khom-lung-vi-anh-1-thichtruyenvn.jpg

Khom Lưng Vì Anh

Tác giả: Lục Manh Tinh

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 60 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

khom-lung-vi-anh

Review truyện Khom Lưng Vì Anh

Nếu như bạn là một cô gái, hãy là một cô gái giống như Dịch Tích.

Có thể không xinh đẹp nhất trong rất nhiều người đẹp, nhưng nhất định phải là phiên bản xinh đẹp nhất của chính mình.

Cho dù hoàn cảnh gia đình có không trọn vẹn đến thế nào, vẫn luôn tự tin vào vị trí của mình là không thể thay thế.

Ai có lỗi với mình, nhất định phải khiến người đó trả giá.

Tất cả những điều này, Dịch Tích là từ cuộc sống của mình mà rút ra, cũng là vì lời khuyên của một người mà cố gắng. Mà người đó, chính là người mà cô tình cờ gặp lại vào năm cuối đại học, Từ Nam Nho. Trước kia anh là gia sư, còn bây giờ anh là giảng viên của cô.

Khó có thể nói cảm giác của Dịch Tích lúc này, sự cố lúc nhỏ quá dằn vặt, cho nên ấn tượng đối với Từ Nam Nho cũng theo đó mà trở nên sâu đậm. Chỉ có anh tin cô, chỉ có anh an ủi cô và nói với cô “đừng gục ngã”.

Chính vì như vậy, khi cô đã hoàn toàn trở thành một Dịch Tích xinh đẹp cao ngạo không sợ trời không sợ đất như bây giờ, Dịch Tích đương nhiên sẽ không “bỏ qua” cho anh khi gặp lại. Tiếc rằng, Từ Nam Nho chẳng hề nhận ra cô. Và còn, không hề mảy may rung động trước dáng vẻ của cô như hầu hết những người đàn ông khác.

Nhưng cô là Dịch Tích, không đạt được ý nguyện thì không từ bỏ. Dịch Tích thẳng thắn kiêu ngạo, yêu thích ai đó, nhất định phải thể hiện cho đối phương nhìn thấy. Thế nên, vừa tốt nghiệp đại học, cô đã chọn phần thưởng là căn hộ kế bên nhà Từ Nam Nho. Mỗi ngày, xuất hiện trước anh như một sự trùng hợp của số phận.

Nhưng cuối cùng, mọi ảo tưởng lại vỡ nát chỉ trong một đêm. Người có thể khiến cho cô từ bỏ, cũng chỉ có thể là Từ Nam Nho. Cô yêu hết mình, nhưng bóng lưng quay đi vẫn có thể kiên cường đến vậy.
...

Nếu đã có thể làm một cô gái như Dịch Tích, hãy tìm một người giống như Từ Nam Nho để yêu.

Bởi vì thân phận, bởi vì sự lạnh nhạt của cuộc sống, Từ Nam Nho luôn có một con đường với những kế hoạch định sẵn. Anh rất ngại mạo hiểm. Thế nên, cho dù đã thực sự rung động với Dịch Tích, anh cũng kiên quyết dằn lòng xuống. Cho đến khi cô biến mất khỏi cuộc sống của anh, Từ Nam Nho mới nhận thức được rằng, cho dù anh có phủ nhận bao nhiêu đi chăng nữa, cô gái này cũng đã thiêu rụi cuộc sống của anh từ lúc nào.

Nhưng Từ Nam Nho vốn là một người trầm lặng, người ở trước mặt anh còn có thể từ chối dứt khoát như vậy thì nói gì đến lúc này, ngay cả cái bóng cũng không còn. Thế nên chỉ có thể cố gắng lưu giữ tất cả những gì đã từng liên quan đến cô ấy. Đó là con mèo mà anh từng không dám chạm vào, đó là quán bar mà ngày trước cô thường hay đến, đó là người em cùng cha khác mẹ mà cô ấy chưa từng thân thiết,...

“Tại sao lúc đó anh lại chủ động làm giảng viên hướng dẫn cho Dịch Nhạc?”

“...”. Vì cô ấy là em gái của em.

“Anh biết em sẽ quay về sao?”

“Không biết. Cách nghĩ lúc dẫn dắt Dịch Nhạc là, có lẽ có thể từ miệng Dịch Nhạc nghe được chuyện của em, có lẽ một ngày nào đó em quay về, em sẽ phát hiện giáo viên hướng dẫn của Dịch Nhạc là anh, sau đó... Nhớ tới anh, nhớ tới còn tồn tại một người như vậy”.

