Yêu Thương Mong Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Gấp lại quyển nhật ký, Kate tần ngần đứng dậy bước về phía cái cửa sổ đằng kia. Hình như lần nào cũng thế, cứ mỗi khi khơi dậy hồi ức cũ là tim cô lại nhói đau, cái cảm giác ngột ngạt gần như là nghẹt thở luôn vây chặt lấy cô chẳng chịu rời.
Đã hai năm rồi còn gì. Hai năm trôi qua như một giấc mộng dài vẫn còn lưu dấu vết. Hai năm cho những giận hờn chóng vánh lướt qua nhau. Hai năm để nỗi nhớ nhung hòa quyện vào trong từng hơi thở. Và hai năm đủ để Kate nhận ra rằng Mike quan trọng thế nào trong trái tim cô.


Với tay, mở tung cánh cửa, lặng thầm nhìn từng hạt mưa rơi tí tách ngoài kia. Một cái gì đó da diết, trống rỗng, không hình hài, sắc thái đang cuốn lấy Kate. Một cơn gió nhẹ vô tình từ đâu đưa tới, mang theo cả làn hơi nước phả vào người cô. Lạnh buốt. Không gian thật yên tĩnh, mọi thứ xung quanh dường như đã chìm vào giấc ngủ tự bao giờ. Kate vẫn đứng đó, vẫn mặc cho thời gian trôi tụt về phía sau lưng, vẫn hướng mắt về nơi hư vô ấy. Có lẽ, không ai ngoài Kate hiểu rõ được thứ tình yêu mà cô sẵn dành cho Mike. Cũng chính vì lẽ đó, mà cô không cách gì có thể xóa nhòa dĩ vãng, đuổi bóng hình anh ra khỏi cuộc đời cô. Mà thật ra, chính cô cũng đâu muốn quên anh chứ! Nếu đã không muốn thì tội tình gì cô phải ђàภђ ђạ bản thân mình. Tất cả mọi thứ trên đời này, đến và đi đều theo qui luật tự nhiên của nó. Và tình yêu của cô và anh cũng thế. Đã đến thì ắt sẽ ra đi, vậy thì hãy để nó ra đi một cách thật nhẹ nhàng như lần nó đến.
NK, ngày… tháng… năm….

Nếu có thể dừng lại, thì tốt nhất nên dừng lại lúc này.
Cứ ngỡ rằng đó chỉ là một trò đùa. Nhưng rủi thay, trò đùa đó lại trở thành sự thật.
Dù đã cố gắng để vùng vẫy, hòng thoát ra khỏi mê cung ấy. Thế mà, mình lại một lần nữa tự đưa chân vào ngõ cụt.
Xin lỗi anh, Mike…
Đó là những dòng nhật ký đầu tiên, Kate viết cho Mike vào những ngày đầu khi cả hai còn bên nhau trong êm đềm, hạnh phúc. Vậy mà, khi ai đó tình cờ đọc được, luôn cứ ngỡ rằng sóng gió đã nổi lên tự lúc nào. Bởi từng câu, từng chữ đều chất chứa nhiều suy tư, trăn trở, sự dằn xé, đớn đau và nhiều hối tiếc. Có phải, khi bắt đầu với Mike, cô đã dự đoán được tương lai?
Vào một đêm mùa hè của bốn năm về trước.
Tít..tít..tiếng tin nhắn điện thoại làm Kate giật mình tỉnh giấc. Cô làu bàu”ai mà rãnh rỗi nhắn khuya lắt khuya lơ thế này không biết ”. Mắt nhắm, mắt mở, chữ đặng, chữ được “e…thuc …?”. “Thằng nào khùng vậy ta?, chắc nhầm số, kệ cha mày, không quan tâm”. Cô trả lời gọn lỏn “nhầm số”, ấn nút send, rồi trùm chăn ngủ tiếp. Tít…tít…”lại gì nữa đây”, cô bắt đầu nhăn nhó, bực bội vì tự dưng bị phá vô cớ. Nắm lấy cái điện thoại, định bụng sẽ gọi lại chửi một trận đã đời. “Nhưng thôi, tốn tiền, phí quá, thử đọc tin nhắn trước, nhiều khi người ta xin lỗi mình thì sao”. Nghĩ vậy, Kate nguôi giận hẳn, dụi dụi mắt, lần dò trên từng ký tự “a Mike day, a dang o ngoai dong,…e chua ngu ha? ”. Trời, cô bất ngờ vì dòng tin nhắn của Mike. Bởi lẽ, xưa nay anh chưa từng nhắn tin như thế cho cô. Dù rằng, giữa anh và cô cũng khá thân thiết trong mối quan hệ có cả tình bạn và tình anh em trong đó nữa.
