Tia nắng trong mưa

Tác giả:

Tháng 6, trời mưa như trút nước khiến cho một người vốn đểnh đoảng, không có phòng bị như tôi ướt sũng từ đầu đến chân. Cái mùa mưa quái dị này làm cho con người ta khó chịu kinh khủng. Chỉ cần thấy ánh sáng trên trời vụt mất, bầu trời tối sầm là cơn mưa sẽ đổ ập xuống, bất ngờ, vội vã, nhưng đó là tính chất của mưa đầu mùa, là một quy luật của tự nhiên không thể thay đổi cũng như một số thứ đang tồn tại là không thể đổi thay.


Tôi chạy vội vào một trạm xe buýt. Mưa vẫn không dứt, từng cơn gió cứ thổi ngang qua cuốn tôi vào một cái vòng xoáy lạnh giá. Tôi khẽ rùng mình, hai hàm răng va cạch cạch vào nhau.
Một chiếc xe buýt vụt chạy tới, dừng ngay trạm tôi đang đứng, những người xung quanh tôi đều lên xe, có lẽ họ muốn tìm kiếm chút gì ấm áp hơn cái nơi gió lùa này. Tôi không có ý định đi xe buýt, chỉ là, tôi mượn tạm cái mái hiên của nó để trú mưa.
Trạm xe vắng lặng như tờ, chỉ còn lại mình tôi với cái lạnh và một chút dấu hiệu để tôi biết rằng trời sắp sập tối nhưng cơn mưa vẫn chưa thôi rơi mà cứ dai dẳng như chẳng muốn dừng lại.
Tôi đảo mắt nhìn trong màn mưa, ánh mắt chợt dừng lại trước hình ảnh một cô gái. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em. Em đang đi trong mưa, bước chân nhẹ nhàng như đang hòa mình theo từng dòng nước chảy qua đôi chân của em, không hối hả, né tránh như những người khác. Em đang đón nhận cơn mưa một cách bình thản đến lạ lùng.
Mái tóc dài của em bệt lại rồi dính vào nhau, những giọt mưa không ngừng chảy dài trên gương mặt em. Tôi thấy thấp thoáng nơi đáy mắt em là một nét cười nhưng giờ đây lại bị che khuất bởi sự ảo nảo và cái gì đó trống rỗng, vô hồn.
Em cứ bước đi, thẳng về phía trước cứ như không nghe gì cả, không thấy gì cả. Không gian như đặc quánh lại xung quanh tôi, thế giới trong mắt tôi chỉ còn lại mưa. Và em. Và đôi vai gầy bé nhỏ của em. Và từng bước chân kiên định của em. Nhưng tôi sẽ chẳng chú ý đến em nếu không thấy trong tay em là một chiếc ô được bung sẵn. Em có ô nhưng lại ngốc nghếch để bản thân mình bị ướt.
……………………….
Tôi đạp xe giữa cái nắng gắt mùa hạ, miệng khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc nhưng tôi lại chẳng thể nhớ nỗi tên bài hát. Tôi cố tình đi sát vào trong lề để có thể núp dưới cái bóng của những tán cây bên vệ đường. Tôi chợt khựng lại khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là em! Em đang đi trên vỉa hè. Khác với những người con gái mà tôi đã từng gặp, hễ cứ ra đường là họ lại mặc áo khoác, đeo khẩu trang kín mít vì sợ…đen. Riêng em, chỉ mong manh với chiếc áo sơ mi trắng và một cái váy màu lam nhạt.
Mái tóc dài đen mượt khẽ bay trong gió. Đôi đồng tử linh hoạt đang chuyển động. Hôm nay, em rất khác với dáng vẻ hôm trước, em để ý đến mọi thứ xung quanh bằng một cách rất thích thú như cố thu gọn chúng vào tầm mắt của mình. Và tôi đã nhìn thấy trong đáy mắt em là tia nắng đang cười.
……………………….
