Nụ hôn khắc trên mặt bàn cũ

Tác giả:

Có người nói, hầu như mọi mối tình đầu đều dang dở, tôi cũng chỉ là một người bình thường, tôi làm sao có thể hạnh phúc hơn.

Vào đại học, màu trời như xanh hơn. Ngoài cửa sổ ký túc là con phố rợp những hàng Ngân Hạnh, những chiếc lá vàng sớm mai rơi nhiều trên ban công. Ngày ấy tôi mười tám, thường ngồi ngoài ban công xem sách, tôi yêu Ngân Hạnh và màu váy thiên thanh.
Thường cùng bạn ra siêu thị bên ngoài mua ô mai khô đựng trong những túi giấy sặc sỡ và sữa tươi 950ml, rồi vừa ăn kem vừa đá những chiếc lá vàng, đi trên con phố vừa chớm lên màu chiều. Bởi tôi quyết định làm một người người nhàn tản, nên sống những ngày tháng sinh viên rảnh rang, sao lòng đôi lúc lại dâng lên những ưu buồn không tên.
Bởi những nỗi niềm trong lòng, tôi đã thích một người. Tôi cũng không biết vì sao lại để ý đến anh ấy, chẳng qua có một thời gian, tôi hay gặp anh, thấy anh vô tâm đi lướt qua bên tôi, hoặc cả hai cùng xuất hiện ở đâu, tôi đều trở nên cuống quýt hồi hộp.
Ngồi trong phòng đọc thư viện, nhìn thẳng lên lại thấy anh! Đôi mắt sáng kia không trìu mến nhưng lại rất đẹp, tôi biết rằng đàn ông không cần lấy lòng người bằng gương mặt đẹp, nhưng tôi thật sự bị gương mặt anh chinh phục. Đôi mắt ấy, có thể nhìn sâu vào một người, không chớp mắt, con ngươi đen nồng nàn, lòng trắng lại lạnh lẽo, hàng mi mang một vẻ bối rối, anh thật lạ lùng. Tôi thích anh.
Buổi chiều ngày 25/4/1997, tôi ngồi trên ban công, bỗng dưng tôi thấy anh đi qua phía dưới, anh mặc một chiếc T-shirt đen, mũ lưỡi trai đội ngược. Tay anh ôm quả bóng, như một cậu bé càn quấy đi thong thả về sân bóng rổ phía xa. Váy xanh tôi gió lất phất, trái tim tôi tan ra xao xuyến.
Tôi chạy ra sân bóng rổ, đứng từ xa xem anh chơi bóng cùng mọi người. Họ đều là con trai, có mấy người để ý thấy tôi, liều nói gì đó với nhau, tất cả đều nhìn tôi, anh cũng mấy lần ngoái nhìn, nhưng không bộc lộ gì.
Họ không nói gì nữa, chỉ chăm chú đánh bóng, tôi bỗng dưng thấy mình vừa quê vừa ngốc, đành bỏ về.
Tôi quyết định quên anh. Nhưng chớp mắt duyên may gặp gỡ lại đến, lúc khai mạc Đại hội thể thao, tôi lại nhìn thấy anh trong áo T – shirt đen và chiếc mũ lưỡi trai đội ngược, đi như cậu bé càn quấy, vẻ phớt đời. Hôm đó tôi đi cùng bạn thân, tôi nói cho bạn biết anh là chàng trai tôi thích.
Nó nhìn anh, rồi nói với tôi: “Xem ra không phải người tốt!”. Tôi đáp: “Ừ!”. Chúng tôi đi theo anh tới vị trí lớp anh, lần này tôi thấy rõ, anh học khoa Công nghệ thông tin, trên tôi một khoá.