- Alo.
- Anh nghe đây.
- Anh đang ở đâu vậy?
- Ngoài đồng
- Ở đó làm gì vào giờ này?
- À, ngoài này gió mát, yên tĩnh, thoải mái lắm…hìhì…
- Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn ở đó chứ?
- Ừ thì, 1,2 giờ gì đó..hehe…
- Anh điên hả? giữa khuya không chịu ngủ, chạy ra đồng làm gì?
- Thì, anh muốn hít thở không khí trong lành ấy mà.
- Anh điên vừa thôi. Anh say lắm rồi phải không?
- Đâu, thật ra thì anh có uống lúc chiều, nhưng không say lắm..hehe…mà sao em nói anh say chứ?
- Nghe giọng anh là biết.
- Hay vậy ta. Haha…
- Về nhà đi anh, đêm hôm khuya khoắt, trong người lại có hơi men, lỡ nhiễm sương thì biết tính làm sao?
- Hehe…mát mà em, ngủ ngoài này sướng hơn.
- Anh..
Tút.. tút…
“Thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được,…”, thử lại lần nữa, lần nữa, vẫn là câu nói quen thuộc của tổng đài vang dài trong đêm vắng. Lòng nao nao như lửa đốt, cơn bùn ngủ qua đi tự lúc nào mà cô cũng chẳng hề hay biết. Nghĩ tới cái viễn cảnh chỉ một mình Mike nằm trơ trọi ngoài đồng hoang vắng trong đêm, là Kate chẳng thể nào chợp mắt được. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại bồn chồn đến thế. Trong khi anh chỉ đơn thuần là bạn của cô thôi, họa chăng thì chỉ là thân thiết hơn một chút. Anh có quá nhiều người quan tâm, sẵn sàng bên anh khi anh cần đến. Anh lớn rồi, đâu còn là trẻ mới lên ba, mà cần người nhắc nhở, cận kề chăm sóc. Nhưng khổ nỗi, biết là biết vậy, hiểu là hiểu vậy, mà chẳng thể điều khiển được chính mình. Khi cảm giác bất an về anh vẫn còn bao trùm lên trái tim nhỏ bé của cô.
“E ngu di, a cung ngu day, a ko sao.hiii…”- một tin nhắn đủ để trấn an Kate. “A ve nha di, dung ngu ngoai dong nhu the, e that long rat lo lang cho a,… ”. Nếu như, không kịp kiềm chế dòng cảm xúc của mình, thì có lẽ dòng tin nhắn ấy sẽ không dừng lại ở “dấu chấm lửng” đó đâu. Anh nhanh chóng hồi đáp “Uh, dt a sap het pin r.”. Anh không sao thì tốt, cô thở phào nhẹ nhõm, tự mình xua đi mọi ý nghĩ vẩn vơ, khép chặt mi, nhịp thở đều đều vọng lại từ Ⱡồ₦g иgự¢.
Một tuần sau cô mới gặp lại Mike. Vẫn con người đó, dáng vẻ đó, ánh mắt đó, nhưng sao giờ đối với cô nó mang một cảm giác hoàn toàn khác lạ. Mà hình như, chỉ có mình cô cảm thấy thế thôi, còn anh thì vẫn vô tư lự như ngày nào. Những gì đã xảy ra cách đây một tuần, anh quên sạch hết thì phải. Ừ, thì đâu có gì đáng phải nhớ đâu, chẳng qua chỉ đơn thuần là một cơn say, mà những gì đã làm trong cơn say thì mấy ai để tâm đến làm gì. Thật ra, không phải cô trông chờ điều gì từ anh, mà cô chỉ muốn biết tại sao người anh nhớ đến lúc đó lại chính là cô. Muốn thì muốn thật, nhưng Kate hiểu rõ tính anh, nếu anh không muốn nói thì dù tra hỏi thế nào anh cũng chẳng chịu hé môi. Dù sao đi chăng nữa, Mike cũng là người anh đáng kính, cô trân trọng anh và trân trọng cả mối quan hệ này. Cô không muốn vì một phút nhất thời, mà phá tan đi tất cả, khi cả cô và anh chỉ có thể làm bạn mà thôi.