Ngày nhập học cũng đến, tôi vội vã đến lớp với một tâm trạng vui vẻ, háo hức lạ thường. Đã lâu rôi không gặp đám bạn thân, đã lâu rồi không cùng nhau ngồi quán cốc bàn luận về một trận đấu thể thao nào đó, đã lâu rồi không cùng nhau đá cầu hay rượt nhau trên sân trường. Có quá nhiều thứ đã lâu rồi mà tôi chưa được làm lại. Cái thời áo trắng ngây ngô với màu đỏ thẫm của cánh hoa phượng nghe bình yên đến nổi làm cho người ta khi hồi tưởng lại sẽ ngỡ rằng đó là một quá khứ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Đến cổng trường, tôi chào bác bảo vệ rồi nhanh chóng lao vào cổng trường vì sợ muộn. Rồi do vội quá mà tôi tông sầm vào một cô gái. Chiếc cặp của cô ấy rơi xuống va vào tay tôi. Tôi thầm nguyền rủa cái vận mệnh xui xẻo của mình rồi cuối xuống tốt bụng nhặt hộ cô ấy chiếc cặp. Nào ngờ cô gái ấy luống cuống, vụng về cũng cuối xuống định nhặt nó lên.
Trong khoảnh khắc, bàn tay cô ấy khẽ chạm vào tay tôi rồi rụt lại như một phản xạ tự nhiên. Ừ thì chỉ là khoảnh khắc, nhưng sao cái cảm giác mềm mại, ấm áp đó cứ đeo bám tôi suốt cả đời quyết không buông tha. Tôi đưa cặp và ngẩng mặt lên. Lại là em. Em đang nhìn tôi, cười thẹn thùng rồi cất tiếng:
“Xin lỗi và cảm ơn”
Giọng nói em nhẹ nhàng như hát, đôi mắt em sáng long lanh, em đang cười, một nụ cười trong veo đủ để đánh gục tôi.
“Không sao”
Tôi trả lại em một nụ cười dẫu rằng nó không đẹp như em.
“À, vậy đi trước nhé!”
Em xách cặp chạy vội vào lớp. Tôi nhìn theo đến khi bước chân ấy xa dần, xa dần rồi mất hút sau cái sân trường náo nhiệt. Tôi thừa nhận mình là một thằng khố-n nạn khi cứ chăm chăm nhìn vào иgự¢ áo người ta chỉ để coi lớp và mã số. Em nhỏ hơn tôi một tuổi.
Tôi bị muộn một chút nhưng không hề cảm thấy khó chịu như ban đầu vì tôi đã gặp được em, được nhìn thấy nụ cười của em.
Tôi đánh liều lên trang web của trường tra tên và thông tin cá nhân của em. Tay tôi dò từng mã số, tim đập nhanh liên hồi. Một cái hồi hộp chưa từng có. Dò một hồi tôi cũng tìm được em. Em tên là Ảnh Nguyệt, nhưng tôi thích gọi em là Nắng.
……………………………
Từ ngày đó, tôi hay kiếm cớ đi vòng vèo qua lớp em chỉ để được nhìn em. Em thật kì lạ, có lúc là vô tư, hồn nhiên như một đứa trẻ. Có lúc thì sôi nổi, bát nháo. Có lúc thì trầm lặng như một ông cụ non. Có lúc thì suy nghĩ bâng quơ rồi nhìn về bầu trời phía xa. Tôi tự hỏi nơi đó có gì để em bị cuốn hút như vậy nhĩ?
Em, một con người khó hiểu, đa cảm xúc nhưng tôi lại thấy rất thích thú. Mỗi khi được nhìn em, tôi thường được chứng kiến những biểu cảm khác nhau trên gương mặt em, tôi cảm giác như mình vừa phát hiện ra một cái gì đó thú vị lắm.
Tôi hay đứng ngoài ban công nhìn xuống lớp em, đôi lúc thấy em đang đùa giỡn với đám bạn, nhìn nụ cười trong veo của em, tôi thấy tim mình bình yên lắm. Có lẽ, góc khuất nào đó trong tâm hồn tôi đã nhờ tia nắng như em chiếu sáng, dù chỉ là nhỏ nhoi nhưng tôi lại thấy như chính mình đang phát sáng.
……………………..
Một buổi tối, tôi đang đạp xe từ lớp học thêm về nhà. Bất chợt, trời chuyển mây đen mù mịt, khuất lấp cả những ngôi sao trên cao. Tôi nghĩ thầm, có lẽ là mưa. Nhưng tôi đã khác trước, không núp mưa nữa, tôi học cách đón nhận cơn mưa như em. Tôi biết mình thay đổi nhiều lắm, nhất là từ khi gặp em. Điều lạ là không hiểu sao tôi lại thay đổi.
