Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 54 | Full

Nguồn: bhlm.wordpress.com

Đọc Truyện

ong-xa-dau-hang-di
 
Nguồn convert: tangthuvien
Edit: cáo

Tôi đọc truyện này khá lâu rồi nhưng cảm xúc nó mang lại trong tôi vẫn vẹn nguyên như lần đầu.

Nếu bạn đang tìm kiếm 1 câu chuyện mộng mơ, đẹp đẽ như cổ tích vui lòng back, nếu bạn đang tìm kiếm 1 couple perfect vui lòng back, nếu bạn cần sự ngọt ngào ấm áp vui lòng back... Và nếu bạn click bài bài viết này để đọc spoil cho câu chuyện theo cách vốn dĩ thì thật xin lỗi vì tôi k viết review như vậy, hãy cân nhắc bởi bài này tôi viết riêng cho nữ chính Hạ Tiểu Hoa. 1 cô gái qua những từ ngữ phác họa chân thật ấy đã khiến tôi rung động và hơn hết là khâm phục.

Trên thế giới này còn điều gì đau khổ hơn khi yêu 1 người không nên yêu và chờ đợi 1 tình yêu không dành cho mình. Cứ chấp niệm chạy theo cái bóng dáng xa vời ấy. Cho dù vấp ngã cho dù tổn thương vẫn không ngừng lại. Có quá ngu ngốc hay không? Liệu ai là người trả lời đc đúng sai cho cuộc tình này?

Chị đã như vậy đấy, suy nghĩ theo anh, sống theo anh và cả ngay trong hơi thở cũng thấm đẫm hương vị anh. "Nhưng em yêu người ấy, người ấy k yêu em k phải lỗi của người ấy cũng như việc em yêu người ấy k phải lỗi của em." Chỉ trách tình yêu của chị đã đặt nhầm chỗ, để rồi phải đau đớn thế.

Gặp anh lần đầu trong 1 bữa tiệc cả người ướt đẫm nước, quật cường đứng nơi đó, chống lại ánh mắt khinh bỉ, giọng nói mỉa mai. K khóc, k đau lòng, k tuyệt vọng nhưng lại cảm động khi anh chìa chiếc khăn tay ra lau mặt cho chị. Phải chăng khi con người ta cô đơn quá lâu thì chỉ 1 hành động nhỏ bé vô tình thôi cũng khiến người đó như mê man lạc vào trầm luân k lối về.

Yêu anh, theo đuổi anh và tìm mọi cách để đc gả cho anh. Vứt bỏ tự trọng, kiêu hãnh, thân xác và k ngại ngần đem trái tim vào đặt cược cho ván bài k cân sức này. Nhưng chị đc những gì ngoài những mũi dao nhọn đâm vào trái tim. 1 vết rồi lại 1 vết, máu chảy k ngừng, vậy mà chị vẫn mượn nụ cười che dấu nước mắt. Tôi đã khóc khi câu chữ như bình thản nhẹ nhàng lại có thể khiến tim tôi rung động như thế.

Chị đã thốt lên rất nhiều lần rằng "Diệp Hy, thật sự anh ấy k thương tôi" hay "Diệp Hy, quả nhiên là anh ấy k thương tôi". Để thừa nhận điều này ngay khi bắt đầu 1 cuộc hôn nhân chị đã dũng cảm đến mức nào. Có lẽ chua xót đau đớn và tổn thương lắm chứ. Nhưng ai sẽ cho chị bờ vai, ai ngăn giọt nước mắt, ai nói với chị rằng "đừng khóc, tiểu hoa, mọi việc sẽ tốt thôi mà".

Tôi thích con người thô tục mà chân thật ấy, tôi thích sự cố chấp đến kiên cường ấy và tôi ngưỡng mộ biết bao với tình yêu to lớn trong chị. Có thể ví tình yêu của chị dành cho anh như 1cục gôm mỗi lần muốn bên anh chị phải hy sinh bản thân mình trong đau đớn. Xóa dần xóa dần đến trái tim cũng cạn kiệt...

Khi tuyệt vọng lấp đầy ký ức và nỗi cô đơn bao phủ tương lai, chị dừng lại còn anh thì truy đuổi. Phải chăng chưa đến phút cuối cùng thì con người ta k biết trân trọng những điều đang nắm giữ.
Tôi mong anh hãy trân trọng chị, bởi biết đâu vào 1lúc nào đó chị sẽ biến mất cùng với tình yêu này. Liệu anh có thể tìm viên đá cuội thô ráp nhưng độc đáo và đẹp đẽ như chị thêm lần nữa k?

Đọc Truyện

Thử đọc