Mike như một người anh đúng nghĩa, có mặt mỗi lúc cô cần, vỗ về mỗi khi cô khóc, động viên khi cô mệt mỏi, chán chường, cho cô những phút giây bình yên, an toàn khi kề cận. Ở bên anh, Kate thấy mình bé nhỏ và mong manh lắm. Những lúc đó, cô chỉ muốn được anh ôm thật chặt vào lòng, được anh thủ thỉ rót vào tai những lời ngọt ngào, chân thành nhất từ trái tim anh. Nhưng không, Mike vẫn kiên định giữ vững lập trường của mình, anh luôn miệng nhắc nhở với cô rằng “em vẫn mãi là em gái của anh”. “Vẫn mãi là em gái” – câu nói ấy mỗi ngày Kate đều phải tự mình lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cô sợ trong một lúc xao lãng, lỡ mình quên mất thì hậu quả gây ra thật là tai hại. Bởi trong tận sâu thẳm trái tim cô không bao giờ muốn phải mất anh, cũng như cô không đành lòng nhìn mọi thứ giữa anh và cô vỡ tan tành ngay trước mắt. Thế nhưng, càng ngày cô càng lún sâu vào vực thẳm, càng cố vùng vẫy thì càng dễ bị nhấn chìm. Cô cố thoát ra, thì sợi dây vô hình kia lại càng buộc chặt. Bởi thứ tình yêu thương mang sắc thái của sự vị tha và lòng trắc ẩn thì chỉ có khổ đau và nước mắt mà thôi. Cả anh và cô đều giữ lại một góc khuất cho riêng mình, một nỗi đau chôn giấu tưởng chừng là vĩnh viễn.
Mùa xuân- một năm sau đó, Kate và Mike có chuyến du lịch biển cùng nhau. Một chuyến đi định mệnh, gắn kết hai tâm hồn đang chao đảo giữa sóng gió trùng khơi.
Cốc..cốc…
- Này Kate?
- Gì đó anh?
- Mình ra biển đi em!
- Bây giờ hả?
- Ừ.
- Trời đang mưa mà
- Mưa thì mưa, có sao đâu. Em không đi, anh đi một mình à!
Chưa đợi Kate trả lời, Mike đã nhanh chóng bước xuống bậc cầu thang, từng bước đi dứt khoát và có phần vội vã. Kate vẫn còn đứng đó, chưa kịp nhận ra điều gì bất thường từ Mike. Cô hơi bất ngờ về hành động đó của anh.
- “Mike…Mike…đợi em với.” Tiếng Kate vọng lại, trong trẻo. Khép vội cánh cửa, cô hấp tấp chạy theo anh.
Mike vẫn thản nhiên sải từng bước dài trên cát, hai tay khoanh trước иgự¢, hướng mắt nhìn về phía biển. Dường như anh không nghe tiếng gọi của Kate. Tâm hồn anh giờ đây đã hòa quyện cùng với biển, giữa trăm ngàn con sóng dập dồn, trong tiếng rít từng hồi của từng cơn gió thốc. Lạnh buốt. Cơn mưa day dẳng làm lòng người cũng thấy xốn xang. Mưa rớt rơi qua từng vai áo, mưa làm cho nỗi sầu thương lúc cạn, lúc đầy.
Kate đứng lặng nhìn Mike, khoảng cách thật sự rất gần nhưng sao cô không tày nào với tới. Cô biết, chỉ cần một bước nữa thôi là cô đã chạm được anh rồi. Vậy mà, cô cứ bước mãi, bước mãi, những bước chân không thể nào đủ lớn, đủ dài để có thể san bằng cái khoảng cách vô hình ấy. Một cái gì đó cứ kéo cô trở lại, lòng thì muốn, mà chân lại chẳng chịu nghe lời. Cô đang do dự ư? Ừ, phải rồi, cô do dự lắm. Vì cô sợ phá tan đi cái thế giới vốn dĩ chỉ thuộc về của riêng anh. Cô không đủ can đảm để chen vào nơi đó, không đủ niềm tin để lôi anh trở về thực tại, càng không đủ mạnh mẽ để cùng anh bước qua giông bão cuộc đời.