Từ lúc đó tôi rất có cảm tình với những sinh viên khoa Công nghệ thông tin, gặp họ tôi đều mỉm cười, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, mà cũng thường tự sửa sang lời nói cử chỉ của chính mình, tôi muốn cho dù lúc nào gặp anh, đều để anh thấy một tôi hoàn hảo. Tôi còn tưởng tượng ra rất nhiều tình huống được gặp anh, như tôi ôm sách đi từ lớp ra, anh bỗng đâm sầm vào tôi; hoặc một hôm tôi mặc tấm váy xinh đẹp, anh để ý nhìn tôi; hay là, tôi bị xe đâm phải, anh tình cờ ngang qua.
Nhưng những điều tôi tưởng tượng đều chẳng xảy ra. Và chúng tôi gặp nhau rất đơn giản. Hôm đó tôi lại nhìn thấy anh trên thư viện, hai chúng tôi chỉ cách nhau một chiếc bàn gỗ, tôi liền viết một mẩu giấy, và cũng chả viết bay bướm gì, chỉ có tên tôi, nói tôi muốn làm bạn gái anh. Tôi không dám nhìn anh, cúi gằm mặt trên sách.
Sau đó, khi tôi ngẩng đầu lên, anh đã đi rồi, lúc đó tôi vô cùng hối hận. Dư vị của việc bị cự tuyệt là một phút giây thậm chí thèm ૮ɦếƭ, tôi gục xuống chiếc bàn, muốn khóc nhưng không thể khóc.
Trời đã rất tối, tôi mới rời thư viện, cả người như thể bị mưa đổ, nỗi rã rời không thể so sánh. Song, khi tôi bước ra cổng, tôi thấy anh đang ngồi trên bậc thềm, anh quay người lại, nhìn thấy tôi, nói: “Đồ ngốc!”. Tôi sung sướng tới suýt nữa thì nhảy lên, rồi anh nắm tay tôi, đưa tôi về cổng ký túc; Sau đó anh đòi xem thẻ thư viện của tôi, bóc tấm hình 2×3 trên thẻ cất vào túi, rồi đi.
Chúng tôi hẹn hò, tôi cố ý mặc tấm váy mới, mua chỉ để mặc gặp anh, tôi nghĩ anh hẳn cũng cảm thấy vì sao tôi trân trọng thế mặc đến nơi hò hẹn. Anh cười. Chúng tôi đi dạo quanh quẩn, khi về anh đưa tôi những thứ tôi đã nhắc, như sách trinh thám, ảnh của anh, bài hát của Trương Sở, tất cả anh đều mang cho tôi.
Tôi phải cùng cả khoa đi khảo sát ở Thừa Đức gấp, tôi suốt ngày suốt đêm nhớ anh. Tới một thành phố lạ, nhìn thấy gì hay tôi chỉ muốn mua tặng anh, dường như mỗi tình ca đều đang hát về chúng tôi. Mua được Trái Không Hoa (trái Vả), lớp thịt quả đầy ngọt vô cùng này lại có vẻ ngoài xấu xí, có vô số những cái hạt li ti bé xíu. Khi tôi về, cùng anh vừa xem phim vừa ăn trái Vả, ăn nhiều đến mức cả hai vừa vui sướng vừa hơi khó chịu, phải đây là dư vị mối tình đầu chăng. Trên đường về, đi qua một gốc hoè đại thụ, chúng tôi nhìn nhau, mắt anh lại có ánh nhìn lạnh lạnh, nhưng bỗng tôi cười phá lên, nghĩ hai đứa miệng đầy hạt vả, làm sao hôn đây… Và tôi quay đầu đi.
Tôi hỏi anh: “Âu Dương Tân, anh có yêu em không…”. Anh nói: “Không biết, không rõ.” Anh chỉ nhìn tôi mỉm cười.
Rồi một ngày, anh đến tìm tôi nói, người yêu anh đã quay lại rồi, anh và cô ấy lại bên nhau. Khi đó, tôi đứng trước anh, hoàn toàn không được như cac cô gái trong phim, nhã nhặn cho anh một cái tát, tôi giận dữ nhặt hòn đó dưới đất đánh anh. иgự¢ anh bị đập trúng, nhưng anh không nói một lời, chỉ im lặng bỏ đi, còn tôi thì đau đớn khóc than bao nhiêu vết thương.
