Yêu chàng du côn

Tác giả:

Ngoáp, Mai Lan đứng trước gương ngáp một cái rồi thở dài, ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô đến cơ quan làm việc, nhưng tại sao cô lại không vui thế này, tâm trạng nặng nề, chán nản, có lẽ do đây là bị ép buộc phải làm việc ở quê nên cô không cảm thấy hứng thú với công việc này, cố nặn ra một nụ cười với mình trong gương, nhưng nó cũng chẳng khá hơn là mấy, ngoài trời đang âm u gió rít qua cửa sổ từng hồi làm cho cô run lẩy bẩy, chạy tót lên giường quấn chăn rồi xuýt xoa, mẹ ở dưới nhà gọi cô liên hồi xuống ăn sáng


- Nào thì dậy nào, dù sao thì mình cũng chẳng thay đổi được quyết định của bố nữa rồi, thôi thì cố gắng làm việc vậy
Tự an ủi mình rồi bước vào nhà tắm để đánh răng rửa mặt, xuống dưới nhà bố cô đã đến cơ quan, chỉ còn mẹ đang ngồi đợi cô xuống ăn sáng
- Con làm gì mà bây giờ mới xuống, có biết làm chễ giờ rồi không, còn thời gian đâu mà ăn uống nữa, nhanh đến cơ quan đi không bố mà phải đợi thì con biết như thế nào rồi đấy
- Muộn rồi hả mẹ, ôi con ૮ɦếƭ mất thôi, vơ vội chiếc mũ bảo hiểm cô cuống cuồng chạy ra xe , con chào mẹ con đi đây
Mẹ Mai Lan nhìn theo con gái mà lắc đầu ngán ngẩm, bà biết việc phải trở về quê làm việc là do chồng bà ông Lâm Hùng quyết định, con gái bà hoàn toàn không thích và đã phản đối quyết liệt , nhưng vì thương mẹ, nên cô đã từ bỏ giấc mơ làm ở thành phố để về quê làm việc, mà theo lí lẽ của ông Lâm Hùng : “ nhà nước đang khuyến khích những người học đại học có bằng khá giỏi trở về quê giúp quê hương phát triển thì tại sao con gái phó chủ tịch xã lại bỏ đi đâu được” thế là hai bố con đã căng thẳng cả tháng trời, nhưng cuối cùng Mai Lan vẫn phải về làm việc tại xã nhà
Phóng xe với tốc độ 60km trên giờ, mưa và gió tạt vào mặt lạnh buốt nhưng vì không muốn trễ buổi ra mắt đầu tiên mà Mai Lan vẫn phải đi nhanh như vậy, bỗng đằng sau, một chiếc xe dream trở 3 thanh niên không đội mũ bảo hiểm đang lạng lách đánh võng đằng sau vượt lên đi cạnh cô, một tên ngồi giữa quay sang trêu cô
- Làm gì mà sáng sớm đã phóng nhanh thế em ơi, chậm thôi , con gái đi nhanh thế người ta đánh giá cho đấy
Không thèm trả lời, Mai Lan quay sang nguýt tên đó một cái rồi lại tiếp tục đi, mấy tên đó cười sặc sụa rồi rồ ga đi trước, chiếc xe của Mai Lan đỗ phịch xuống cửa nhà xe của cơ quan thì cũng là lúc mấy tên thanh niên vừa gặp ngoài đường lúc nãy bước ra, đẩy xe đi vào trong và không quên nguýt thêm một cái với mấy tên đó, đi qua Mai Lan mấy tên đó quay lại nói
- Cô bé đến đây sớm thế, xin giấy tờ thì vào buổi chiều cơ mà, buổi sáng chỉ làm việc chuyên môn thôi em ơi
Dừng xe quay lại, Mai Lan nhìn mấy tên đó không thèm nói gì lại nguýt dài một cái.Mấy tên đó quay lại cười với nhau, tên ở giữa vừa nãy nói với 2 tên kia
- Con gái nhà ai mà ghê ghớm quá, toàn nguýt người ta, rùng hết cả mình,
Rồi mấy tên cười ầm ỹ với nhau, dắt xe vào nhà xe xong, Mai Lan lên phòng họp hôm nay là buổi ra mắt của cô với toàn thể cán bộ xã, mặc dù không còn lạ ai, nhưng đây là ngày đầu tiên cô đi làm nên vẫn phải đúng thủ tục, đi ngang qua phòng của chú trưởng công an xã, thấy mấy tên con trai lúc nãy đang ngồi nói chuyện với nhau, Mai Lan nở nụ cười nửa miệng nghĩ trong đầu “ chắc lại có vấn đề bị công an gọi lên cảnh cáo đây mà, cái loại thanh niên đi đường kẹp 3 , không đội mũ bảo hiểm lại ăn mặc như dân chợ Pu'a kia chắc cũng chẳng tử tế gì” nói rồi Lan đi thẳng lên phòng họp. Tên áo đen ngồi giữa vừa nãy chợt nhìn ra thấy Mai Lan đi lên trên bèn buột miệng nói với mấy tên kia
- Cô bé đó lên trên rồi kìa
Chú Tịnh trưởng công an xã nghe mấy người kia nói bèn chen ngang
- À con bé đó là Mai Lan, con gái ông Lâm HÙng đấy, hôm nay nó đến đây làm việc. Con bé học kinh tế, bằng giỏi đấy, nó muốn làm ở thành phố, nhưng bố nó bắt phải về xã làm việc, nên nó phải về đây.
