Ta muốn làm linh hồn

Tác giả:

Ta đang sống giữa đất trời, bám víu lấy hơi thở mà vươn mình khôn lớn, bám víu lấy cuộc đời mà vay nợ thế gian. Không biết rồi một ngày nào đó, bất chợt ૮ɦếƭ đi, ta sẽ như thế nào.

Có lẽ, ta trở về cùng đất an yên.
Có lẽ, ta sẽ thôi dại khờ năm tháng.
Và có lẽ, ta sẽ sống một cuộc đời khác ở một thế giới khác – ta không phải là ta.
Trong giấc mơ đêm, ta luôn mơ thấy mình lặng lẽ rời khỏi thế tục đa đoan. Không một giọt nước mắt buồn tiễn đưa. Không một câu kinh cất lên lời khe khẽ bình yên. Ta chỉ cần nhắm mắt, và cứ thế, ra đi…
Ta tiêu diêu qua bờ rào kỉ niệm rêu phong. Khi cười, khi khóc. Khi vui, khi buồn. Bờ mi không quằng nặng giọt lệ đau thương. Đôi môi thôi ngả nghiêng men say nồng đượm. Ta là một linh hồn bé nhỏ và đơn côi.
Những bước chân qua, bỏng rát quên dần. Cát không còn hông khô kí ức ngô nghê thuở nào. Làn áo lụa trắng chập chờn trong gió mới, quay quắt giữa trùng dương bao la. Gió vây chặt, trói xiết linh hồn trong lạnh giá vô hình, cào xé thân thể hư vô của đất trời. Ta đã thấy ta ở yên đó, trên nấm mộ đất rì rào những nắm cỏ biếc rập rờn.
Linh hồn ta phiêu lưu cùng cuộc đời, đánh đổi yêu thương bằng giả dối, bằng lọc lừa. Đôi mắt thơ ngây nhuộm màu cằn cỗi, khô khốc và vị ***c đêm đêm. Ta thôi vay nợ trần gian; thôi gán*** đời mỗi sớm, mỗi hôm…
Ông mặt trời không biết có còn nhớ dương gian? Ánh nắng mềm mại thuở nào có còn buông dài trên đôi mái tóc mềm? Linh hồn ta vẫn còn da diết với hơi thở đất trời. Hoàng hôn vẫn sẽ đẹp như thế, đẹp như cái thuở ta trầm mình cùng muôn nỗi tâm tư rồi trở về, tâm sự cùng tà dương. Ngăn gỗ của thời gian khắc nghiệt với linh hồn, không cho ta cái quyền cất giữ hoàng hôn ấy cho riêng mình mặc những nỉ non vẫn thổi mãi đêm trường.
Lời hát của kẻ du ca còn bỏ ngỏ, mòn phai dấu bước chân qua, đọng cùng thời gian bao nốt nhạc thăng trầm. Cung buồn vỡ vụn, cung bổng hoang vu. Còn linh hồn ta, mãi quẩn quanh giữa nhịp trần gian mà cất lên bao giai điệu êm đềm không ai nghe những tiếng đời tàn phai.
Vì là linh hồn, nên ta thừa thời gian ngạo nghễ cùng cuộc đời, thừa thời gian thả tâm tư rớt đầy đâu đây. Ta không mong mình sẽ tỉnh lại, mở mắt đón chào những ngày nhàm chán nỗi đau. Chỉ cần trở về với hư không, tự khắc ta sẽ tĩnh lòng.
Có những khoảnh khắc chỉ mình linh hồn thấu hiểu. Là giả dối. Là đua chen. Là giẫm đạp. Là khi cái ૮ɦếƭ đè nặng sự sống mong manh. Vì thế, nếu được lựa chọn, ta muốn làm linh hồn!
P/s: Không rơi nước mắt không có nghĩa là linh hồn không đau, mà chính là, linh hồn không thể đau được nữa!
MT
4.7.2013