muu-sac-thichtruyenvn.jpg

Mưu Sắc

Tác giả: Dạ Chi Dạ

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 50 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

muu-sac-thichtruyen.vn

Dân chúng Chiêu quốc đều biết, công chúa Lê Thấm được đế hậu sủng ái nhất có ba thứ vô cùng yêu thích. Thứ nhất là quế hoa cao, thứ hai là kỳ trân dị bảo còn thứ ba chính là mỹ nhân. Lê Thấm chưa từng nghĩ đến, nàng lao tâm khổ tứ dụ dỗ người này, kết quả nàng mới là người bị hắn câu được.

Ái ân xong, hai lần, mấy lượt rồi cũng qua, Lê Thấm nhìn nam nhân mỉm cười ôn nhu như nước trước mặt, oán hận nói: “Tiên nhân cái gì chứ, thằng nhãi này chính là tiểu nhân.” Đây là chuyện xưa kể về vị công chúa phúc hắc theo đuổi một nam tử tựa như trích tiên đến cuối cùng bi ai phát hiện ra, vị “tiên nhân” này so với nàng còn phúc hắc hơn...

Trích đoạn:

Diệu Ngọc cúi đầu đáp ứng, xoay người định rời đi.

“Chậm đã!” Một tiếng quát chói tay khiến đôi chân còn chưa kịp bước của Diệu Ngọc lập tức dừng lại.

“Diệu Ngọc, mẫu hậu trước giờ rất ít khi trách phạt ta cho nên ngươi không cần lấy cớ muốn trách phạt của người áp lên ta. Hơn nữa cũng đừng coi khinh thái giám cung nữ chỗ ta chỉ là nô tài, chính ngươi so sánh với bọn họ cũng không kém bao nhiêu đâu!” Lê Thấm hừ một tiếng rồi tiếp tục cười nói,

“Còn có, nếu mẫu hậu đối với ngươi có một chút tin tưởng thì cũng đừng không biết liêm sỉ mà làm những chuyện có lỗi với người. Hoàng hậu chính là người đứng đầu hậu cung, ngươi nên nhớ rõ điều này, ngàn vạn lần không cần làm những chuyện tự hủy tương lai của chính mình.”

Thân mình Diệu Ngọc run rẩy, đồng tử mở to, cúi thấp đầu không nói, môi lại không nhịn được mím chặt.

“Ta nói cái gì, tự trong lòng ngươi rõ. Hậu cung này lớn như vậy, không cẩn thận có người nào đột nhiên biến mất cũng không ai để ý đâu!” Lê Thấm mắt lạnh nhìn nàng ta, sát ý trong mắt chợt lóe.

Nàng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là người lương thiện. Nếu người khác dám động đến nàng, nàng cũng không ngại khiến hai tay mình vấy máu.

“Nô tỳ ghi nhớ lời công chúa dạy bảo.”

Diệu Ngọc kìm nén nỗi sợ hãi đang gào thét trong lòng, cố gắng đáp lại một câu. Ngay sau đó ba bước biến thành hai, chạy trối chết ra ngoài.

Mấy hạ nhân xung quanh cũng giật mình hoàn hồn, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi nhìn nữ tử dựa vào cửa, rõ ràng là tươi cười xán lạn nhưng đôi mắt đẹp lại không hề che giấu sát ý.

“Được rồi, đừng đứng đó nữa, mau nghỉ hết đi.” Ánh mắt Lê Thấm đảo qua những người xung quanh, giọng nói mang theo vẻ lười nhác. Nàng khẽ phất áo choàng trên người, xoay người trở về nội điện.

Rầm một tiếng, nhóm hạ nhân nhìn thấy cửa lớn đóng sập trước mắt trái tim mới dám đập trở lại. Thầm nghĩ: Công chúa vừa rồi thật sự quỷ dị, có nên bẩm báo lại với hoàng hậu nương nương hay không?

“Vừa rồi công chúa vô cùng uy vũ, ngay cả nô tỳ cũng phải kinh sợ.” Nguyệt Dung cười nói, tay cầm đèn lồng dẫn đường cho công chúa.

Sau khi đưa người nằm lên giường liền thổi tắt đèn, nhanh chóng thuần thục mở hộp châu báu lấy viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng màu xanh phỉ thúy Minh Nguyệt Châu ra, cẩn thận đặt vào tay Lê Thấm, “Công chúa cầm chắc vào, cẩn thận kẻo rơi.”

Đọc Truyện

Thử đọc