3 người thanh niên thấy thế gật gù cười bí hiểm với nhau, sau sau đó mọi người quay lại nói chuyện với nhau.
Ngày đầu tiên đi làm đã kết thúc, mặc dù chẳng có chút gì là khó khăn hay lạ lẫm với Mai Lan nhưng cô vẫn không cảm thấy vui vẻ khi phải làm công việc mà mình không yêu thích, uể oải ăn cơm tối xong trở lên phòng mà không ngồi xem tivi với bố mẹ. Mở máy tính lướt face book like tất cả những cập nhật trạng thái hay chia sẻ của bạn bè trong ngày rồi out , đang nằm đọc mấy tờ báo thì chuông điện thoại reo, với vội đấy chiếc điện thoại trên màn hình hiện chữ Heo còi 12a
- Alo , mất tiền cứ nói .
- Con ranh, chuẩn bị tiền mà ăn cỗ tao đi
- Mày á, có thằng nào nó rước bà cô tổ đi rồi đấy nhé. Lan giật mình ngồi dậy
- Ghừ, chứ còn ăn cỗ gì nữa mà mày hỏi thế hả con này, 18 tháng này nhé, còn nữa tháng nữa cho mày chuẩn bị đấy
- Khiếp, tận nửa tháng nữa đã mời, máu lấy chồng quá rồi hả bà cô
- E hèm, có người chê tôi bà cô mà bây giờ vẫn ế mốc đấy chả có thằng nào thèm nghía đến nhỉ?
- Hơ hơ, bạn mày chưa đến nỗi như thế đâu, chưa thích thôi
- Thôi đi cô, ế thì cứ nhận đi lại còn bày đặt, có cần tao làm mối cho mấy anh bạn thân của chồng tao không, đảm bảo đẹp trai tốt bụng nhưng không được bằng chồng tao cho lắm, he he
- Cảm ơn, lòng tốt của cô tôi chưa đến nỗi phải mai với mối
Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì tắt máy, Mai Lan thở dài, vậy làm đám bạn chơi thân với nhau hồi cấp ba đã đi lấy chồng hết, chỉ còn có mình cô là cô đơn, mỉm cười một cái, “thôi kệ, đi ngủ mai đi làm”
Trời mùa thu se se lạnh, những con gió mùa thổi rít nhẹ qua cánh của sổ bên ngoài căn phòng nhỏ của Mai Lan, khiến cho cô càng cuộn chặt hơn trong chiếc chăn mỏng như một con kén không chịu chui mình ra ngoài lớp vỏ bọc để biến thành con bướm xinh đẹp nhiều màu sắc. Gọi con gái đến lần thứ 3 mà không thấy tiếng trả lời bà Mai từ từ bước lên cầu thang của tầng 2 mở của bước vào phòng của con gái.
- Sắp đến giờ đi làm rồi mà con còn chưa dậy sao?
- Ứ ừ, mẹ để cho con ngủ thêm lúc nữa đi trời lạnh mà
- Bố đang đợi con dưới nhà đấy, hôm nay họp giao ban bố nhắc con phải đến sớm đó
Lồm cồm bò dậy , vươn vai một cái rồi lững thững bước vào nhà tắm, thế là Mai Lan đã làm việc được 10 ngày, 10 ngày với cô trôi qua thật nhanh, cô đã quen dần với công việc của một công chức xã, sáng đến làm công việc chuyên môn, chiều làm giấy tờ, Mai Lan tuy không còn phụng phịu khi phải đi làm mỗi ngày, nhưng trong lòng vẫn chưa thấy thoải mái cho lắm
Sáng đến cơ quan đã thấy rất nhiều người có mặt ở đó, hình như là hôm qua có vụ đánh nhau nên hôm nay công an huyện về giải quyết, ngó qua phòng trực ban công an đầu cổng thấy cái tên áo đen hôm trước trêu Mai Lan đang ngồi trong đó, xung quanh là mấy anh công an mũi nhọn, cô lắc đầu nghĩ thầm “ biết ngay là mấy tên côn đồ mà, chắc lại liên quan đến vụ đánh nhau hôm qua đây mà, mấy tên này cho đi tù cho đỡ mất trật tự xã hội” Mai Lan vừa đi vừa lẩm bẩm thì tên mặc áo đen hôm trước đó đang ngồi trong phòng trực ban nhìn ra ngoài thấy Mai Lan đi lên trên văn phòng tên áo đen đó lại nhấp nhổm nhìn theo
- Này, nhìn cái gì đấy, tiểu thư nhà phó chủ tịch đấy, đừng có mà nhấp nhổm như vậy đấy nhé. Một anh công an viên trêu hắn gãi đầu gãi tai cười ngượng, không nói gì.
