neu-em-no-ro-gio-mat-se-den-1-thichtruyenvn.jpg

Nếu Em Nở Rộ, Gió Mát Sẽ Đến

Tác giả: Thịnh Thế Ái

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 43 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

neu-em-no-ro-gio-mat-se-den

Trích đoạn truyện ngôn tình:

Tô Đỉnh cảm thấy mừng rỡ , sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên có người đàn ông thật lòng thích dáng vẻ tomboy của mình , lập tức nói: "Thật ra thì em cũng vậy thật thích dáng vẻ lúc anh chụp hình."

Tần Diệu nhấp một ngụm rượu đỏ,sắc mặt đầy buồn rầu: "Haiz, đừng nói nữa, nhà anh vẫn phản đối anh làm nhiếp ảnh , tịch thu máy ảnh cùng điện thoại di động của anh , sợ rằng sau này không thể gọi cho em."

"Không thể nào. . ." Tô Đỉnh có chút nóng nảy, "Làm sao ngay cả điện thoại tất cả máy móc của anh đều tịch thu chứ ? Thật ra em cảm thấy anh làm nhiếp ảnh vô cùng tốt , em thật sự ủng hộ anh!"

Tần Diệu hết cách nhìn Tô Đỉnh , nhìn lại đĩa cơm tây đã ăn hết trên bàn , đột nhiên nhớ tới cái gì , quay đầu gọi nhân viên phục vụ: "Phục vụ tính tiền!"

Nhân viên phục vụ đi tới: "Tiên sinh, tổng cộng là 368 đồng."

Tần Diệu móc bóp da ra, lục lọi, cúi đầu mắng một tiếng: "Chết tiệt! Ngay cả thẻ ngân hàng của anh ông già cũng lấy đi!"

"Không có việc gì em có đây!" Từ trong ví tiền Tô Đỉnh lấy ra 400 đồng đưa cho phục vụ , Tần Diệu vội vàng nói: "Không được, Tô Đỉnh bữa ăn này anh mời ."

Tô Đỉnh cười nói: "Hôm nay em nhận lương, em tính , còn nữa " cô lấy từ trong túi ra điện thoại di động của mình , đặt ở trước mặt Tần Diệu , nói: "Điện thoại di động này anh dùng trước đi, em tìm anh thì gọi vào di động này "

Tần Diệu nhìn chiếc Samsung kiểu mới nhất trên bàn , vẻ mặt có chút không vui : "Tô Đỉnh em như vậy anh có thể tức giận, điện thoại di động này anh không thể nhận!"

"Ai nói cho anh hả , coi như là cho anh mượn ."

"Vậy được rồi , anh nhận trước, chờ ba anh trả điện thoại lại cho anh anh sẽ trả lại cho em ."

Cùng Tần Diệu chia tay tại nhà hàng tây , Tô Đỉnh gọi điện thoại cho Hàn Mạch , nhưng vẫn không ai nghe máy , lại gọi cho Hàn Mỹ Úy vẫn như cũ không ai bắt máy , Tô Đỉnh thật không ngăn cản được mơ tưởng viễn vong, các loại khẩu vị nặng hạn chế hình ảnh xuất hiện đan xen trong đầu , không khỏi len lén nở nụ cười.

Về đến nhà đã là mười giờ tối ngày thứ 6, cũng lười bật đèn, Tô Đỉnh lập tức đi tới giường , cắm đầu ngã xuống trên chiếc giường thoải mái , nghĩ tới gương mặt khôi ngô của Tần Diệu.

Đọc Truyện

Thử đọc