- “Em tới lâu chưa?”- Mike quay lại nhìn cô, giọng trầm ấm.
- “À..e..m…em mới tới”- Giọng Kate đứt quãng, ngân dài.
- Còn mưa mà, em ra đây làm gì? về đi, kẻo bị cảm bây giờ.
- “Em..e..m muốn theo anh…”. Vừa dứt lời, Kate như sực tỉnh cơn mê. Cô tự trách “sao mình lại nói thế với anh?”. Lòng ngổn ngang trăm mối, mắt cô dán chặt vào anh, hai tay đan vào nhau, nhịp thở gấp gáp, môi mấp máy “không, ý em là e..m, em cũng muốn đi dạo biển đêm, à, mà…tại anh rủ nên em đi…thì…cũng…”. Cô cố gắng giải thích.
- “Sao thế?”. Anh mỉm cười nhìn Kate.
- Có gì đâu mà em phải nói lung tung vậy. Hay là em định nói điều gì với anh hả? Kate.
Câu hỏi của Mike như mũi dao xoáy thẳng vào tim Kate. Cô cảm nhận được anh như nhìn thấu tâm sự của lòng cô. Anh hiểu rõ tâm tư, tình cảm của cô thì phải. Chính vì thế, mà mỗi lời anh nói, mỗi việc anh làm luôn đi kèm một thông điệp nhắc nhở, và cái giới hạn anh đã đặt ra giữa hai người, anh chưa một lần để mình phải bước qua dù là vô tình đi chăng nữa. Kate còn nhớ rất rõ, những đêm anh qua tìm cô, chở cô dạo phố về đêm, kể cho cô nghe đủ thứ chuyện trên đời. Rồi những lúc, anh ngà ngà say, một mình phi thẳng đến nhà cô chỉ để nhìn mặt, nói vài ba câu bâng quơ không đầu, không cuối. Bao nhiêu tin nhắn, bấy nhiêu cuộc điện thoại, cùng những lời xin lỗi chẳng rõ nguyên nhân cứ thế mà lặp lại. Mike có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn, thậm chí là kéo cô ra khỏi nhà giữa lúc đêm khuya ngoài trời đầy mưa gió. Và tuyệt nhiên, tất cả chỉ dừng lại ở đó. Nhiều lúc, Kate tự hỏi lòng mình “có phải mình quá nhạy cảm không?, mình lại nghĩ lung tung rồi ư?, mình có bị làm sao không? ”. Và rồi, cô phải tự trấn an mình bằng minh chứng thực tại bởi thứ tình cảm vô cùng trong sáng, rất đỗi vô tư, không chút vụ lợi của Mike. Mike không yêu cô- đó là điều hết sức hiển nhiên như chính anh từng khẳng định. Ngày tháng ở bên Mike, Kate học cách quen dần và chấp nhận điều đó như một lẽ tự nhiên trong đời, dù rằng trong thâm tâm cô, sự nhanh nhạy bởi giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn mách bảo với cô rằng “đó không là sự thật”.
- “Em nghĩ gì mà thừ người ra vậy?”. Mike bước lại gần Kate, cởi chiếc áo khoác, choàng qua vai cô, thì thầm.
- “Xin lỗi anh, Mike à!”- Giọng cô run run. Có lẽ vì đang cố giấu che đi cảm xúc, cộng thêm lúc nảy đi quá vội vàng, mà chưa kịp mang dù trong lúc cơn mưa vẫn còn chưa tạnh hẳn.