Buổi sáng tại nhà Mai Lan.
- Bố ơi hôm nay con xin phép nghỉ để đi đám cưới cái Linh bố nhé
- Linh học cùng cấp 3 đấy hả? nó đã lấy chồng rồi cơ à.
- Bạn bè đã có gia đình hết rồi mà con gái tôi vẫn chưa thấy dẫn anh nào về ra mắt, cô nhanh nhanh lên cho tôi còn có cháu để bế. mẹ Mai Lan thở dài
- Mẹ thì, con gái mẹ đâu có đến nỗi ế ẩm đâu mà mẹ lo lắng thế, cứ từ từ mới nhanh được mẹ yêu ơi. Mai Lan chạy lại ôm mẹ rồi hôn chụt một cái vào má mẹ
- Con chào bố mẹ con đi đây ạ.
Đến đám cưới của Linh đang loay hoay để tìm chỗ để xe thì có tiếng người đằng sau
- Mai Lan, còn nhớ anh không?
Giật mình quay lại.
- Ơ anh Thông, anh về từ bao giờ thế
- Anh về 2 hôm nay rồi, dạo này em thế nào, càng lớn càng xinh đấy nhé.
- Hihi, anh cứ trêu em, em bây giờ đang về làm ở xã rồi anh ạ. Mà chị với cháu có về không anh?
- Chị có, chị đang đi mua đồ với bác rồi, em để xe đây anh để cho em vào với Linh đi
- Dạ, em cảm ơn
Mai Lan đi vào trong nhà với Linh, thì tên áo đen lại gần chỗ Thông
- Ông quen cô bé đó à?
- Ừ, con bé học cùng Linh nhà tao, bạn thân đấy, hồi đi học cấp 3 chúng nó ăn cơm nhà tao suốt, tao cũng coi con bé như em gái tao ý mà
- Mày tìm cách kiếm số cho tao được không?
- Kết rồi hả, Thông huých nhẹ bạn một cái và cười ranh mãnh
- Mày đừng có nói là tao xin đấy nhé, giữ bí mật cho tao cái.
Ngày hôm đó Mai Lan ở lại giúp đỡ cho Linh rất nhiều việc, chạy đi chạy lại mua đồ với cô dâu, chuẩn bị lãng hoa để đón nhà trai đến ăn hỏi, sau khi xong việc đang ngồi thở thì Lan bỗng thấy tên áo đen từ đằng xa, mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, mà trong đầu không khỏi thắc mắc sao lại đến đám cưới này, Linh nhìn ánh mắt của bạn cười
- Để ý anh à, bạn anh Thông nhà tao đấy, tên là Mạnh
- Sao anh Thông nhà mày lại chơi với người như vậy thế?
- Mày nói gì tao không hiểu?
- À, không có gì đâu, tao về trước đây, bố tao dặn về sớm, tối có lẽ tao không đến hộ mày được đâu, con gái đi một mình xa bố tao không cho đi, sáng mai tao xuống sớm vậy nhé
- Buồn thế, mấy đứa kia mai nó mưới đến được, nó bận việc gia đình, có mỗi mày thôi mà.
- Thôi bạn xin lỗi, thông cảm cho bạn chút nhé, vì nhà bạn xa mà, bạn về nhé, mai bạn xuống sớm với mày được chưa?
- Ừ, về đường cẩn thận nhé
Tạm biệt bạn ra về, Lan lại ***ng mặt Mạnh ở bãi gửi xe
- Chào em, rất vui được làm quen với em?
- Ôi giật cả mình,thiếu gì lúc anh làm quen , có nhất thiết khi thấy người ta vội vậy mà còn nhảy xổ ra giữa đường nói làm quen không?
- Thế em đang vội à, anh xin lỗi.
- Vâng, đang rất vội, phải về nhà ngay, con nhỏ đang khóc đòi mẹ ở nhà
- Hả, em có gia đình rồi sao?
- Trước khi làm quen ai thì lên tìm hiểu thân thế người ta trước nhé, anh làm ơn tránh dùm cho tôi về với chồng con ạ
Lách người qua chỗ Mạnh , Lan kéo ga phóng đi để mặc cho Mạnh đứng như trời chồng ở bãi gửi xe , Thông thấy thế ra hỏi-
- Có chuyện gì mà đứng tẩn ngẩn thế
- Em ý bảo có gia đình rồi.
