Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Tác giả: Cô Nham Nhụy Vy

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 38 | Full

Nguồn: jini83.wordpress.com

Đọc Truyện

dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu
 
Người dịch: Jini83
 
Để báo thù, anh nhất định phải lấy cô, cô ngoan ngoãn chấp nhận, chỉ vì muốn lấy lại di vật của người mẹ ruột và bảo vệ em gái.
 
Ngày kết hôn anh ném nhẫn đi, nói cho cô biết anh lấy cô chỉ vì báo thù; Cô đau khổ tột cùng, tìm kiếm nhẫn cưới, sau đó —— đem bán lấy giá cao.
 
Anh luôn luôn dày vò cô, trêu hoa ghẹo cỏ khắp nơi, liên tục có scandal đình đám; Cô lúc nào cũng dịu dàng, yếu đuối, cắn răng chịu đựng, cuối cùng chọn cách tự tử nhưng không thành, sau đó —— anh đồng ý ly hôn, trả cô về với tự do…
 
Đằng sau vẻ yếu đuối, dịu dàng ấy là một tính cách thế nào?
 
Chân tướng vụ tự sát ra sao?
 
Liệu sau tất cả, anh và cô có tìm thấy tình yêu và hạnh phúc?
 
Phần mở đầu: Đàm phán
 
Mùa xuân năm 2004, Tiếu gia, Đài Bắc.
 
“Tiểu Trác, đến thư phòng của cha một lát.” Sau khi xong bữa tối, Tiếu Thiên Hào gọi đứa con gái lớn đang chuẩn bị về phòng, bước trước về phía thư phòng.
 
Tiếu Trác vốn đi tới cầu thang quay người theo cha.
 
“Con còn nhớ đã tới nhà họ Tiếu này bao năm không?” Ngồi xuống xong, Tiếu Thiên Hào châm thuốc, khẩu khí vẫn lạnh nhạt như thường lệ.
 
Uống ngụm trà, Tiếu Trác vẻ mặt không chút biểu cảm nhướng mày nhìn cha.
 
“18 năm rồi.” Thấy Tiếu Trác không muốn tiếp lời, Tiếu Thiên Hào chỉ còn cách ho khan hai tiếng để lấp đi sự lúng túng của mình, “18 năm nay, ta đã từng đối xử tệ với con chưa?” Đứa trẻ này thật không có giáo dục, năm đó nếu không vì vẻ mặt Trác Hy Văn, thì ông đã không nhận nuôi nó!
 
Tiếu Trác vẫn chỉ nhướng mày đáp lại, vẻ mặt châm biếm nhìn người cha đang ngồi trước mặt.
 
“Thái độ này của con là gì vậy!? Dù sao ta cũng là cha con, ơn nuôi dưỡng con mười mấy năm…”
 
“Chủ đề chính là gì ạ?” Tiếu Trác lạnh lùng ngắt lời người cha đang lải nhải.
 
“Con……” Lòng tự tôn của Tiếu Thiên Hào rõ ràng bị tổn thương, mặt đỏ bừng chỉ vào Tiếu Trác vô ơn thét to: “Con đã đủ lông đủ cánh rồi phải không? Năm đó nếu không phải ta nhận nuôi con, nuôi con từ năm 8 tuổi đến nay, thì con sớm đã…” Tiếu Thiên Hào thẹn quá hóa giận, nước bọt tung tóe, chạy ra giở nợ cũ, dường như hoàn toàn quên mất rằng từ khi học trung học Tiếu Trác đã tự lập, chưa từng hỏi xin một xu.
 
“Nếu cha không đi vào vấn đề chính, con chỉ có cách về phòng làm việc, nói cho cùng cũng như lời cha nói là con đã đủ lông đủ cánh.”
 
Tiếu Trác đứng lên định rời đi, “Thời trang Andy” tự cô thành lập từ hồi học đại học đã phát triển thành công ty thời trang cỡ vừa như bây giờ, mỗi ngày đều không hết việc, cô chẳng rảnh hơi mà đi nghe mấy thứ “sổ sách”.
 
“Con ngồi xuống cho ta!” Tiếu Thiên Hào tức giận hét to. Ông dụi tắt điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn Tiếu Trác quay lại chỗ ngồi, rất lâu sau, cuối cũng ra mệnh lệnh uy nghiêm của bậc phụ huynh: “Ta muốn con lấy người phụ trách tập đoàn Lãnh Thị —— Lãnh Vũ Hiên!”
 
