Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Tác giả: Cốc Dủy Tử

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 36 | Full

Thể loại:

Nguồn: gjnnan0.wordpress.com

Đọc Truyện

nam-tay-sai-ga-dung-nguoi

Đây không phải là một câu chuyện xuất sắc, lối hành văn và cách kể chuyện không quá đặc sắc.

Đây cũng không kể về một mối tình kinh điển, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, day dứt ám ảnh trong tâm trí người đọc, nhớ mãi không muốn quên.

Đây chỉ là một câu chuyện bình thường, dạng “mì ăn liền”, dễ đọc dễ quên, nhưng nó như một dòng suối trong lành giữa nắng hè, dung dị gần gũi, ngọt ngào không phức tạp, khiến mình vừa đọc vừa ôm chăn tủm tỉm cười, ngọt ngào quá, ấm áp quá đi thôi.

Có lẽ cho đến tận cuối truyện, Trần Hải Nguyệt cũng sẽ không bao giờ ngồi hối tiếc cho sai lầm ngày hôm đấy, bởi sự nhầm lẫn tai hại ” đáng yêu” ấy lại là một khởi đầu thật ngọt ngào.

Hải Nguyệt mới có 25 cái xuân xanh thôi, gặp ai cũng niềm nở đón chào, cho dù là bạn học, đồng nghiệp là con trai hay con gái – ai đến cô cũng không chối từ, ai đi cũng không lưu luyến… , nhưng ngoài việc từng thầm mến năm cấp 3 thì đến nay một mảnh tình vắt vai cũng không có. Xã hôi nay, thế cũng là bình thường nhưng trong mắt 2 vị “nữ hiệp” sớm đã yên bề gia thất thì chuyện hôn sự của đứa độc thân duy nhất trong hội tam cô nương bát quái đã gấp lắm rồi. Họ còn sốt ruột hơn cả đương sự, và kế hoạch đưa gái “ế” ra khỏi hội FA tèn ten ra đời.

Mục tiêu: Trịnh Phi.

Địa điểm: Họp lớp.

Phương châm: Trực tiếp động thủ, bắt lấy hắn.

Dưới ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ, một lần mặt dày ngông cuồng cũng chưa có, Hải Nguyệt mơ hồ đồng ý làm theo cái kế hoạch táo bạo có chút hoang đường ấy. Kế hoach “ngu ngốc” truy bắt đồng học tinh anh được hành động nhanh gọn, cô đánh liều nhắm mắt giơ bàn tay tội ác nắm tay con người ta, dũng cảm quay đầu lại thì kinh hoàng phát hiện nắm tay nhầm rồi, lại rối rắm nói ra một câu còn kinh hoàng hơn: “Nếu anh chưa có bạn gái thì để tôi mạo muội cưới anh nhé”.

Cô xấu hổ, hoảng loạn, trốn tránh nhưng lại cả nể, phản ứng chậm mơ mơ hồ hồ đến khi tỉnh táo lại thì anh từ người lạ đã trở thành người không thể nào quen thuộc hơn với cô. Anh như một bài toán, cô rối rắm không tìm được lời giải, chỉ một câu nói coi như đùa, sao anh cứ chấp nhất, luẩn quẩn bên cô. Anh đảo lộn mọi trật tự tình cảm thông thường, rõ ràng họ không quen cơ mà, sao thế nào đã thành một đôi rồi, sao trong mắt mọi người người cô gả nhất định phải là anh. Cô không bài xích, ghét bỏ anh nhưng cũng không hề muốn nhiệt tình thân cận anh, cô chậm chạp nhận ra, cô dễ dàng hoảng loạn trước ánh mắt, sự dịu dàng của anh, xấu hổ trước cử chỉ thân mật của anh, hóa ra mình đã sớm coi anh là người nhà, hóa ra anh và cô nói chuyện thoải mái hợp nhau đến kỳ lạ, hóa ra anh có thể khiến cô luôn ngẩn ngơ mong ngóng chờ đợi tin nhắn điện thoại của anh trong vô thức đến vậy.

Ở các nước phương Đông, duyên phận tuy tâm linh nhưng rất được coi trọng. Duyên phận giữa người và người ảo diệu và bất ngờ vô cùng. Từ lúc cô nắm tay anh, Lương Đông Vân đã biết, anh phải nắm chắc duyên phận bất ngờ xuất hiện này.

“Có vài người, có vài việc, chờ đợi lâu cũng không nhất định là của mình. Nhưng mà, Trần Hải Nguyệt, em có tin không, “Không nhất định” Cũng có nghĩa là có thể—-

Anh đã chờ rồi, vì thế mới có thể là của anh.”