- Haa, em ý lừa mày vậy mà mày cũng tin à, chưa gì đã nản rồi, số điện thoại này, còn muốn lấy nữa không?
- Đâu, cho tao, tối về tao tán.
- Chúc chú tán thành công, khó khăn lắm đấy nhé, tao nghe Linh nói, em ý có ấn tượng có vẻ không tốt với mày đâu đấy.
Tối hôm đó, đang ngồi chát fb với mầy người bạn hồi đại học thì có tiếng tin nhắn, nhưng mải chát nên Mai Lan bảo tí nữa xem. Đến lúc tắt máy đi ngủ mới nhớ đến điện thoại, xem tin nhắn thì là số lạ với nội dung : “ anh là người lúc chiều muốn làm quen với em, chẳng biết bây giờ em có rảnh để nói chuyện không nhỉ?”. cười thầm trong bụng, lại là cái tên đáng ghét đấy, thì nhắn tin lại này : “ vợ tôi đi ngủ từ lâu rồi, có chuyện gì anh có thể nói với tôi”
Mạnh đang ngồi đợi tin nhắn của Lan từ tối đến giờ, bống thấy tin nhắn đến, anh vội vàng mở ra giật mình khi thấy tin nhắn với nội dung kia, nhưng biết rõ ràng Mai Lan đang trêu mình, anh nhắn tin lại : “ tôi nghĩ cô ấy chưa ngủ đâu, vì con nhỏ còn chưa ngủ thì cô ấy ngủ làm sao trước con được, anh làm ơn đưa giùm máy cho Mai Lan được không ạ”. Trời, tên này đúng là mặt dày, nhắn tin với chồng người ta mà còn ngang tàn như vậy, không sợ chồng nó đến đánh cho một trận được sao. Nói rồi Lan bấm số gọi lại . Mạnh giật mình khi chuông điện thoại đổ lại là số của Lan
- alo
- Ai vậy nhỉ? sao lại nhắn tin cho tôi như vậy, chẳng nhé muốn làm tan nát gia đình tôi sao?
- Có làm tan vỡ gia đình ảo của em thì anh mới có cơ hội xây gia đình thật với em được chứ Mai Lan, Mạnh đùa
- Cái gì, anh có bị làm sao không đấy, làm ơn từ mai đừng nhắn tin như vậy nữa nhé, chông tôi sẽ giận tôi đấy.
- Anh sẽ không giận em đâu mà, em đừng lo anh không có máu ghen đâu.
- Anh đang lải nhải cái quái gì vậy. Ngủ đi mà mơ ác mộng
- Anh sẽ mơ thấy em đấy.
- Thấy tôi là ác mộng đời anh. Nói rồi Lan dập máy
Mạnh cười nghĩ “ cô bé này thật cá tính, chặng đường chinh phục được nàng còn khó khăn lăm đây” nghĩ như vậy rồi Mạnh lăn ra ngủ lúc nào không hay.
- Mai Lan ơi hôm nay được nghỉ trở mẹ lên chợ huyện mua ít đồ nhé.
- Dạ, mẹ chuẩn bị đi ạ.
Hai mẹ con Mai Lan vừa đi vừa nói chuyện, bỗng từ đằng xa có tiếng rú của còi xe công an giao thông, lại thấy Mạnh đang phóng xe với tốc độ cao sau một chiếc xe máy trở hai thanh niên đằng sau chiếc xe công an giao thông kia, Mai Lan vội vàng tấp xe vào lề đường để tránh và quan sát , chạy được một lúc thì Mạnh đuổi kịp người chạy đằng trước và ép được chiếc xe đó vào lề đường.Mai Lan chưa hiểu được chuyện gì, nhưng trong người thì hồi hộp, anh công an giao thông từ trên xe bước xuống, chạy lại chỗ Mạnh đang đứng cùng mấy thanh niên kia, nụ cười của Mạnh nở tươi trên môi, tay phải đưa lên gãi đầu có vẻ ngượng ngùng, nụ cười của Mạnh khiến tim Mai La xao xuyến, hàm răng trắng cùng với chiếc răng khểnh khiến cho mọi cô gái khi nhìn thấy nụ cười đó tim sẽ rung rinh.
- Nhìn gì thế con, con quen ai trong số đó à.
Mai Lan giật mình , quay lại với mẹ.
- À , không mẹ ạ, mẹ con mình đi tiếp đi.
Trước khi quay đi , Mai Lan kịp nhìn thấy anh công an bắt tay Mạnh như cảm ơn, Mạnh lại cười, và xua tay như ngượng ngùng. Mấy người dân đứng xem thì thào.