“Hả? Cha muốn con lấy chồng ư——”. Vờn nghịch cốc trà, Tiếu Trác “ngây thơ” chớp chớp mắt nhìn cha.
 
“Ờ——” Ông biết vẻ đáng yêu lúc này của Tiếu Trác đầy sự châm biếm: “Cha biết con chưa bao giờ coi ta là cha.” Cũng như ông chưa bao giờ con cô là con gái: “Con cũng hiếm khi nghe lời ta. Nhưng lần này dù thế nào con cũng phải lấy Lãnh Vũ Hiên! Coi như mệnh lệnh cũng được, coi là thỉnh cầu cũng xong, nói chung cuối tháng này con phải đi Hồng Kông kết hôn với Lãnh Vũ Hiên.”
 
“Đây chính là nguyên nhân cha đưa mẹ đi Mỹ thăm Kỳ Kỳ!” Tiếu Trác cười lạnh lùng. Bởi vì sợ mẹ Tú Trung phản đối, ông ấy mới gửi người bảo vệ cô – Dư Tú Trung ra thăm đứa em gái du học ở nước ngoài.
 
Không quan tâm sự châm biếm của Tiếu Trác, Tiếu Thiên Hào lại châm điếu thuốc nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: “Ta và cha mẹ của Lãnh Vũ Hiên có vài ân oán, trên thực tế ta sớm đã quên rồi. Cho tới khi không lâu trước đây, ta phát hiện anh ta thuê nhóm thám tử điều tra ta, ta cũng điều tra lại hắn mới nhớ tới việc năm xưa.” Tiếu Thiên Hào hết sức tránh không nhắc tới ân oán của mình và Lãnh gia, bực dọc nói: “Ta đã nghe qua thực lực của Lãnh Thị, cũng làm không ít phòng bị, nhưng đối thủ lại là doanh nghiệp lớn đứng đầu 500 doanh nghiệp mạnh trên thế giới…” Thờ dài một cái, ông ta đành nói: “Giờ đây, anh ta đã thao túng cổ phần của Tiếu Thị, tất cả tài sản cố định và tiền bạc đều bị hắn đóng băng. Hắn đưa cho cha hai con đường để lựa chọn: hoặc là mất Tiếu Thị, hoặc là gả con gái cho hắn. Nếu như không có Tiếu Thị, cả nhà họ Tiếu sẽ phải ra đường ở; nếu giữ được Tiếu Thị, Kỳ Kỳ sẽ phải lấy Lãnh Vũ Hiên. Nó mới vừa tròn 20 tuổi thôi!” Dụi tắt mẩu thuốc lá, Tiếu Thiên Hào dường như đang cầu xin nhìn Tiếu Trác: “nhưng con thì khác, con thông minh hơn Kỳ Kỳ, con còn có sự nghiệp của mình. Với sự thông minh và điềm tĩnh của con, Lãnh Vũ Hiên không thể làm hại con được! Ta biết ta đối với con không tốt, nhưng Tú Trung luôn coi con con gái ruột, Ký Kỳ cũng coi con như chị ruột, con nhẫn tâm nhìn bọn họ chịu khổ sao?”
 
“Cha không sợ Lãnh Vũ Hiên điều tra ra con chỉ là con của “cố nhân” mà cha nhận nuôi ư?” Trong mắt Tiếu Trác đã bớt phần châm biếm, nhiều thêm sự mâu thuẫn. Ông ấy nói không sai, cô không thể giương mắt ngồi nhìn mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ chịu khổ.
 
“Điều này con yên tâm, mặc dù 8 tuổi con mới Tiếu gia, nhưng người ngoài đều luôn cho rằng con là con ruột bị thất lạc của ta và Tú Trung. Hơn nữa lần này đội thám tử Lãnh Vũ Hiên thuê chính là bạn cũ của ta.” Thấy Tiếu Trác bắt đầu thỏa hiệp, Tiếu Thiên Hào vội vàng cố gắng khuyên nhủ, bây giờ mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông.
 
“Xem ra bây giờ cha chỉ thiếu sự nhận lời của con.” Châm biếm nhìn Tiếu Thiên Hào đối diện, Tiếu Trác đặt cốc trong tay xuống: “Con có thể đồng ý, trước tiên cha phải đáp ứng điều kiện của con.”
 
