Tỉ lệ của Tình Yêu

Tác giả:

Một người bình thường cũng có thể tặng bạn tỷ lệ kỳ diệu của tình yêu.
15 tuổi, tôi được học về giới tính, tình yêu và kết hôn. Cô giáo dạy môn Kinh tế Gia đình còn cho chúng tôi làm bài tập bằng cách chuẩn bị đám cưới, từ viết thi*p mời đến đặt tiệc…
Tôi đã có ý niệm rất rõ ràng về một đám cưới lý tưởng từ hồi đó. Đại loại là một chàng trai mạnh mẽ và một cô gái xinh đẹp dắt tay nhau lên chiếc xe lộng lẫy rồi hai người sống hạnh phúc mãi mãi…

ti-le-cua-tinh-yeu
18 tuổi, tôi vào Đại học và quyết định trở thành một y tá. Bận rộn chuyện học hành và cuộc sống tôi hầu như quên mất ý nghĩ về đám cưới lý tưởng.
Thật đáng ngạc nhiên, ngay khi tôi quên ý nghĩ ấy thì tôi gặp chàng trai mà tôi chắc chắn rằng mình sẽ lấy. Như người ta thường nói là “linh cảm” ấy.
Anh ấy sống tại một làng ở vùng quê Idaho. Gia đình anh ấy là nông dân. Còn tôi sống ở thành phố, nơi rất đông đúc và nhộn nhịp. Tôi đã luôn khẳng định rằng tôi không biết mình sẽ cưới ai, nhưng một điều chắc chắn: người đó không phải là nông dân hoặc là người đưa sữa!
Thế mà tôi sai trong cả hai trường hợp: anh ấy không chỉ là nông dân, mà buổi sáng còn đi đưa sữa! Thật ra, chúng tôi gặp nhau trong thời gian tôi thực tập một năm ở vùng quê anh ấy.
Trong suốt thời gian yêu nhau, tôi luôn e ngại rằng đến một lúc nào đó, tôi sẽ phát hiện ra những “chênh lệch” của người nông thôn và người thành thị…
Chẳng hạn như… Người yêu tôi rất mê thể thao. Còn tôi thì thích nghệ thuật (tôi nghĩ là cao cấp hơn). Các buổi khiêu vũ, kịch, các phòng tranh… mới là tình yêu sâu đậm của tôi.
Sau khi chúng tôi yêu nhau được khoảng 7 tháng thì tôi nhận được tin khủng khi*p: mẹ tôi bị ung thư, và không sống được bao lâu nữa. Ngay khi đọc bức điện, người yêu tôi đã tự đi thu xếp đồ đạc cho tôi, và buồn bã nói: “Anh đã đặt vé tàu cho em rồi. Bây giờ chỗ của em là bên cạnh cha mẹ mình”.
Đối với anh ấy, dường như đó là sự lựa chọn duy nhất. Khi ở nhà với mẹ, hàng tuần tôi đều nhận được thư anh ấy thông báo tình hình trang trại và hỏi thăm gia đình tôi. Hầu như anh ấy không bao giờ nói về nỗi buồn hay cô đơn, trừ câu “I love you” luôn được ghi ở cuối thư.
Những giấc mơ của tôi hồi bé về thư tình là luôn phải đầy ắp những lời về tình yêu bất diệt và nhớ nhung đau khổ…, nhưng thư của anh ấy thì chỉ là những từ đơn giản của thực tế.
3 tháng sau, mẹ tôi mất.
Sau lễ tang và sắp xếp ổn thoả việc gia đình, tôi quay lại Idaho.
Đúng như tôi dự đoán, anh ấy ra tận sân bay để đón tôi. Mắt anh ấy nói nhiều hơn bất kỳ lá thư trong mơ nào. Trên suốt con đường từ sân bay về nhà, tôi nói liên tiếp, đủ thứ chuyện. Và đến khi anh ấy có cơ hội trả lời, anh ấy đưa cho tôi một phong bì, trên đó ghi tên tôi.
- Anh muốn tặng em một điều đặc biệt để em biết là anh nhớ em đến mức nào.
Tôi mở phong bì. Trong đó là hai chiếc vé cả năm, xem mọi vở kịch tại nhà hát tôi ưa thích. Tôi rất xúc động, vì tôi cũng biết thu nhập của anh ấy không phải là cao.
- Tại sao anh làm thế này? – Tôi ái ngại hỏi – Anh có thích xem kịch đâu…
Anh ấy cười:
- Nhưng em thích. Và anh sẽ học để thích.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng tình yêu thực sự không phải là 50/50, mà đôi khi là 100/0. Tình yêu là khi ta đặt người khác lên trước cả bản thân mình.
Dorothy Casper
Thục Hân dịch