Vượt qua giông bão

Tác giả:

Minh vật vã trong cơn đói thuốc. Anh không còn đủ lí trí để nhận ra điều gì. Nhìn cảnh tượng đó Vy sững sờ tột độ. Cô chẳng thể nào ngờ người yêu mình lại là kẻ nghiện ngập.


Căn phòng của Minh ngổn ngang những thứ đồ đổ vỡ. Minh quăng quật, đập phá như một kẻ điên cuồng. Tận mắt chứng kiến, Vy vẫn không thể nào tin được rằng, đó là người con trai đàng hoàng, đĩnh đạc lúc nào cũng phong độ và lịch lãm mà cô yêu bấy lâu. Minh được sinh ra trong một gia đình gia giáo, nề nếp. Bản thân anh trước giờ cũng luôn là “bầu trời tư cách” cho mọi người nhìn vào ngưỡng mộ. Vậy mà ngày hôm nay nhìn anh trong bộ dạng này Vy không khỏi bàng hoàng.


vuot-qua-giong-bao


Minh và Vy yêu nhau hơn 3 năm. Trong suốt ngần ấy thời gian, cả hai luôn cảm thấy hạnh phúc vì những gì mình đang có. Mọi chuyện tưởng êm đẹp chờ ngày tình yêu đi đến bến bờ hạnh phúc, nhưng chuyến đi công tác vào Nam cách đây nửa năm của Minh đã làm thay đổi nhiều điều. Chính trong lần xa gia đình, xa người thân đó, cuộc sống xô bồ chốn Sài Thành đã làm Minh bị cuốn vào những cuộc ăn chơi trác táng. Minh nghiện Mα túч.


Anh giấu không cho Vy biết chuyện. Minh cố gắng tự thoát ra khỏi cơn u mê đó nhưng không được. Trong lòng Minh lo sợ nếu Vy biết cô sẽ không thể tha thứ và chấp nhận anh. Chỉ một phút nông nổi mà Minh sa chân vào sai lầm như thế. Minh mệt mỏi khi luôn phải sống trong sự giả tạo. Trước mặt mọi người và Vy anh phải cố tạo ra một hình ảnh chỉn chu và đĩnh đạc, nhưng sau đó, những cơn đói thuốc ђàภђ ђạ làm anh mệt lả.


Minh gầy rộc người. Anh thường xuyên né tránh đi chơi cùng Vy với đủ lí do. Vy cảm thấy có điều gì đó thay đổi trong Minh. Cô cứ ngỡ anh thay lòng đổi dạ. Nhưng tối nay, cô ghé thăm Minh bất ngờ và tất cả những gì đập vào mắt Vy là cảnh Minh nằm co quắp, giẫy giụa vì lên cơn thèm thuốc. Vy hốt hoảng, cô đóng cửa rồi chạy vụt đi trong đau khổ.


Một tuần liền Vy nằm khóc trên giường, cô vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật đó. Minh tìm gặp Vy nhiều lần nhưng cô từ chối. Minh nhờ mẹ Vy chuyển cho cô tờ giấy. Cầm mảnh giấy, Vy run run lật mở: “Hãy cho anh cơ hội làm lại. Xin em đừng rời bỏ anh”. Vy nuốt nước mắt vào trong, lẳng lặng thay quần áo tới tìm Minh.


Vy thấy Minh đang loay hoay tìm cách xích mình lại bằng một sợi xích to. Thấy Vy tới, Minh gục đầu khóc. Cô chạy lại ôm chặt lấy Minh: “Em tin anh sẽ vượt qua, em sẽ luôn bên anh. Hãy cố gắng vì tương lai của chúng mình anh nhé”. Những ngày sau đó, Vy xin cho Minh nghỉ việc ở công ty. Ngày nào cô cũng tới chăm lo, thuốc thang cho anh. Anh yêu cầu cô xích chân mình lại để ngăn mỗi khi cơn nghiện kéo tới.


Vy giấu mọi người chuyện Minh nghiện, cô muốn khi anh quay lại với cuộc sống bình thường vẫn được đón nhận sự tôn trọng từ phía mọi người. Cô tìm tới trung tâm cai nghiện, hỏi kĩ bác sĩ về cách cai tại nhà. Trong những lần Minh thèm thuốc, anh cào cấu thậm chí làm Vy bị thương nhưng cô vẫn quyết bên anh. Sau mỗi lần như thế, nhìn những vết xước đỏ lừ trên mặt Vy, Minh lại khóc vì đau đớn.


Nhưng rồi gia đình Vy biết chuyện, mọi người ra sức ngăn cấm Vy qua lại với Minh, mặc cho Vy ra sức thuyết phục. Để ngăn không cho Vy tới thăm Minh, bố mẹ nhốt cô trên phòng. Những ngày sau đó, Vy bỏ ăn, nằm khóc một mình. Thấy con đau đớn như vậy trong lòng bố mẹ Vy xót xa vô cùng nhưng nghĩ tới cảnh con mình yêu một thằng nghiện ngập ông bà lại không đành lòng.


Minh biết mọi chuyện. Anh ân hận vì đã đánh mất tình yêu đẹp của hai người chỉ vì những phút không làm chủ bản thân. Minh cố gắng quyết tâm cai nghiện để một ngày tới tìm gặp Vy và gia đình, dù cho ngày đó bố mẹ Vy có chấp nhận anh nữa hay không nhưng anh phải làm được thế như một lời cảm ơn dành cho Vy.


Hơn 3 tháng Minh và Vy không được gặp nhau. Vy như người mất hồn vì sự cản ngăn từ phía gia đình. Cô đi đi về về như chiếc bóng. Còn Minh, hàng ngày hàng giờ anh chống chọi lại những cơn thèm thuốc và cuối cùng sự quyết tâm của Minh đã chiến thắng. Ngày đi khám bác sĩ, nghe kết luận anh chảy nước mắt vì hạnh phúc. Điều đầu tiên mà Minh muốn làm là thay một bộ đồ nghiêm chỉnh và tìm tới nhà Vy.


Bố mẹ Vy vẫn giữ thái độ lịch sự mời anh vào nhà. Minh bắt đầu câu chuyện của mình bằng lời xin lỗi và những giọt nước mắt chân thành. Anh cầu xin ông bà cho anh có cơ hội được bên Vy vì cô là người con gái đã bên anh, giúp anh trong mọi hoàn cảnh và là người con gái duy nhất mà anh yêu.


Trước những lời Minh nói, bố mẹ Vy chảy nước mắt vì xúc động. Ông bà còn chưa biết quyết định ra sao thì Vy chạy từ trên phòng xuống, quỳ gục dưới chân bố mẹ: “Xin bố mẹ hãy cho chúng con một cơ hội được bên nhau”.


Nhìn Minh và Vy ông bà gạt nước mắt nâng hai con đứng dậy. Họ nắm thật chặt tay hai người: “Các con phải sống hạnh phúc nhé”.


Theo Hoài Nguyễn (Pháp luật xã hội)