Tôi không ghét mưa nữa, thậm chí là đã thích mưa tự lúc nào. Đơn giản, vì mưa mang em đến với tôi. Mưa đổ ập xuống, cơn mưa rào nặng hạt phủ đầy cả gương mặt tôi, tôi nhấm nháp chút dư vị của mưa, cảm thấy ngọt, mưa đang rửa trôi tâm trạng của tôi, trả nó về trạng thái ban đầu.
Tình cờ, tôi lại gặp em. Tự nói rằng ông trời sắp xếp thật khéo. Em đang đứng trên vỉa hè, ngước mặt lên trời để cơn mưa ra sức táp vào mặt em. Tôi thắng kít xe lạ trước mặt em. Em ngạc nhiên quay sang nhìn tôi
“Có cần đi nhờ không?” Tôi hỏi em một cách thật tự nhiên
“Không cần đâu” Em bối rối xua tay lia lịa
“Tôi không có ăn thịt bạn đâu mà sợ, chỉ là có lòng tốt thôi, bây giờ trời tối rồi, bạn đứng đây một mình biết đâu có lưu manh đó. NHìn mặt tôi không đủ tin tưởng hả?” Tôi cười khì khì
Em cũng cười, suy nghĩ một lát rồi cũng leo lên yên sau xe đạp của tôi, khẽ nói:
“Cảm ơn”
Tôi hỏi địa chỉ của em rồi bắt đầu chạy. Suốt cả một quãng đường, chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào. Tôi tôn trong sự im lặng nơi em nhưng cũng thầm hiểu rằng khoảng cách giữa tôi và em đã được rút ngắn lại nhờ cơn mưa kia và nhờ sự liều lĩnh của tôi.
Tôi rẽ vào khúc cua rồi cho xe thả dốc
“Bạn tên gì?” Em đột nhiên lên tiếng
“À, tôi tên là Mưa” Tôi đùa
“Bạn thật vui tính” Em phì cười
“Còn bạn?” Tôi hỏi lại mặc dù đã biết tên em
“Mình là Nắng”
Em cũng đùa lại tôi nhưng tôi lại rất thích, hợp với những gì tôi đã thầm gọi em. Sau đó là hàng loạt các câu hỏi theo kiểu làm quen trời đánh của tôi.
Nhờ vậy mà tôi đã danh chính ngôn thuận làm bạn với em. Đến trước cửa nhà em, tôi dừng lại, em bước xuống mỉm cười nhìn tôi
“Cảm ơn anh một lần nữa”
“Không có gì đâu nhóc” Tôi xoa đầu em, tự hỏi sao mình có thể tự nhiên được như vậy.
Em mở cổng, bước vào trong nhà. Nhìn em mất hút sau cánh cửa, tôi thấy mìn thật trống trãi. Lúc này chỉ còn lại mưa. Và tôi. Và trái tim dõi theo bước chân em. Và một chút nắng còn đọng lại trong cơn mưa.
……………………………
Tôi và em nói chuyện nhiều hơn sau cái lần đó. Rồi thời gian cũng làm tôi trở thành bạn thân của em. Tôi hay rủ em cùng đi ăn kem, dạo phố, xem phim hay đi thư viện. chúng tôi là một người bạn đúng nghĩa nhưng dường như tôi không chấp nhận điều đó, tôi tham lam muốn nhiều hơn thế. Nụ cười của em đã vô tình gieo vào trái tim tôi một hạt giống mà nay nó đã bén rễ, ăn sâu vào tận tiềm thức của tôi rồi cái cây đó được tôi nuôi lớn bắng hi vọng. Theo thời gian, nó nở hoa, một loài hoa mà tôi gọi là Nắng.
Tôi cũng biết được, em đang thích một thằng bạn cùng lớp với tôi. Em nói cho tôi nghe thằng đó đã từng là bạn trai em, ngày hắn chia tay em cũng chính là cái ngày mưa mà tôi đã gặp em. Hôm ấy, hắn lạnh lùng quay đi để lại em với cái ô đó cô đơn, trống trãi.