- May có anh đó, không thì mấy ông công an giao thông cũng chẳng đuổi kịp mấy thằng thanh niên mới lớn vi phạm giao thông đâu.
Mai Lan thấy vui vui trong lòng, hình như cô thấy có chút thiện cảm với Mạnh khi anh đã làm đuộc một việc tốt.
Tối hôm đó Mạnh lại nhắn tin cho Mai Lan, sau nhiều lần Mạnh nhắn tin Mai Lan không nhắn lại, nhưng hôm nay vì việc lúc chiều mà cô cảm thấy có chút thiện cảm nên đã trả lời tin nhắn của Mạnh.Khỏi phải nói Mạnh vui mừng như thế nào, vội vàng trả lời tin nhắn của cô. Mai Lan thắc mắc tại sao với vẻ bên ngoài bặm trợn và ngang tàn như vậy,Mạnh nói chuyện lại rất hiểu biết và lịch sự của người có văn hoá chứ không phải như bọn đầu đường xó chợ.
Mai Lan dần thấy vui vui khi tin nhắn của anh gửi đến cô với những lời hỏi thăm thật dịu dàng ân cân, cô ước giá như Mạnh không phải là du côn thì cô đã có thể coi Mạnh là một người bạn tốt. Cô luôn động viên Mạnh chuyên tâm vào tìm việc làm ổn định và lương thiện để không phải nhìn những ánh mắt khó chịu của người xung quanh, cô luôn tỏ ra không hài lòng khi Mạnh bảo đi chơi với bạn bè, vì Mai Lan sợ Mạnh bị lôi kéo vào những tệ nạn xã hội. Còn Mạnh luôn thắc mắc vì sao Mai Lan lại nghĩ anh là người không phải là người đoàng hoàng, nhưng anh không thể nào giải thích được. Mỗi lần hẹn mai mời Lan đi chơi Lan đều từ chối khéo, trong suy nghĩ của cô Mạnh là một thanh niên không ngoan ngoãn, cho dù Mạnh có nói chuyện tử tế như thế nào với cô thì cô cũng không yên tâm mà đi chơi với Mạnh được, đặc biệt bố cô mà biết cô chơi với những người như Mạnh không biết ông sẽ phản ứng ra sao?
- Làm thế nào để Mai Lan đồng ý đi chơi với anh nhỉ?
Mạnh chợt nói vu vơ khi hai người đang nói chuyện điện thoại với nhau.
Mai Lan nửa đùa nửa thật
- Nếu anh xin phép được bố em . hờ hờ
- Thật nhé, anh sẽ đến xin phép phó chủ tịch xã để rước tiểu thư đi chơi. Mạnh hồ hởi.
- Cứ thử xem, nói trước là rất khó khăn đấy nhé.
- Anh tin vào bản thân anh mà. Em mà nói như vậy là em sẽ thua anh thôi, tối mai anh sẽ qua nhà em đó.
Mai Lan cúp máy, và nghĩ thầm: “ thách tiền anh cũng chẳng dám qua, có biết ông phó chủ tịch xã này nổi tiếng là người nghiêm khắc và khó tính không, thanh niên không nghiêm túc như thế đến ông ý không mắng cho mới là lạ đấy”., rồi tắt điện đi ngủ
Tối hôm sau, Mai Lan đang rửa bát trong bếp thì nghe có tiếng chào giọng của con trai, vội ngó của ra xem là ai Mai Lan giật mình,Mạnh đến thật sao, cô không tin được Mạnh lại có gan đến nhà cô, lúc này cô còn sợ là bố cô sẽ mắng và đuổi cổ Mạnh ra khỏi nhà thì không biết Mạnh sẽ phản ứng như thế nào?
- Sao anh lại đến đây. Mai Lan sợ sệt chạy ra chỗ Mạnh đang đứng chào bố Lan
- Hì, anh đến chơi với em và các bác
- Ngồi xuống tự nhiên đi cháu,
Mạnh ngồi xuống với bố Lan, và mẹ Lan. Bố Lan bắt đầu nói chuyện , Lan run cầm cập khi ngồi cạnh Mạnh và bố cô bắt đầu nói
- Cháu quen con bé Lan nhà Bác lâu chưa?
- Dạ thưa bác cháu quen em ý một thời gian rồi ạ
- Sao không thấy con bé nói đến nhỉ?
- Không có gì quan trọng đâu mà bố.
- Ơ kìa con bé này bố đang nói chuyện với anh mà, sao lại chen ngang, mẹ Mai Lan nhắc nhở
Lan thấp thỏm sợ bố Lan hỏi đến “lí lịch” của Mạnh, nhưng hoàn toàn không, bố cô không hề hỏi thêm gì ngoài câu đó. Ông Lâm Hùng chỉ nói chuyện xung quanh về chính trị xã hội mà không hỏi gì thêm. Mai Lan thở phào một cái thì bỗng Mạnh lên tiếng xin phép.
