Tôi yêu một người Gay

Tác giả:

Năm năm trước, tôi và Trung học cùng một lớp. Trung đẹp trai, dáng người dong dỏng cao, làn da trắng và dáng đi nhẹ nhàng… Nói chung là nhìn tổng thể thì có lẽ cái mác Gay mà tụi bạn trong lớp đặt ra cho Trung là hoàn toàn có cơ sở.


Tôi yêu một người Gay


Trung sống kép kín. Không phản ứng lại những lời chêu chọc ác ý của tụi con trai, không để ý tới những tiếng cười ái ngại của những cô bạn gái. Trung mặc kệ tất cả, sống thờ ơ chẳng quan tâm tới mọi việc xung quanh.


Mỗi lần nhìn thấy Trung tôi lại thấy tội nghiệp. Tôi ghét mấy người bạn trong lớp cứ lôi Trung ra làm trò đùa, và cũng chẳng bao giờ tham gia vào nhóm người độc ác đấy. Thỉnh thoảng tôi có nói chuyện với Trung nhưng cậu ấy chỉ trả lời vài ba câu rồi lẩn đi sau nụ cười trừ.


Năm đó là năm đầu đại học của chúng tôi. Nhà trường phát động tham gia cuộc thi Gala cười. Chủ đề lần này là “Giới tính”. Lớp tôi hào hứng tham gia. Mọi người quyết định sẽ diễn về giới tính thứ 3. Tôi với danh nghĩa là bí thư lớp bị mọi người trong nhóm văn nghệ bắt đi mời Trung vào nhóm. Tôi thấy hơi ái ngại và khó khăn nhưng Trung đã nhận lời ngay. Và cũng từ những ngày tập văn nghệ đó, tôi và Trung thân nhau hơn.


Trung khác hẳn những gì tôi thấy trước đây. Cậu ấy chẳng hề lạnh lùng, khó tính mà rất vui vẻ hòa đồng. Tất cả là vì cậu ấy bị môi trường làm cho trở lên như vậy. Những năm học trung học cậu ấy luôn là học sinh giỏi, tham gia mọi hoạt động của trường nhưng luôn bị thầy cô, bạn bè cười nhạo vì tính cách khác người. Rồi tôi thấy thương cậu ấy hơn khi không chỉ bạn bè, xã hội kì thị cậu ấy mà ngay cả gia đình cũng dằn vặt cậu ấy.


Gia đình mắng mỏ, chỉ chích, xúc phạm, bắt cậu ấy đi điều trị liệu pháp tâm lý. Cậu càng ngày càng cảm thấy chán trường. Phải tự xây dựng một vỏ bọc cho bản thân, đã một mình chống trọi với những ngày tháng khó khăn của cuộc đời. Chính xã hội đã làm cậy ấy ghê tởm chính mình. Thật xót xa khi nghe Trung nói đã có thời gian cậy ấy định tìm đến cái ૮ɦếƭ.


Chúng tôi thân nhau đến lạ. Cứ ở đâu có tôi là cũng có Trung và ngược lại, có Trung là có tôi. Tôi với Trung đi với nhau như hình với bóng. Đi sở thú, đi bảo tàng, tham gia các hoạt động tình nguyện ngay cả sở thích đạp xe lòng vòng khắp nơi chúng tôi cũng giống nhau. Nhưng mọi việc bị xóa hết khi Trung nói yêu tôi.


Hôm đó, sau khi chúng tôi dẫn xong chương trình phát thanh buổi chiều của trường cậu ấy đã bất ngờ nói:


“Minh à? Tớ có chuyện muốn nói.”


Tôi tròn mắt nhìn Trung. Ngay từ lúc mới đến cậu ấy đã có vẻ gì đó khang khác. Cậu ấy đến muộn và cũng không vui vẻ, hóm hỉnh dẫn chương trình như mọi ngày. Cậu ấy nhìn tôi như thể bị thôi miên. Ánh mắt dịu dàng nhưng cũng không kém phần cương quyết ấy như chờ đợi cái gì đó ở tôi.


“Sao vậy Jerry?” Tôi cố lảng tránh ánh mắt của Trung. Mọi ngày Trung vẫn gọi tôi là Tom, còn tôi gọi Trung là Jerry. Ngay cả cách gọi cậu ấy cũng thay đổi.


Trung chậm dãi nói từng từ chắc nịch:


“Tớ… Tớ yêu cậu.”


Tôi giật mình tới mức làm rơi cả mấy cái đĩa nhạc của chương trình. Quay mặt nhìn sang bên cạnh, đôi mắt Trung vân đang nhìn tôi một cách đầy tình cảm xen lẫn sự chờ đợi.


“Cậu đang đùa đấy à?” Tôi quay mặt đi, đứng dậy khỏi ghế, bàn tay run rẩy xếp mấy đĩa nhạc vào giá ở góc phòng thu. Tôi cố tránh ánh mắt của Trung và cố thoát khỏi cái cảm giác đây là sự thật.