“Con nói đi!” Chỉ cần Tiếu Trác đồng ý, thì dù là toà Kim Sơn ông cũng bằng lòng.
 
“Con muốn thời trang Roland ở Hồng Kông”, cuối cùng cô có cơ hội lấy lại di vật của mẹ rồi!
 
“Không, không được!” Tiếu Thiên Hào liền phản đổi.
 
“Vậy thì chúng ta không cần đàm phán nữa.” Tiếu Trác thanh nhã đứng lên chuẩn bị rời đi.
 
“Đợi chút!” Tiếu Thiên Hào vội vã gọi Tiếu Trác lại: “Ta đưa con số lượng cổ phần hoặc tiền mặt tương đương của Tiếu Thị, bỏ qua Roland.”
 
“Đưa Roland ở Hồng Kông cho con, con không chỉ lấy Lãnh Vũ Hiên, còn đưa cho cha 24 triệu đô la Hồng Kông, gần gấp đôi tổng giá trị Roland” Tiếu Trác ngồi xuống lần nữa, nghiêm túc nói.
 
“Tại sao con nhất định muốn Roland?” Tiếu Thiên Hào không hiểu, Tiếu Thị kinh doanh chủ yếu bất động sản , vì vậy thời trang Roland ở Hồng Kông kinh doanh chẳng mấy khởi sắc, chỉ là một doanh nghiệp nhỏ tạm thời chưa bị phá sản.
 
“Bởi vì đó là thứ duy nhất mẹ con để lại, còn cha, không đáng để sở hữu!” Ngữ khí lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén.
 
“… cho ta chút thời gian……” Tiếu Thiên Hào suy sụp tinh thần châm thuốc, mãi mới đưa ra câu trả lời.
 
“Rất vui vì chúng ta đã hiểu nhau.” Tiếu Trác lại thanh nhã đứng lên bước đến trước cửa thư phòng, trước khi rời đi, cô đột nhiên cười với Tiếu Thiên Hào: “Cha thân yêu, tốt nhất cha nên thể hiện trước mặt Lãnh Vũ Hiên rằng cha có thể mất đi tất cả cũng không muốn gả “con gái lớn” này cho anh ta làm giá đỡ. Như thế cha mới có thể toại nguyện.
 
Nhìn dáng Tiếu Trác rời đi, Tiếu Thiên Hào bất giác sững người. Đây không phải lần đầu, con bé này hiểu rõ suy nghĩ của ông. Nhìn từ vài góc độ, nó thực sự rất giống ông, thậm chí còn giống ông hơn cả Kỳ Kỳ! Nhưng đáng tiếc… “Tha lỗi cho ta, Hy Văn. Rốt cục nó không phải là con ruột của ta.”
 
Trở về phòng, Tiếu Trác im lặng dựa vào tường. Sao đêm ánh lên trong đôi mắt đen, bướng bỉnh của cô, khiến cho Tiếu Trác cô đơn thêm phần lạnh lẽo. Cô nhìn lên bầu trời đêm mênh ௱ôЛƓ như dải gấm đen, hình dáng mẹ lại xuất hiện một lần nữa giữa những vì sao: “Mẹ, con lấy lại Roland rồi….” Cô ôm chặt đôi vai mình để xua đi sự cô độc và bất lực. Cô không quan tâm cái giá mà bản thân phải bỏ ra. Cô không quan tâm trong cuộc đời vô vị lại cộng thêm hôn nhân chẳng tốt đẹp này nữa, cô không có quá nhiều cảm xúc và tham vọng với mọi thứ xung quanh, không giống với người cha đã đi qua nửa đời vẫn mưu cầu danh lợi, để bảo vệ tài sản gia đình không tiếc đem người thân ra làm con cờ. Ờ, không! Cô tự cho mình là người thân rồi, trong con mắt của Tiếu Thiên Hào, cô cùng lắm cũng chỉ là con gái riêng của người cùng chia sẻ chiếc giường với ông ta, trước khi ૮ɦếƭ nhờ ông ta nuôi mà thôi.
 
“Nếu như có một ngày ông ấy biết con cũng là con gái ruột của ông, ông ấy sẽ phản ứng thế nào?” Nhếch mép nở nụ cười lạnh của một cuộc bể dâu, cô nhìn ngôi sao phía chân trời chớp mí mắt.

Đọc Truyện

Thử đọc