Anh đã thích một người từ rất lâu, dành cho cô ấy những rung động trong sáng đầu đời. Dù cô ấy không chú ý đến anh nhưng thứ tình cảm ấy cứ mãi theo anh từng ngày, cuối cùng anh đã đợi được rồi, đợi tới ngày cô nắm lấy tay anh. Anh biết tính cô lười nhác, lười phản kháng, ngại từ chối, anh không ngại bày binh bố trận kéo cô gần bên anh. Anh hiểu cô, biết cô nắm nhầm tay nhưng cơ hội này anh phải nắm chắc. Yêu cô, anh hạnh phúc khi nghe thấy những câu nói vu vơ thân mật của cô dù là vô tình, anh chóng giận mà cũng dễ tha thứ cho cô, vì cô mà anh ngốc nghếch tẩn mẩn học xếp ngôi sao. Và vì yêu cô, hiểu tính cách cô, biết tất cả khởi đầu bằng nhầm lẫn, biết được rằng Trịnh Phi cũng có tình cảm với cô, anh lo sợ, anh không tự tin vào tình cảm của cô dành cho mình.

“Trần Hải Nguyệt, anh muốn làm em hạnh phúc nhất thế giới này. Chỉ là, nghĩ đến niềm hạnh phúc của em không có anh ở đó, anh lại khó chịu.

Như vậy, chờ em biết được người trong mộng em từng để lỡ, liệu có chăng, nam chính thật sự…. phải thay người?

Nếu anh không buông tay, liệu em có khóc không?”

Anh lẩn trốn, phập phồng lo sợ đến ngày cô nói lời chia tay, đến ngày cô nhận ra nam chính của cô không phải là anh. Anh không bá đạo buộc cô bên mình, anh không muốn cô đau khổ, lo lắng cô sẽ rời xa, nhưng anh muốn bướng bỉnh giữ cô bên anh, không muốn chủ động buông tay.

“Không cần giàu có, không cần đẹp trai, chỉ cần hai người ở bên nhau cảm thấy ấm áp, bình yên, mãi mãi không rời là được.

Mặc dù hơi ấu trĩ, cô vẫn cố chấp tin rằng, khi người đó đến, cô nhất định sẽ biết được người đó là của cô…”

Ước mong về người bạn đời của Hải Nguyệt giản dị thế đấy, cô tùy tâm tùy ý, phó mặc cuộc đời tùy duyên, nhưng khi đã xác định được tâm ý của mình, cô sẽ đi đến cùng. Và cô biết, người đó là Lương Đông Vân. Cô tự tin vào chính bản thân mình và tin vào tình yêu của anh. Cô không hề dao động trước sự phá ngang của người được tạm coi là người thứ ba, không hề xao xuyến hay suy nghĩ nhiều khi tiếp xúc và biết được tình cảm của Trịnh Phi, mà suy cho cùng có lẽ tình cảm của cô đối với Trịnh Phi chỉ dừng lại ở mức có cảm tình mà thôi. Cô phóng khoáng, tự nhiên, hành động vô cùng quyết đoán, người tỏ tình là cô mà người cầu hôn cũng là cô, khiến Lương Đông Vân dở khóc dở cười. Nếu Lương Đông Vân là người khởi xướng mối quan hệ thì chính cô là người phát triển mối quan hệ ấy.

Tuyến nhân vật phụ không quá nổi bật, họ góp phần không nhỏ làm xúc tác giúp bức tranh tình yêu nhân vật chính thêm sinh động.

2 cô bạn Quan Nhung và An Linh mồm mép tép nhảy, tếu táo, hài hước, sôi nổi, vô cùng hiểu Hải Nguyệt, đọc mà ૮ɦếƭ cười, ghen tị với tình bạn thân thiết, những màn đối thoại khó đỡ, hài hước của ba cô nàng ấy.

Một bà mẹ chồng luôn quan tâm đến con trai, tưởng gây “khó dễ” với con dâu hóa ra lại là người khiến Hải Nguyệt tìm được thứ vô giá của bản thân.

Một Hàn Nhạc Nhạc với tình yêu đơn phương, cũng từng cố giành Đông Vân về phía mình nhưng cũng biết buông bỏ đúng lúc.

Và một Trịnh Phi, người suýt trở thành nam chính, luôn chậm nửa bước.

Truyện không có cao trào, kịch tính, nhân vật bình thường, không có những lời tỏ tình kinh điển hay lãng mạn. Mà đâu cần hoa lá cành, sến sụa, chỉ bình dị thế này thôi mình đã thấy ngọt ngào, miệng cười không khép lại được rồi. ^^

” Cuộc đời, thật may mắn khi gặp được anh.”

” Nắm tay anh là được rồi. Em cứ nhắm mắt lại, anh sẽ đưa em đi đến bất cứ nơi nào em muốn.”

Đọc Truyện

Thử đọc