- Dạ thưa hai bác con hôm nay con đến đây là muốn xin phép hai bác cho con được đến tìm hiểu em Lan nhà mình ạ
- Cái gì đây. Mai Lan há hốc miệng, tròn mắt nhìn Mạnh rồi đưa mắt sang nhìn bố mẹ mình, cô đang đợi phản ứng gay gắt từ bố mình. Nhưng bố Mai Lan chỉ chậm rãi uống một ngụm nước và bình thản nói chuyện với Mạnh.
- Anh chị lớn rồi, nếu muốn đi đến với nhau thì cứ tìm hiểu cho nghiêm túc, bác không cấm , nhưng phải tìm hiểu cho kĩ càng đã, chuyện cả đời không vội vàng được đâu, cháu cứ thoải mái đến chơi nhà. Các bác có mỗi nó là con gái cũng mong cho nó tìm được người tử tế.
- Dạ, con cảm ơn bác, Mạnh sung sướng quay sang Mai Lan cười tít mắt. Còn với Mai Lan, trong đầu cô đang ù đi, cô không còn nghe thấy cái gì từ sau câu nói của Mạnh và bố mình, Mai Lan quay sang mẹ cầu cứu
- Bác trai đã nói thế thì bác cũng đồng ý, chỉ mong sao hai đứa tìm hiểu cho kĩ càng và nghiêm túc thì bác không phản đối điều gì.
- Bố mẹ, con có điều muốn nói.
- Cô là cô giấu chúng tối kĩ quá đấy, thôi hai đứa ngồi nói chuyện đi, bố mẹ lên phòng đây.
- Không phải thế, bố mẹ hiểu lầm con rồi. Mai Lan hét lên.
- Dạ thưa hai Bác cháu có thể đưa em Lan đi ra ngoài chơi được không ạ.
- Đi về sớm nhé.
- Dạ vâng ạ
Mai Lan đổi phịch người xuống ghế sofa. Quay sang lườm Mạnh
- Anh làm cái quái gì vậy, tôi thách anh đến xin phép bố mẹ tôi đi chơi chứ tôi có thách anh đến xin tìm hiểu đâu.
- Hì hì, có khác gì nhau đâu em, dù sao thì bố mẹ cũng đồng ý rồi mà.
- Huhu bố mẹ tôi tại sao không tìm hiểu anh cho kĩ lại giao trứng cho ác thế này. huu
- E , hèm đính chính anh là người tốt nên bố em không cần tìm hiểu đâu mà, con người anh toát ra vẻ lương thiện đó.
Mai Lan ngước mắt nhìn Mạnh có lẽ hôm nay Mạnh ăn mặc không như mọi nên bố cô tưởng Mạnh ngoan hiền. Hôm nay Mạnh mặc áo sơ mi trắng đóng thùng đi giầy đen, dáng vẻ thư sinh chứ không bặm trợn như mọi ngày, cho nên bố cô tưởng Mạnh là người tử tế lịch sự nên cho cô kết bạn với Mạnh, bố cô mà biết Mạnh như thế nào thì chắc ông tống cổ Mạnh ra khỏi cửa ngay lập tức mất thôi
- Thế nào cô bé, chúng ta đi chơi được chứ?
- Xì, tôi không biết anh đã dùng bùa chú gì để bố tôi đồng ý, nhưng còn lâu anh mới lợi dụng được tôi nhé. nói rồi Mai Lan bước lên phòng thay quần áo
- Anh đâu có làm gì đâu, anh chỉ nghĩ sao nói vậy mà. Mạnh nói như thanh minh
Đã mấy hôm nay Mạnh không đến nhà Lan, cũng không nhắn tin cho cô, bố Lan có hỏi thì cô cũng trả lời một cách thờ ở: “ anh ta đi đâu làm gì con đâu có biết được ạ”, thật ra trong lòng Lan cũng có chút lo lắng và thấy trống vắng khi từ ngày quen ngày nào Mạnh cũng nhắn tin chúc cô ngủ ngon, rồi chưa đến 6h sáng trời tiết lạnh như vậy mà anh ta cũng dậy sớm để gọi Mai Lan dậy để đi làm. Mấy hôm nay không thấy Mạnh đến chơi, cũng không nhắn tin hỏi thăm cô, trong lòng cô có chút lo lắng, Mạnh có theo đám bạn hư đi chơi rồi gây chuyện gì không. Sáng nay đến cơ quan thấy chú trưởng công an xã nói chuyện hồi này thanh niên tụ tập đánh nhau nhiều lắm, cơ động và công an mũi nhọn tối nào cũng phải đi tuần để đảm bảo an ninh.