Tôi lại quay về cuộc sống nhàn tản giảng đường. Anh không để tôi gặp anh lần nào, vâng, còn cần gặp nhau để làm gì nữa, người con trai như anh, đáng lẽ tôi nên đoán ra từ trước, làm sao có thể cả đời chỉ có một cô gái… Cái tôi cần là một tình yêu dài lâu ấm áp, ngược hẳn với những gì anh mang tới. Buổi chiều đó tôi ngồi trên ban công đọc sách, bỗng nước mắt lăn xuống, thời gian trôi quá nhanh, anh đã tốt nghiệp rồi.
***
Đang là những ngày sinh viên tốt nghiệp rời trường, trong ký túc rất hỗn loạn, có người khóc than, có người ăn uống, có người tự ôn tập, vào tối đó, anh bỗng nhiên xuất hiện, phòng ký túc chỉ còn lại mỗi mình tôi, anh đẩy cửa bước vào, không nói một câu nào, chỉ kéo tôi ra đi.
Chúng tôi đi đến gốc hoè cổ thụ gần rạp chiếu phim, anh đẩy tôi dựa vào cây, rồi nói, Trăn Sinh, anh muốn hôn em. Tôi không giãy dụa, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, hỏi anh một câu: “Âu Dương Tân, anh có yêu em không…”. Lúc đó tôi mới phát hiện, hoá ra tôi đã vẫn thầm lặng yêu anh. Hơi thở anh sát trên gương mặt tôi, gần ngay sát tôi, rồi bỗng xa ra. Anh đã dời tôi, không đáp lại tôi, chỉ nói: “Em ngốc quá!”.
Sau lần ấy tôi nghĩ trái tim tôi đã ૮ɦếƭ, tôi bỗng nhiên phân tích rạch ròi mối quan hệ của tôi và anh, tôi chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi khi anh cô đơn, anh cũng chỉ đùa giỡn tôi mà thôi.
Nghĩ thế, rồi tôi cũng đến ngày tốt nghiệp, tôi cũng có bạn trai, con trai hiệu trưởng, vì anh ấy thích tôi, và bố anh muốn, nên chúng tôi đều ở lại trường, mà cũng rất nhanh sẽ cưới nhau, về ở căn nhà nhỏ giữa vườn hoa bốn phòng một phòng khách.
Có người nói, hầu như mọi mối tình đầu đều dang dở, tôi cũng chỉ là một người bình thường, tôi làm sao có thể hạnh phúc hơn.
Vào đại học, màu trời như xanh hơn. Ngoài cửa sổ ký túc là con phố rợp những hàng Ngân Hạnh, những chiếc lá vàng sớm mai rơi nhiều trên ban công. Ngày ấy tôi mười tám, thường ngồi ngoài ban công xem sách, tôi yêu Ngân Hạnh và màu váy thiên thanh.
Thường cùng bạn ra siêu thị bên ngoài mua ô mai khô đựng trong những túi giấy sặc sỡ và sữa tươi 950ml, rồi vừa ăn kem vừa đá những chiếc lá vàng, đi trên con phố vừa chớm lên màu chiều. Bởi tôi quyết định làm một người người nhàn tản, nên sống những ngày tháng sinh viên rảnh rang, sao lòng đôi lúc lại dâng lên những ưu buồn không tên.
Bởi những nỗi niềm trong lòng, tôi đã thích một người. Tôi cũng không biết vì sao lại để ý đến anh ấy, chẳng qua có một thời gian, tôi hay gặp anh, thấy anh vô tâm đi lướt qua bên tôi, hoặc cả hai cùng xuất hiện ở đâu, tôi đều trở nên cuống quýt hồi hộp.
