắt qua nhìn Phong Chính, phát hiện ra thân thể của hắn đã ngã lệch hẳn sang một bên, liền tới bên cạnh nâng đỡ hắn ngồi dậy tử tế. Sau đó bản thân nàng cũng dựa vào một thân cây thở hổn hển.

Mệt chết đi được! Loan Loan vừa chợp mắt tính đi gặp Chu Công thì lại nghe Phong Chính lên tiếng hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi có mang theo lương khô không?”

“Ân… có đem.” Chính là gói hành lý nặng nề trên lưng nàng. Loan Loan từ trong đó lấy ra túi nước và lương khô đưa cho Phong Chính, nhưng hắn không tiếp lấy, còn hai mắt nàng đã muốn nhắm nghiền ngay lập tức.

Phong Chính gượng gạo cười, “Không phải là cho ta, cho ngươi đó tiểu huynh đệ. Ngươi suốt dọc đường đi vẫn chưa hề ăn uống gì. Vẫn là nên lót dạ một chút trước khi đi ngủ.”

Loan Loan yếu ớt trả lời, “Ta không thấy đói.” Nàng thật sự không cảm thấy đói, có lẽ bởi vì nàng quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cảm giác đói bụng cũng không có.

“Ngươi vẫn là nên ăn một chút gì đi. Nếu không đến lúc ngươi thật sự đói muốn ăn, ngược lại thân thể sẽ không chịu nổi, cho dù cố ăn vào thì cũng sẽ nôn ra toàn bộ.” Phong Chính khuyên bảo Loan Loan.

Dường như cũng có chút đạo lý, Loan Loan mở mắt ra lấy một cái bánh, đưa trước cho Phong Chính, hắn lắc lắc đầu từ chối. Nàng lại cầm lấy bình nước giao cho hắn, lần này thì Phong Chính gật đầu đón nhận. Tuy rằng thân thể hiện tại của hắn không có cảm giác hỏa thiêu hừng hực, nhưng trong bụng vẫn là nóng hầm hập, cổ họng cũng thật khô khan.

Loan Loan giao cho Phong Chính bình nước, sau đó xem xét cho tới lúc hắn nhắm mắt lại nghỉ. Sau đó tựa thân mình vào thân cây bắt đầu ăn một chút, nhưng mà nàng đã quá mệt mỏi, chỉ ăn được nửa cái bánh đã ngủ thiếp đi.

Sau đó một hồi lâu, một hắc y nữ tử đột nhiên từ trong rừng rậm bước ra. Nàng trước tiên dừng lại bên cạnh Loan Loan một lúc, sau đó tiến đến ngồi xuống bên cạnh Phong Chính bắt đầu bận rộn làm gì đó. Đến khi nàng đứng lên chuẩn bị bỏ đi thì đống lửa dường như đang lụi dần, tiện tay nàng bỏ thêm vài nhánh củi vào nhóm lại ngọn lửa.

Ngủ thẳng một giấc đến tận lúc hừng đông, Loan Loan lười nhát vươn vai tỉnh giấc, nhất thời cảm thấy tinh thần thật trở nên sảng khoái, đồng thời bụng cũng hơi thấy đói. Nàng xem chừng đống lửa, nó đã gần như muốn tắt, trong đống tro tàn chỉ còn vài đốm đỏ rực đang tí tách cháy. Nàng quay lại nhìn đống cây hỗn độn đã chất lúc tối, cũng đã vơi đi không còn mấy – hẳn là lúc tối Phong Chính đã châm thêm lửa. Loan Loan nghĩ ngợi xong liền một tay ôm bình nước, tay còn lại ăn nốt cái bánh dở tối qua. Lúc Loan Loan ra sức phủi đi mấy mẩu bánh vụn trên người thì Phong Chính cũng đã tỉnh. So với ngày hôm qua, hắn có vẻ có tinh thần hơn nhiều, ít nhất đã bắt đầu chịu ăn một chút.

Sau khi lắp đầy bụng trống, hai người liền tiếp tục lên đường. Trước khi lên đường, Phong Chính bảo Loan Loan tìm cho hắn một nhánh cây có độ dài thích hợp. Mặc dù nhờ vào nhánh cây chống đỡ, nhưng bản thân Phong Chính cũng đã hồi phục được phần nào sức lực, nên Loan Loan giúp đỡ hắn cũng thoải mái hơn nhiều so với hôm qua. Như vậy hai người tự nhiên đi nhanh hơn rất nhiều, Phong Chính còn hứng thú trò chuyện với Loan Loan mấy câu.

Đọc Truyện

Thử đọc