Đang suy nghĩ miên man thì có điện thoại là của Mạnh, Mai Lan vội vàng bắt máy
- Anh đi đâu mà mấy ngày hôm nay mất tích thế. Lan cáu
- Hihi, em lo cho anh đấy hả?
- Đừng có mơ, tôi sợ anh đi chơi với đám bạn xấu lại hư người ra.
- Em đừng lo, anh không như vậy đâu mà. Lạnh như vậy em nhớ đắp chăn thật kĩ nhé, đừng có nửa đêm để mẹ phải sang đắp chăn cho nhé
- Cái gìiiiii đây. Mai Lan hét lên trong máy
- Bình tĩnh mà em, sao lại tự nhiên nổi cáu thế.
- Ai bảo anh như thế, ai lại nói xấu tối như thế.
- Hì hì, em không biết anh lắp máy theo dỗi ở nhà em à, em làm gì anh cũng biết tất, hôm qua nhớ anh sao mà ngẩn ngơ để đánh rơi vỡ bát trong lúc rửa à.
- Trời ơi, tôi đi ૮ɦếƭ đây. Mai Lan hét ầm lên
- Anh nói đúng rồi hả.
Có tiếng mấy thanh niên đang xì xầm bên cạnh , lại còn có tiếng người gọi Mạnh nhanh lên đến giờ phải đi rồi, vội vàng nói với Mai Lan
- Anh có việc rồi hẹn em khi khác nói chuyện nhé
- Anh đi đâu vào giờ này, ở nhà đi đừng ra đường vào lúc này , nguy hiểm lăm đấy.
- Em cứ ngủ đi, nếu về sớm anh sẽ nhắn tin với em, anh có việc, chào em nhé.
Mạnh cúp máy mà không kịp để cho Mai Lan nói thêm gì. Cả đêm không ngủ được cứ thấp thỏm như có điều gì đó sắp sảy ra với Mạnh.
Sáng hôm sau, lên cơ quan thấy mấy người đang nói chuyện về vụ đánh nhau lớn hôm qua xảy ra ở xã Mai Lan. Nghe mọi người nói là có đến 20 chục thanh niên cầm dao, tuýp và kiếm thanh giải quyết mâu thuẫn khi công an đến giải quyết chúng còn quay lại chống người thi hành công vụ, khiến cho mấy chiến sĩ công an nằm vùng và cơ động của huyện bị thương. Mấy tên bị bắt đang bị giam ở trên hội trường lớn, công an đang canh gác rất nghiêm ngặt.
Nhìn về phía hôi trường Mai Lan thì Mạnh ở đấy với băng cuốn trắng ở đầu và tay trái. Mạnh thấy Mai Lan đưa mắt nhìn Mai Lan như cần có một cuộc giải thích khi nhìn ánh mắt Mai Lan có vẻ tức giận.
Tối hôm đó ở nhà Mai Lan
- Mạnh đến chơi đấy hả cháu.
- Anh đến đây có việc gì?
- Ơ con bé này hỏi kì lạ, Mạnh đến chơi nhà mà ăn nói thế hả con
- Bố, Bố có biết anh ta là người như thế nào không, bố không biết à.
- Nó làm sao, Mạnh nó là người tốt mà, con sao l ạ i…..?
- Bố làm ở xã mà không thấy mấy vụ ở xã sáng nay sao, bố không thấy người anh ta bị thương à, tay anh ta còn đang cuốn băng kìa.
Ông Lâm Hùng quay sang nhìn Mạnh, đúng là Mạnh đang bị thương.
- Cháu bị thương do vụ tối hôm qua à. Ông Lâm Hùng ân cần.
- Dạ thưa bác.
- Bố còn bình tĩnh mà hỏi được như vậy à, bố có biết anh ta làm gì mà bị như thế không.
Bố Mai Lan ngạc nhiên, Mạnh ngạc nhiên và cả mẹ Mai Lan cũng ngạc nhiên, không hiểu Mai Lan đang nói gì.
- Bố biết anh ta như thế nào mà vẫn bình thường được à, Mai Lan hét lên rồi quay đầu chạy lên phòng.
- Nó bị làm sao đấy bà, bà lên nom xem nó làm sao. Ông Lân Hùng nhìn mẹ Mai Lan và nói
- Vâng, hai bác cháu cư ngồi nói chuyện thoải mái nhé, bác nghĩ nó giận cháu chuyện gì thôi để bác nói chuyện với nó nhé.
- Vâng ạ, bác giúp cháu với ạ.
Bà Lâm Hùng lên tâng trên để lại cho hai người đàn ông dưới nhà, ông Lâm Hùng quay sang nhẹ nhàng và ân cần hỏi thăm vết thương của Mạnh, nhìn đồng hồ đã muộn Mạnh xin phép ra về không quên nhờ bố Lan tìm hiểu giúp Mạnh lí do vì sao Mai Lan lại giận mình như vậy.
