de-dang-den-gan-1-thichtruyenvn.jpg

Dễ Dàng Đến Gần

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 48 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

de-dang-den-gan

Mượn lời của Giai Hòa trong Tùy Tiện Phóng Hỏa, hoàng tử đã đến hôn nên công chúa không trở thành người thực vật nữa. Tuy nhiên thời điểm không đúng, vậy nên một hoàng tử khác sẽ chịu trách nhiệm mang lại hạnh phúc cho công chúa.

Từ đầu đọc mình đã thích nhân vật Hứa Nam Chinh thành đôi với Tiêu Dư. Có lẽ cũng giống như cảm giác của mình đối với Dư Phi của Du Đồng Nở Hoa. Không phải là nam chính không tốt, mà chính là cái cảm giác không cam lòng. Không cam lòng với tuổi thanh xuân của bọn họ, không cam lòng khi họ bỏ lỡ nhau như thế. Có lẽ là do một phần chấp niệm của mình với câu chuyện về thanh mãi trúc mã quá sâu.

Thích Hứa Nam Chinh thành đôi với Tiêu Dư là một chuyện, nhưng mình có thể hiểu vì sao Hứa Nam Chinh không phải là hoàng tử đi đến cùng với Tiêu Dư. Tình cảm của hai người thật không có cảm giác an toàn. Dù là tình cảm chôn kín mấy năm trời rất sâu đậm đó, nhưng khi họ đến với nhau không mang đến cho mình cảm giác yên tâm, thỏa mãn. Ngay cả độc giả như mình cũng cảm thấy bấp bênh, vậy thì làm sao mà nhân vật trong truyện có thể hoàn toàn yên tâm được chứ. Có khi là cái cảm giác đã chờ đợi rất lâu mới có được, vậy nên cố gắng tranh thủ từng giây, giành giật từng phút, rất sợ chỉ ngày mai thôi câu chuyện sẽ không còn trong tầm tay của mình nữa. Hứa Nam Chinh thì quá tự tin vào Tiêu Dư, trong khi đó Tiêu Dư lại đối với tình cảm của anh lại hoàn toàn tự ti. Trong hai lần Tiêu Dư hiểu nhầm, anh luôn là người nhận sai trước, luôn hết lời xin Tiêu Dư hãy nghe anh giải thích. Tiêu Dư lắng nghe và tha thứ cho anh. Nhưng khi Tiêu Dư vì anh mà đau khổ, trú chân ở nhà Hàn Ninh mấy tiếng, thậm chí anh còn không muốn hỏi lại cô, cô nhắc tới lại lập tức buông tay mà không cho cô có cơ hội giải thích. Mình thật không hiểu được tâm lý của Hứa Nam Chinh lúc này.

Từ đầu đến cuối cảm giác của mình đối với tình cảm của hai người hoàn toàn là tiếc nuối. Còn tiếc nuối gấp 10 lần so với Dư Phi và Thường Tiếu. Đến những phân đoạn cuối cùng của hai người, mình vẫn thở dài, giá hai người vẫn quay lại được với nhau, giá có thêm một Tiêu Dư thứ hai nữa để dành riêng cho Hứa Nam Chinh. Hứa Nam Chinh vẫn yêu Tiêu Dư như vậy, nhưng chính anh lại lựa chọn không cho mình và cô một cơ hội thứ hai, để sau này, trái tim cô đã có một người khác đi vào mất rồi.

Nhị Bảo xây dựng Hàn Ninh chưa thật kỹ càng. Thậm chí đến 3/5 của truyện vẫn là chuyện tình cảm của Tiêu Dư và Hứa Nam Chinh. Nói thế nào nhỉ. Anh có sự xuất hiện ngoạn mục và ấn tượng ở những chương đầu tiên, nhưng lại bị xếp xó mãi đến khi hai người kia chia tay thì mới được lên sàn, hahaha. Hàn Ninh có sự dịu dàng, nhưng không phải sự dịu dàng đến vô cùng tận như Dịch Văn Trạch. Ở Hàn Ninh là sự dịu dàng thấu hiểu. Hàn Ninh biết được tình cảm của Tiêu Dư dành cho Hứa Nam Chinh ngay từ khi hai người chưa bắt đầu. Hiểu được tình yêu của cô, hiểu được quãng thời gian hai mươi năm hai người ở cạnh nhau. Cũng chính vì vậy mà Hàn Ninh luôn bao dung tất cả. Anh hiểu tình cảm của cô, cũng hiểu tình cảnh của cô. Vậy nên Hàn Ninh chưa bao giờ thúc giục Tiêu Dư. Anh cứ lẳng lặng ở bên cạnh đó, yêu thương cô, cưng chiều cô, dần dần đi vào trái tim cô, dung hòa cô vào với cuộc sống của mình. Hàn Ninh luôn nhìn thẳng vào mối quan hệ của hai người bằng một sự dí dỏm. Ngay cả khi anh định từ bỏ Tiêu Dư để cho cô đến với Hứa Nam Chinh cũng vậy. Anh nói "Khi chưa tới lúc kết hôn, chúng tôi vẫn rất tôn trọng tự do yêu đương", anh cười hỏi cô "Còn có lời tạm biệt cuối cùng gì muốn nói?". Một lần nữa mình lại không hiểu, anh dùng tâm trạng gì khi để lại lời nhắn, tặng cho cô món quà sinh nhật tốt nhất, là tương lai của cô và Hứa Nam Chinh, lại có thể dùng giọng điệu thoải mái hỏi cô có gì muốn nói.

Một lần nữa mình muốn nói mình thích cách viết của Nhị Bảo quá. Nhị Bảo nằm trong số ít những những tác giả khác khi viết địa danh không viết tắt, kiểu như thành phố B, thành phố S, trường T, trường X nọ kia. Nhị Bảo bao giờ cũng có địa danh cụ thể, kể cả các cửa hàng hay quán ăn xuất hiện trong truyện. Chẳng những thế còn có những miêu tả, những thông tin cụ thể về địa danh đó nữa. Chính vì dùng những địa danh có thật ấy đã tạo nên điểm riêng trong tác phẩm của Nhị Bảo làm cho câu chuyện của Nhị Bảo rất chân thật, gần gũi. Như thể ta đang ngồi đây, nghe Nhị Bảo từ từ kể lại câu chuyện ấy, câu chuyện về một người bạn tốt của cô, người bạn sống ngay cạnh nhà chúng ta mà chúng ta cũng biết vậy.

Một câu chuyện khá buồn, vậy mà qua giọng văn của Nhị Bảo, nó cứ nhẹ nhàng, yên bình mà lướt qua như thế đấy.

 "Anh có yêu em không? Nếu như yêu, vậy có yêu em nhiều không?"

Đọc truyện để tìm kiếm câu trả lời cho chính mình nhé.

Đọc Truyện

Thử đọc