- “Em lạnh lắm hả?”. Mike tiến sát lại gần cô hơn nữa, gần đến nổi cô cảm nhận được cả hơi ấm thoát ra từ cổ họng anh. Nó thật nồng nàn và có sức quyến rũ kỳ lạ. Nhưng thật bất ngờ, cô đẩy anh ra, bước nhanh về phía trước. Từng đợt sóng ngầm vẫn đang vùng vẫy giữa lòng đại dương xanh thẳm. Gộp đá chơ vơ vẫn đang nghiên mình đón lấy từng đợt sóng xô bờ. Biển gào thét, lặng im rồi rì rào ca hát. Tất cả đã tạo nên một thanh âm hoàn hảo, một giai điệu tuyệt vời của một bản tình ca. Người ta thường bảo “đứng trước biển để nhờ biển nói hộ lòng mình”. Còn cô? Cô lại hoàn toàn không muốn thế. Vậy mà cớ sao, biển lại nổi cơn thịnh nộ, rồi nhẹ nhàng đẩy sóng ra khơi? Cũng như cô, đôi lúc muốn gào khóc thật to, muốn xóa tan đi áng mây mù nơi ấy, muốn tỏ rõ lòng mình cho vơi bớt niềm đau. Và rồi, khi cơn sóng lòng lặng lẽ qua đi, cô lại trân trọng, nâng niu những gì mình đang có.
Nhẹ nhàng vòng tay, Mike ôm cô thật chặt vào lòng. Mike đang ở phía sau cô, gần gần lắm, gần đến độ không còn khoảng cách. Là sự thật hay trong giấc chiêm bao? Cô không dám tin, cô lo sợ giấc mơ ngọt ngào ấy sẽ nhanh chóng tan theo bọt biển ngoài khơi đó. Khẽ cựa mình, Kate cảm nhận được hơi ấm lan tỏa toàn thân cô. Anh là thật, và viễn cảnh này đây cũng là sự thật. “Xin lỗi em, Kate. Anh đã để em chờ quá lâu, để em phải hi sinh vì anh quá nhiều. Anh thật sự rất đau lòng khi nhìn em như thế… ”. Kate lặng im, nghe rõ nhịp trái tim anh, nghe từng hơi thở của anh. Mike nắm tay Kate đặt lên иgự¢ trái mình, siết chặt cô vào lòng đầy thổn thức. Chưa bao giờ anh thấy sợ mất cô như lúc này đây. Bởi lẽ, tình yêu cũng như con sóng ngầm trong lòng biển cả, càng cố kiềm nén thì sức công phá của nó mới thật gớm ghê.
Nới lỏng vòng tay, vén từng sợi tóc mai còn vươn trên trán, Mike nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh còn đẫm lệ của Kate. Ánh mắt ấy mang một nỗi buồn thầm kín và sâu lắng lắm, càng làm cho tim anh thêm đau nhói, xót xa. Hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi vị mằn mặn của biển nơi đầu lưỡi, gió thốc từng cơn, sóng biển vỗ rì rào.
- Mike…
- Sao anh lại ôm em như thế hả?- nghẹn ngào cô ngước lên nhìn anh, hỏi khẽ.
Câu hỏi của Kate đưa anh về thực tại. Anh cũng không hiểu rõ bản thân anh muốn gì, cần gì nữa. Anh thấy mình mâu thuẫn lắm. Từng đợt sóng lòng cứ liên tiếp dâng lên, cuộn trào rồi nằm im lặng lẽ. Vòng tay buông lơi, mắt nhìn xa xăm, tựa mình vào phiến đá, giọng anh trầm xuống đầy suy tư “Em có nhớ hôm nay là ngày gì không???…một ngày, mà lẽ ra cả anh và em không nên nhớ… Ngày…mình bắt đầu cho những yêu thương vụn vỡ và cũng là ngày anh và Jane mỗi đứa một phương trời”. Dừng lại một hồi lâu, ngã người về phía sau, hai tay đặt sau gáy, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, sau cơn mưa chiều day dẳng, anh nói tiếp:
- Hôm đó, Anh đã uống rất nhiều, rượu có, bia có, anh chạy qua tất thảy những con đường, ghé vào không biết bao nhiêu nơi, vậy mà không hiểu sao mỗi lúc anh thấy mình tỉnh hơn, tỉnh hơn cả khi anh chưa uống nữa. Rồi tự dưng anh thấy mệt lắm, khó thở lắm, y như bị thiếu oxy vậy. Thế là anh nghĩ đến một nơi thật yên tĩnh, thoáng đãng, một nơi chỉ có đất và trời, nơi mà anh có thể tự do la hét, tự do làm những điều mình muốn mà không sợ ai dòm ngó, quấy rầy. Nghĩ là làm, anh xách xe chạy ngay ra cánh đồng cách đó chừng 50 cây số. Quả thật không sai, chỉ có mình anh giữa đồng khuya hoang vắng, anh cảm thấy thoải mái vô cùng, thấy nhẹ hẳn đi như vừa trút khỏi một gánh nặng hàng trăm kilogam. Nhưng sự thoải mái ấy chỉ đến được một chốc lát thôi, sau đó là cả một nỗi cô đơn, trống trãi kéo dài đến thắt lòng. Lúc đó, trong đầu anh trống rỗng, anh chẳng nghĩ được gì nữa, ngoài việc phải nhanh chóng tìm một ai đó nhằm khỏa lấp khoảng trống vô hình ấy. Và rồi anh lần vào danh bạ, cuối cùng người anh chọn…
- “Người anh chọn lại chính là em, để làm chiếc phao trong lúc anh đang ngụp lặn giữa con sóng tơi bời, phải vậy không anh?”- Cô tiếp lời Mike.