Ngồi trong phòng đọc thư viện, nhìn thẳng lên lại thấy anh! Đôi mắt sáng kia không trìu mến nhưng lại rất đẹp, tôi biết rằng đàn ông không cần lấy lòng người bằng gương mặt đẹp, nhưng tôi thật sự bị gương mặt anh chinh phục. Đôi mắt ấy, có thể nhìn sâu vào một người, không chớp mắt, con ngươi đen nồng nàn, lòng trắng lại lạnh lẽo, hàng mi mang một vẻ bối rối, anh thật lạ lùng. Tôi thích anh.
Buổi chiều ngày 25/4/1997, tôi ngồi trên ban công, bỗng dưng tôi thấy anh đi qua phía dưới, anh mặc một chiếc T-shirt đen, mũ lưỡi trai đội ngược. Tay anh ôm quả bóng, như một cậu bé càn quấy đi thong thả về sân bóng rổ phía xa. Váy xanh tôi gió lất phất, trái tim tôi tan ra xao xuyến.
Tôi chạy ra sân bóng rổ, đứng từ xa xem anh chơi bóng cùng mọi người. Họ đều là con trai, có mấy người để ý thấy tôi, liều nói gì đó với nhau, tất cả đều nhìn tôi, anh cũng mấy lần ngoái nhìn, nhưng không bộc lộ gì.
Họ không nói gì nữa, chỉ chăm chú đánh bóng, tôi bỗng dưng thấy mình vừa quê vừa ngốc, đành bỏ về.
Tôi quyết định quên anh. Nhưng chớp mắt duyên may gặp gỡ lại đến, lúc khai mạc Đại hội thể thao, tôi lại nhìn thấy anh trong áo T – shirt đen và chiếc mũ lưỡi trai đội ngược, đi như cậu bé càn quấy, vẻ phớt đời. Hôm đó tôi đi cùng bạn thân, tôi nói cho bạn biết anh là chàng trai tôi thích.
Nó nhìn anh, rồi nói với tôi: “Xem ra không phải người tốt!”. Tôi đáp: “Ừ!”. Chúng tôi đi theo anh tới vị trí lớp anh, lần này tôi thấy rõ, anh học khoa Công nghệ thông tin, trên tôi một khoá.
Từ lúc đó tôi rất có cảm tình với những sinh viên khoa Công nghệ thông tin, gặp họ tôi đều mỉm cười, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, mà cũng thường tự sửa sang lời nói cử chỉ của chính mình, tôi muốn cho dù lúc nào gặp anh, đều để anh thấy một tôi hoàn hảo. Tôi còn tưởng tượng ra rất nhiều tình huống được gặp anh, như tôi ôm sách đi từ lớp ra, anh bỗng đâm sầm vào tôi; hoặc một hôm tôi mặc tấm váy xinh đẹp, anh để ý nhìn tôi; hay là, tôi bị xe đâm phải, anh tình cờ ngang qua.
Nhưng những điều tôi tưởng tượng đều chẳng xảy ra. Và chúng tôi gặp nhau rất đơn giản. Hôm đó tôi lại nhìn thấy anh trên thư viện, hai chúng tôi chỉ cách nhau một chiếc bàn gỗ, tôi liền viết một mẩu giấy, và cũng chả viết bay bướm gì, chỉ có tên tôi, nói tôi muốn làm bạn gái anh. Tôi không dám nhìn anh, cúi gằm mặt trên sách.
Sau đó, khi tôi ngẩng đầu lên, anh đã đi rồi, lúc đó tôi vô cùng hối hận. Dư vị của việc bị cự tuyệt là một phút giây thậm chí thèm ૮ɦếƭ, tôi gục xuống chiếc bàn, muốn khóc nhưng không thể khóc.