Tôi không bất ngờ,chỉ phản ứng theo kiểu dửng dưng nhưng thật ra tim tôi lại nhói lên một chút. Có trời mới biết, tôi ích kỉ tới chừng nào, bảo tôi liên hệ, hợp tác cho em và thằng bạn sao? Quên đi, tôi sống thực tế hơn, không phải cái kiểu buồn nôn như chỉ cần em hạnh phúc là tôi mãn nguyện.
Nhưng cứ nhìn em vì hắn mà khóc, tôi gần như phát điên lên, tôi đau, rất đau, tim tôi hình như cũng rơi nước mắt rồi em có biết không? Tôi thề là tôi chỉ muốn mạnh mẽ ôm em vào lòng, mạnh mẽ vỗ đầu em, mạnh mẽ bảo em khóc đi rồi mạnh mẽ lau nước mắt cho em. Nhưng cái tình yêu thầm lặng làm cho tôi bất lực nghiệt ngã. Được rồi, tôi thừa nhận tôi đã bắt đầu đi theo cái con đường buồn nôn đó. Vì tôi thích nhìn em cười, nụ cười đã sưởi ấm trái tim tôi.
………………………
Tôi đi tìm gặp thằng bạn đó. Hắn đã nghĩ học mà không ai biết nguyên nhân. Tôi hỏi ai cũng lắc đầu không biết,. Khó khăn lắm, tôi mới tìm được nhà hắn. Vừa bước vào nhà, một bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy tôi. Tôi thấy mẹ hắn ngồi trên ghế sô pha, nước mắt chảy dài. Tôi hỏi mới biết thì ra hắn bị ung thư máu. Đời thật lắm đau khổ, quả là đắng cay, hắn chỉ còn sống có một tháng nữa thôi. Hắn đã vĩ đại như vậy, tôi thấy mình thật hổ thẹn.
Tôi giấu nhẹm chuyện này đi vào bệnh viện thăm hắn. Nhìn hắn nhợt nhạt, nằm trên giường, trong lòng tôi dấy lên một nỗi xót xa vô hạn. Hắn bị bệnh kèm theo ý chí sống quá yếu ớt nên mới nhanh chóng thành ra như thế này. Hắn thở dốc nặng nề, chỉ nhìn tôi không nói lời nào.
“Mày có yêu Nguyệt không?” Tôi nhìn vào mắt hắn muốn nghe sự thật từ hắn.
Hắn yếu ớt gật đầu.
“Vậy được rồi”
Tôi quay đầu bước đi. Hắn yêu em, em cũng yêu hắn, tôi ích kỉ như vậy liệu có phải không?
Cuối cùng tôi cũng đem chuyện này kể cho em. Không ngoài dự đoán của tôi, em ngã gục vào vai tôi mà khóc. Tôi chỉ có thể vỗ đầu em, giúp em nguôi ngoai phần nào. Em thật ngốc, em ngốc như vậy bảo tôi làm sao không đau cho được đây?
Tôi đưa em vào bệnh viện, dừng chân trước cửa phòng bệnh của hắn. Em nhìn tôi, tôi gật đầu. Dường như chỉ đợi có thế, em buông tay tôi chạy vào bên trong. Cảm giác khi em buông tay tôi là gi? Là hụt hẫng khi bàn tay buông lơi trong khoảng không. Em ở bên trong đó, đang ôm lấy hắn. Em cách tôi một cánh cửa mà cứ ngỡ rằng cách tôi cả thế giới. Đúng rồi, em là Nắng, còn tôi là Mưa. Nắng và Mưa cùng xuất hiện, người ta có thể sẽ bị cảm. Tôi mấp máy môi nói khẽ, những lời từ sâu trong cõi lòng mà em chưa thể nghe được
“Xin lỗi vì tôi đã yêu em”
Một tháng sau, đám tang hắn được tổ chức. Em gục mặt trước ngôi mộ của hắn, khóc như điên dại. Tôi thề rằng, hắn là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này khi có em trong những ngày cuối cùng, khi hắn là người được em yêu. Còn em? Em có cảm thấy hạnh phúc khi được tôi yêu không? Tôi cuối xuống ôm lấy bờ vai không ngừng run lên của em, ngẩng mặt nhìn về bầu trời phía xa. Sau cơn mưa,màu sắc xung quanh tôi có vẻ sáng hơn, tôi thấy một vài vệt nắng chảy dài cuối chân trời.
Tác giả: Yukina