“Nhìn tớ này.” Trung kéo tay tôi giật lại một cách ***. Số đĩa còn lại chưa kịp xếp rơi xuống sàn nhà. Tôi thở gấp, tim đập thình thịch, mọi thứ trong tôi như mất kiểm soát.


“Tớ yêu cậu thật đấy. Làm bạn gái tớ nhé.”


Tôi nhìn Trung đầy sợ hãi. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có chuyện như thế này xảy ra. Tôi luôn nghĩ tôi có cách sống thoáng hơn mọi người rất nhiều. Suy nghĩ về giới tính thứ ba của tôi không gay gắt như hầu hết mọi người.


Gay thì sao? Họ đi trên con đường cuộc đời mà hầu hết mọi người rẽ phải còn họ rẽ trái. Tôi luôn nghĩ ai cũng cần được là chính mình, cần được sống trong cuộc đời này với những đam mê cống hiến và chỉ khác mọi người cảm xúc yêu mà thôi. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng biết tôi không cao thượng như mình nghĩ.


Tôi chưa bao giờ xa lánh Trung, chưa bao giờ thấy khinh sợ hay muốn Trung thay đổi như những người khác. Thế nhưng tôi cũng biết Trung là Gay. Làm sao cậu ấy có thể yêu tôi và làm sao tôi có thể yêu một người khi biết người đó không thể thích con gái. Cậu ấy làm thế này làm tôi thấy sợ.


“Hôm nay cậu sao vậy? Tớ về trước đây… ” Tôi lóng ngóng gỡ tay mình ra khỏi tay Trung và bước nhanh về phía cửa.


“Cậu cũng ghê tởm tớ đúng không? Cậu cũng chỉ như bao người khác, thương hại tớ thôi đúng không?”


Tôi sững người khi nghe những lời nói của Trung. Cổ họng tôi ngẹn lại.


“Cậu nói đi.”


Trung đẩy mạnh tôi vào cửa. Áp mặt cậu ấy vào gần tôi. Hơi thở của Trung phả dầy mặt tôi. Tôi hốt hoảng, ***g *** bị đè nặng như muốn nổ tung ra, những giọt nước mắt tự động lăn ra khỏi khóe mắt.


“Có phải cậu không coi tớ là một người đàn ông? Có phải cậu cũng ghê tởm một thằng Gay như tớ?” Trung ghì chặt cổ tay tôi vào cánh cửa.

Tôi sợ hãi nhìn Trung, không nói được gì. Trung khác hẳn mọi ngày cậu ấy như một kẻ say đang cố chứng tỏ bản thân.


“Trung à… tớ… tớ… ”


Tôi chưa kịp nói gì thì Trung đã ấn môi mình vào môi tôi. Cậu ấy hôn như một con dã thú, một cách điên cuồng. Tôi sợ hãi cố hết sức đẩy mạnh cậu ấy ra. Nhưng mọi cố gắng như bất lực. Chỉ đến khi cậu ấy buông ra. Tôi thở gấp, đôi mắt đầy nước mắt trừng lên nhìn Trung và tát mạnh cậu ấy.


“Tránh xa tôi ra… Đúng! Tôi ghê tởm cậu”


Bạn đang đọc truyện tại website Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho di động


Có lẽ lúc đó tôi đã sợ hãi đến mức mất hết ý trí. Những lời nói ngày hôm đó đã dày vò cả cuộc đời tôi sau này. Tôi đã nói lời xúc phạm và như nhát dao đâm vào *** cậu ấy. Chính tôi là người đã phạm sai lầm để rồi dẫn đến sự việc ngày hôm đó. Sáng hôm đó, trong khi vừa nhắn tin với Trung tôi cũng vừa nhắn tin với Dung cô bạn thân của tôi.


Khi Dung cố dồn tôi vào những câu hỏi về tình cảm của tôi và Trung, cả lớp đang đồn ầm lên, chế nhạo chúng tôi. Tôi như một người chưa trưởng thành giải quyết vấn đề một cách qua loa. Tôi gửi tin nhắn trả lời Dung biện hộ cho bản thân: “Bà khùng à? Tôi đã nói rồi còn gì. Tôi và Trung là bạn bè bình thường thôi. Tôi chỉ coi cậu ấy như một người bạn gái. Haha… ” Và thật chớ trêu tôi lại gửi nhầm tin nhắn ấy cho Trung.


Từ khi tôi chạy ra khỏi phòng thu thanh, tôi và cậu ấy như hai người xa lạ. Không còn cặp đôi Tom & Jerry của lớp. Không còn những tiếng cười của cậu ấy trong phòng thu, không còn những cử chỉ quan tâm của cậu ấy.