- “Không phải vậy đâu em. Dòng tin nhắn anh gởi em lúc đó chỉ với mục đích duy nhất là để xua đi cái cảm giác lẻ loi, cô độc một mình. Vì anh biết em có thói quen thức khuya, nói chuyện với em, anh tìm được cảm giác vui vẻ và bình yên lắm. Anh không muốn đánh mất tình cảm tốt đẹp này. Chính vì thế, anh luôn tìm mọi cách ngăn không để mình bước qua lằn ranh đã định, để em mãi mãi sẽ là em gái của anh. Nhưng sự đời không ai lường trước được chữ ngờ…”- Anh buông lơi câu nói, mắt nhắm lại đầy suy tư.
- “Phải, chẳng ai dự đoán được tương lai, cũng không ai dám chắc rằng mình sẽ làm đúng như những gì xưa kia mình từng hứa.” Một giọt nước mắt lặng thầm rơi tõm vào hư không, mặn đắng, chát ngắt. “Em hiểu cả rồi anh, vì lòng em cũng dậy sóng như anh.”
Kate thật sự không thể ngờ rằng, cô đang tự giăng bẫy chính mình trong một trò chơi ái tình ngu ngốc, chỉ vì muốn thõa mãn tính hiếu thắng của mình. Mọi thứ đều có thể thử, nhưng tình yêu thì tuyệt đối là không. Để đến bây giờ, cô chua chát nhận ra rằng Mike đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời cô. Trong khi, anh chỉ là cánh chim phiêu lãng, sẽ đến rồi sẽ ra đi.
Còn Mike, dù đã rất cố gắng, anh vẫn không thể điều khiển được cảm xúc của chính mình. Anh gần như trốn chạy mọi xáo động con tim lúc bên Kate. Anh không muốn phá vỡ bức tường ngăn cách ấy. Bởi anh hiểu rõ rằng mình sẽ gieo đau khổ cho cô, khi vết thương lòng vẫn còn đang rỉ máu, khi anh đang chới với giữa bão tố cuộc đời này.
Những ngón tay đan vào nhau, siết nhẹ, ấm áp và bình yên. Khoảnh khắc này đây, cả anh và cô đều trân trọng. Họ lặng lẽ sánh bước bên nhau trên bờ cát dài phẳng lặng. Mỗi người tự theo đuổi một ý nghĩ riêng, một khoảng trời riêng cho mọi yêu thương được tự do bay nhảy. Rồi ngày mai này, khi bình minh ló dạng, cũng là lúc anh rời xa cô, rất đỗi nhẹ nhàng như cái cách ngày xưa anh tìm đến. Và cô sẽ không níu giữ, vì cô nhận ra rằng “ra đi là con đường duy nhất để tìm lại bình yên”.
Bước ra khỏi dòng nhật ký, Kate lay mình trở dậy trong tiếng mưa khắc khoải của đêm hè. Từng sợi nhớ đan vào nhau làm se thắt trái tim cô. “Mike, em sẽ đợi ngày anh quay trở lại”- một dòng tin nhắn được gởi đi, cô mỉm cười lòng nhen nhóm thấp lên tia hi vọng “rồi sẽ có một ngày, Mike nhất định sẽ trở lại tìm cô.”
SG, 15-08-2013
Tác giả: Crescent