- Con và thằng Mạnh giận dỗi nhau gì à.
Mai Lan vùng vằng
- Bố thật sự không biết anh ta là người như thế nào à.
Ông Lâm Hùng ngạc nhiên trước câu nói của con gái.
- Ý con là gì.
- Bố, bố không biết anh ta là du côn ở xã à, sao bố lại chấp nhận cho con qua lại với anh ta.
- Ơ, bố tưởng con biết về nó rồi nên mới đồng ý cho con chơi với nó chứ, con chưa biết gì về nó sao?
- Con biết nên con mới sợ bố giận mà.
- Ha a, thế ra con giận nó vì nghĩ nó là du côn, và sợ bố giận nên không đồng ý làm bạn gái của nó à, chả trách nó lại bảo con gái bố khó tán, tán mãi mà không đồng ý mặc dù bố mẹ đã ưng .
- Bố, sao bố lại nói thế.
- Bố hiểu rồi. Thôi con đi ngủ đi, mai còn đi làm
Về phòng mình ông bà Lâm Hùng có vẻ vui mừng, ông bà ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu, sau đó ông Lâm Hùng còn gọi cho ai đó với giọng vui vẻ, và hình như có một kế hoạch được chuẩn bị sẽ diễn ra.
Sáng hôm sau Mai Lan được bố gọi lên văn phòng phó chủ tịch và nói rằng trên công an huyện mời chủ tịch các xã lên dự lễ tuyên dương của Công an tỉnh với những cá nhân có thành tích xuất sắc trong phong trào giữ gìn an ninh trật tự của huyện nhà,bố cho con gái theo cùng.
Tại uỷ ban nhân dân huyện, lần lượt các đơn vị được tuyên dương rồi đến các cá nhân được tuyên dương, đọc đến tên Hoàng Đình Mạnh, Mai Lan đang mải xem điện thoại chợt thấy cái tên quen quen ngưởng mặt lên , mắt chữ A, mồm chữ O , dụi dụi mắt nhìn lên phía bục danh dự, cô không tin vào mắt mình khi người trên bục đang tươi cười nhận hoa của lãnh đạo rất giống Manh, nhưng tại sao Mạnh lại mặc quân phục công an. Hình như Mai nhìn nhầm, cô quay sang bố để hỏi, nhưng bố cô đã đi đâu mất.
Buổi lễ kết thúc, Mai Lan đang đứng ngoài hành lang để đợi bố ra thì lại thấy bóng dáng ai đó rất quen đang đi đằng trước, vội vàng đuổi theo để giải đáp thắc mắc của mình, nhưng bóng dáng đó đi nhanh quá, ra tận phía sau của hội trường thì bỗng dừng lại , quay mặt lại đó là một anh chàng có nước da rám nắng, trên đầu đội mũ cảnh sát , mặc quân phục màu xanh lá cây, trên môi nở một nụ cười tươi tắn, với chiếc răng khểnh làm hút hồn bao cô gái tình cờ nhìn thấy.
- Anh là….. Mai Lan cất tiếng hỏi nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ.
- Em không nhận ra anh sao.
- Tại sao anh lại ăn mặc như vậy.
- À, hôm nay mượn được bộ quân phục của anh bạn cùng cơ quan đó mà. Mạnh cười lớn.
Mai Lan đỏ mặt, thì ra Mạnh là công an nằm vùng ở xã cô, vì là công an mật nên chỉ có cán bộ chủ chốt của xã mới được biết thân phận của anh, những hôm gặp anh ở hội trường UBND là những hôm Mạnh đi đánh án ở xã. Nhưng đêm anh có việc bận là anh đi tuần với công an mũi nhọn , hôm Mạnh bị thương là anh cùng đồng đội giải quyết mâu thuẫn của đám thanh niên trong xã khiến anh bị thương, Mai Lan đã hiểu tất cả. Và cũng biết được rằng vì sao bố cô lại tin tưởng Mạnh đến vậy, trong khi cô một mực cho rằng anh là du côn, Mạnh nhẹ nhàng đến bên cô thì thầm.
- Xin lỗi tiểu thư nhà phó chủ tịch xã, cô có thể tin tưởng tôi một lần để tôi được làm bạn trai của cô được không , tôi xin đảm bảo tôi là thanh niên nghiêm túc và gương mẫu nhất xã đấy ạ. Mạnh hóm hỉnh
Mai Lan đỏ mặt không nói gì chạy đi. Tối hôm đó Mạnh đang nằm nghe nhạc thì có tin nhắn đến.
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, nhưng em đã yêu một chàng du côn tử tế từ lâu rồi. Em kí nhận lời tỏ tình sáng nay.
Mạnh hét lên sung sướng, thế là Mai Lan đã chấp nhận anh.
Tác giả: HN_VH