Trung lại trở về là con người sống kép kín còn tôi lao vào tình yêu với cậu bạn cùng lớp. Nhưng mọi chuyện thật không dễ dàng đối với tôi. Chỉ sau một tháng yêu nhau tôi đề nghị chia tay vì ngay từ những ngày đầu nhận lời tôi đã biết mình chỉ dùng cậu ta như lá chắn cho mình. Tôi không hề yêu cậu ta và càng ngày lại càng nhớ Trung.


Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt tôi nhìn trộm Trung, cậy ấy chẳng biểu lộ một chút tình cảm nào ra khuôn mắt, cậu ấy chỉ quay mặt đi một cách lạnh lùng. Mỗi lần như thế tim tôi lại đau nhói. Không lúc nào tôi không nghĩ về cậu ấy. Cậu ấy tìm vào cả trong giấc mơ của tôi mà sát muối vào trái tim tôi. Tôi đã tự vứt bỏ đi tình bạn ấy bằng một cách tàn ác nhất. Trung đã thấy thế nào khi nhận tin nhắn gửi nhầm của tôi?


Và khi không chịu nổi sự giày vò, nhớ nhung ấy. Tôi đã quyết định gặp Trung. Tôi là người xé nát hạnh phúc mong manh của hai chúng tôi thì tôi sẽ là người phải may nó lại. Tôi sẽ xin lỗi Trung.


“Chiều chủ nhật tớ đợi cậu ở bờ hồ mọi lần. Không gặp không về.” tôi nói nhanh với Trung khi đi ngang qua bàn cậu ấy. Tôi thật sự vẫn chưa đủ can đảm để đứng lâu hơn nhìn ánh mắt lạnh băng của cậu ấy. Hôm nay là thứ sáu. Tôi đã dành hết thời gian của gần ba ngày để gập xong 1111 con hạc. Trung đã từng nói “Chỉ cần ai đó gập tặng tớ 1111 con hạc tớ sẽ tha thứ tất cả mọi lỗi lầm của người đó và thực hiện điều ước cho người ấy.”


Trung không còn mơ mộng và dễ thương như những ngày bên tôi. Bây giờ cậu ấy lại phải giồng mình để đóng một vai giả tạo cho cuộc đời. Tôi là người đã làm cậu ấy ra thế này. Tôi sẽ cố gắng vực cậu ấy dậy và cũng là để giải thoát cho chính mình. Tôi đã gập 1111 con hạc để nhận lấy lời tha thứ của cậu ấy.


Nhưng là cuộc đời lại trêu tôi một lần nữa. Nó không được như tôi mong muốn. Ông trời đã trừng phạt tôi, bắt tôi phải sống với nỗi đau khổ suốt đời. Khi tôi ôm chiếc bình thủy tinh đựng 1111 con hạc cũng như chứa đựng tình cảm của mình, kiên nhẫn chờ đợi cậu ấy đến thì cậu ấy lại ra đi mãi mãi.


Tôi nhìn thấy Trung bên đường, cách tôi một khoảng không xa. Tôi vui mừng vẫy tay khi cuối cùng sau 2 tiếng chờ đợi cậu ấy cũng đã đến. Nhưng tôi chỉ có vài giây vui mừng. Chiếc xe hơi lao ẩu trên đường đã lao thẳng vào cậu ấy, ςướק Trung rời xa tôi mãi mãi. Chiếc bình thủy tinh rơi vỡ tan, những con hạc giấy tung tóe ra đất. Không còn điều ước, không còn hạnh phúc, cậu ấy không nghe được lời xin lỗi của tôi và tôi cũng không còn được nghe lời tha thứ của cậu ấy.


Tôi ôm chặt chiếc bình thủy tinh đựng đầy hạc giấy. Tôi không còn phải gấp gáp làm nó trong 3 ngày. Tôi đã làm nó trong gần 3 năm. Mỗi ngày một con, mỗi con tôi đều ghi một điều ước của mình vào đấy. Ba năm, ba năm từ khi Trung ra đi. Ba năm trước tôi đánh rơi lời tha thứ của Trung. Ba năm rồi tôi mới đến thăm mộ người tôi yêu. Nước mắt tôi lăn dài.


“Em đã làm xong 1111 con hạc giấy rồi… sao anh vẫn không nói lời tha thứ cho em? Tại sao? Tại saooo?… ”


Chiếc bình thủy tinh lại rơi xuống vỡ tan trước tấm bia mộ. Tôi khụy xuống, mọi thứ như đang đè nén tôi, tôi không thể đứng vững được nữa. Ba năm sống trong gày vò và đau khổ.


“Tại sao? Tại sao lại bắt em đau khổ như thế này?”


” Tom!”


Tôi giật mình khi nghe tiếng gọi. Đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm hạnh phúc vô vọng của mình, nhưng chẳng có ai. Có phải anh đang ở quanh tôi không? Hay chỉ là giọng của anh vẫn gọi tôi khi xưa vẫn văng vẳng bên tai. Có phải anh đã tha thứ cho tôi hay tôi lại phải làm một bình hạc ước khác để nhận được lời tha thứ của anh?


(Kết thúc)