Lời tâm sự này, là rất rất lâu sau này Từ Nam Nho mới nói với Dịch Tích. Bởi vì trước lúc đó, hai người vẫn đang trong thế trận giằng co. Một người mang vết thương vì tình cảm bị khước từ quay lại chỉ muốn đùa giỡn một chút để dịu đi cảm giác không cam lòng. Còn một người, cho dù đã nhận thức rõ ràng tình cảm của bản thân vẫn không chịu thừa nhận, chỉ bởi vì rào cản thân phận giảng viên.

Cho đến lúc, tấm màng bị xé rách.

Một đêm vô tình, phá vỡ mọi rào cản. Dịch Tích tự thuyết phục chính mình, đêm đầu tiên trao cho anh chỉ là bởi vì cô cũng không quan trọng vấn đề này lắm. Thế nhưng, nếu như cô không để tâm, tại sao lại phải là anh?

Cũng giống như Từ Nam Nho, khi nhìn thấy vệt đỏ chói mắt ấy, toàn bộ lý thuyết mà anh xây dựng về khoảng cách của hai người, hoàn toàn sụp đổ. Cô không phải là cô gái phóng khoáng như cô luôn thể hiện, cô cũng không trái ngược với hình mẫu mà anh đặt ra cho mình. Cô hoạt bát, sôi nổi, quậy phá và thường trêu đùa anh, nhưng cô không phải hư hỏng, tuyệt đối là không.

Thế là, “người thầy quốc dân" muốn chịu trách nhiệm, “học trò cá biệt" muốn trả thù, Dịch Tích và Từ Nam Nho chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương, ít ra ban đầu thì là vậy.

Nhưng rồi, diễn mà như không diễn, giả giả thật thật, lại ở bên nhau tự nhiên như vậy. Đương nhiên, cục diện này là do bạn bè tốt của cả hai cùng nhau cố gắng. Nhưng khúc mắc của ngày xưa, những hy sinh âm thầm, tất cả dần dần được hé lộ.

Thì ra, không phải là anh không nhớ em.
Thì ra, em nói đã quên anh, chỉ là nói dối.

Đã biết rồi, vậy thì ở bên nhau thôi. Em vẫn là em, xinh đẹp tự tin, có thể vì anh mà chống đối gia tộc. Anh vẫn là anh, lạnh lùng trầm tĩnh, có thể vì em mà từ bỏ mọi kế hoạch được định sẵn.

Em nguyện khom lưng vì anh, nhưng anh không cần. Quãng đời còn lại anh sẽ tự mình xây dựng một vương quốc, để em có thể mãi mãi làm một công chúa, của riêng anh.


Tình yêu của Từ Nam Nho và Dịch Tích bắt đầu với nhiều băn khoăn và khúc mắc, nhưng trái tim của họ thật sự chân thành. Sinh ra trong gia đình hào môn, liệu có mấy ai được chủ động tình cảm? Nhưng mà họ lại làm được, Dịch Tích muốn có quyền tự chủ, cô đã phải chứng minh năng lực trong công việc của mình. Từ Nam Nho muốn được đứng bên cạnh Dịch Tích, anh phải chấp nhận quay về với thân phận mà anh vốn không hề thích. Nhưng đó mới là tình yêu, biết rõ mình là ai, ở vị trí nào, và cần phải làm gì cho người mình thương, không phải sao?

Câu chuyện là một bản tình ca với nhiều cung bậc cảm xúc, có những khoảng lặng khi hai người thoảng nhớ đến nhau trong lúc chia xa, có nhịp đập rộn rã mỗi khi ở cạnh nhau, có sự êm đềm lãng mạn trong những lúc cảm xúc dâng trào, có khúc nhạc đệm đến từ những người bạn dễ thương, có những nốt nhạc buồn vui lẫn lộn của những người thân trong gia đình. Cũng có những nốt nhạc lệch nhịp cho những đoạn tình cảm không thể có kết thúc.

Nhưng có lẽ điều mà ít ai ngờ tới nhất, chính là “người thầy quốc dân" Từ Nam Nho. Dịch Tích cảm thấy, anh không nên dạy thương mại, mà nên dạy ngôn ngữ học, bởi vì anh rất giỏi trong lĩnh vực chuyển nghĩa.

Tình huống dưới đây là một ví dụ.

Dịch Tích: “Cầu hôn mà không quỳ em sẽ không đồng ý.”

Từ Nam Nho liền quỳ xuống trước con mắt muốn rớt khỏi tròng của đám bạn bè.

Dịch Tích hoảng sợ: “Hay… hay là thôi đi, đợi sau này chỉ có hai người chúng ta, anh hãy quỳ.”

Từ Nam Nho: “Được, sau này mỗi ngày đều quỳ.”

Và quả thật, mỗi ngày sau đó, Từ Nam Nho ngày nào cũng quỳ, nhưng mà là quỳ ở trên giường. Dịch Tích hối hận vô cùng, mình bắt người ta quỳ, nhưng tại sao người đau eo lại là mình???

Đọc Truyện

Thử đọc