Xe đạp ơi…

Tác giả:

Chiếc xe đạp màu đỏ ké - tróc sơn và quê mùa, ba dùng nó để chở cả nhà đi dạo phố. Cái yên sau nhỏ xíu, chỉ đủ chỗ cho mẹ ngồi.
Nhóc cố tình ngồi dịch tới trước, nhường chỗ cho mẹ. ௱ô** nó kẹt giữa hai thanh sắt gỉ - hai lằn đỏ tím hằn lên cái ௱ô** be bé của nhóc. Nhỏ gồng mình chịu đau để được đi chơi.
Những hôm cả nhà đang nhong nhong trên con “xích thố” thì trời đổ mưa bất tử, mẹ lại vạch cái áo rộng thùng thình của ba để nó chui vào. Ngộ ghê: thế giới phía trong vạt áo! Nhóc nghe được những nhịp đập ấm áp của mẹ và cái mùi hăng nồng vững chãi từ tấm lưng của ba.

Bé Na gần nhà được ba má tập đi xe đạp. Xe tí hon của Na gắn hai bánh phụ và một cái giỏ trắng rất đẹp. Mỗi lần nhỏ Na đạp xe, cả góc đường lại rộn lên những âm thanh rào rạo, thấy phát ghét!
Nhóc cũng muốn tập đi xe! Con nhỏ còm nhom khó nhọc dắt cái xe đạp bự chảng lên vỉa hè lớn. Nó ngồi trên sườn xe và trườn người lên để đạp. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Được nửa vòng bánh, cái xe đổ nhào. Con nhỏ mếu máo dưới chiếc xe màu đỏ cồng kềnh, giữa trời đổ lửa, hai tay trầy trụa, khắp người ê ẩm. Mẹ dìu nó vô nhà, xức dầu cho rồi la một trận. Cả ngày hôm đó, nhóc nằm xụi lơ trên giường.
Lên lớp 9, nhóc lang thang mọi ngõ ngách bằng chiếc xe cũ kỹ, mang theo những chuỗi âm thanh chán ngắt cả một góc phố. Nhóc bắt đầu biết xấu hổ khi mọi người nhìn nó, và tủi thân khi thấy lũ bạn cùng lớp cưỡi trên những chiếc mini cáu cạnh. Con chiến mã của nó đã quá già nua và ọp ẹp: cái xe loang lổ sơn và gỉ sắt, chiếc giỏ méo hẳn sang một bên, còn thắng xe thì hỏng từ lâu, cho nên mỗi khi muốn dừng, nó phải nhảy ào từ trên xuống.
Nó thấy ghét con ngựa sắt của mình và quyết định không đi xe nữa. Cho dù phải lết bộ hai ba cây số, nó vẫn bướng bỉnh không đạp xe. Ba mẹ nhìn cái mặt dưa leo trắng bệt của nó sau mỗi cuộc hành quân như vậy, thở dài.
***
Ngày nhóc thành cô nữ sinh cấp ba trong tà áo dài trắng, ba dắt một chiếc mini màu xanh ngọc về nhà. Khỏi phải nói nhóc mừng ra sao! Nhóc hãnh diện đạp xe tới trường mỗi sáng dù nhà cách trường chỉ một con phố nhỏ. Chiếc xe màu đỏ bị bỏ quên, nằm chỏng chơ trong góc nhà. Nhóc kêu ba bán nhôm nhựa. Chiếc xe chở bao kỷ niệm đi mất để đổi lấy năm chục nghìn. Ba tiếc, không nỡ bán, nó chậc lưỡi: “Bán cho rồi, để chật nhà lắm ba!”
***
Một ngày kia, cô nữ sinh áo trắng tốt nghiệp phổ thông. Nhìn bạn bè lao vút trên những chiếc xế nổ đời mới tiền triệu, cô lại thấy chán ghét chiếc mini xanh ngọc của mình. Cô nhóc lang thang qua những khu phố, xuýt xoa mỗi khi trông thấy một chiếc tay ga màu bạc mà cô ao ước.
Bất chợt, nhóc nhìn thấy một màu đỏ quen thuộc: “Ôi...?! Cái... cái xe cũ của mình?!”. Một thằng nhỏ đen nhẻm ngồi chênh vênh trên yên xe, cái chân ngắn cũn cố nhấn chiếc bàn đạp về phía trước. Chiếc xe liểng xiểng đổ nhào!
Nhóc sững lại. Biết bao ký ức vui buồn với chiếc xe đạp đỏ ùa về, đầy khoang tim nhóc. Nhóc nhớ cảm giác ấm áp trong vạt áo ba, trên xe đạp lúc trời mưa; nhớ khi chiếc xe nặng thêm vì sự có mặt của thằng Tí - ngo ngoe ở cái yên móc phía trước; nhớ ngày con bé lớp bốn là nó hớn hở chạy đua với bé Na trên con ngựa sắt lịch kịch...
Nhóc chợt nhìn xuống chiếc mini xanh ngọc của mình. Nó đã chở nhóc đến trường mỗi sáng - và chở những tuổi nào cho ai nhớ thương dạo khắp phố phường.
Bất giác, những giai điệu quen thuộc từ đài phát thanh khẽ ngân lên, lay động cả ký ức. Nhóc mỉm cười đạp xe đi, miệng khẽ hát: Quay đều, quay đều, quay đều... Nhớ hoài những vòng xe...