Trời đã rất tối, tôi mới rời thư viện, cả người như thể bị mưa đổ, nỗi rã rời không thể so sánh. Song, khi tôi bước ra cổng, tôi thấy anh đang ngồi trên bậc thềm, anh quay người lại, nhìn thấy tôi, nói: “Đồ ngốc!”. Tôi sung sướng tới suýt nữa thì nhảy lên, rồi anh nắm tay tôi, đưa tôi về cổng ký túc; Sau đó anh đòi xem thẻ thư viện của tôi, bóc tấm hình 2×3 trên thẻ cất vào túi, rồi đi.
Chúng tôi hẹn hò, tôi cố ý mặc tấm váy mới, mua chỉ để mặc gặp anh, tôi nghĩ anh hẳn cũng cảm thấy vì sao tôi trân trọng thế mặc đến nơi hò hẹn. Anh cười. Chúng tôi đi dạo quanh quẩn, khi về anh đưa tôi những thứ tôi đã nhắc, như sách trinh thám, ảnh của anh, bài hát của Trương Sở, tất cả anh đều mang cho tôi.
Tôi phải cùng cả khoa đi khảo sát ở Thừa Đức gấp, tôi suốt ngày suốt đêm nhớ anh. Tới một thành phố lạ, nhìn thấy gì hay tôi chỉ muốn mua tặng anh, dường như mỗi tình ca đều đang hát về chúng tôi. Mua được Trái Không Hoa (trái Vả), lớp thịt quả đầy ngọt vô cùng này lại có vẻ ngoài xấu xí, có vô số những cái hạt li ti bé xíu. Khi tôi về, cùng anh vừa xem phim vừa ăn trái Vả, ăn nhiều đến mức cả hai vừa vui sướng vừa hơi khó chịu, phải đây là dư vị mối tình đầu chăng. Trên đường về, đi qua một gốc hoè đại thụ, chúng tôi nhìn nhau, mắt anh lại có ánh nhìn lạnh lạnh, nhưng bỗng tôi cười phá lên, nghĩ hai đứa miệng đầy hạt vả, làm sao hôn đây… Và tôi quay đầu đi.
nuhon1
Tôi hỏi anh: “Âu Dương Tân, anh có yêu em không…”. Anh nói: “Không biết, không rõ.” Anh chỉ nhìn tôi mỉm cười.
Rồi một ngày, anh đến tìm tôi nói, người yêu anh đã quay lại rồi, anh và cô ấy lại bên nhau. Khi đó, tôi đứng trước anh, hoàn toàn không được như cac cô gái trong phim, nhã nhặn cho anh một cái tát, tôi giận dữ nhặt hòn đó dưới đất đánh anh. иgự¢ anh bị đập trúng, nhưng anh không nói một lời, chỉ im lặng bỏ đi, còn tôi thì đau đớn khóc than bao nhiêu vết thương.
Tôi lại quay về cuộc sống nhàn tản giảng đường. Anh không để tôi gặp anh lần nào, vâng, còn cần gặp nhau để làm gì nữa, người con trai như anh, đáng lẽ tôi nên đoán ra từ trước, làm sao có thể cả đời chỉ có một cô gái… Cái tôi cần là một tình yêu dài lâu ấm áp, ngược hẳn với những gì anh mang tới. Buổi chiều đó tôi ngồi trên ban công đọc sách, bỗng nước mắt lăn xuống, thời gian trôi quá nhanh, anh đã tốt nghiệp rồi.
***
Đang là những ngày sinh viên tốt nghiệp rời trường, trong ký túc rất hỗn loạn, có người khóc than, có người ăn uống, có người tự ôn tập, vào tối đó, anh bỗng nhiên xuất hiện, phòng ký túc chỉ còn lại mỗi mình tôi, anh đẩy cửa bước vào, không nói một câu nào, chỉ kéo tôi ra đi.
Chúng tôi đi đến gốc hoè cổ thụ gần rạp chiếu phim, anh đẩy tôi dựa vào cây, rồi nói, Trăn Sinh, anh muốn hôn em. Tôi không giãy dụa, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, hỏi anh một câu: “Âu Dương Tân, anh có yêu em không…”. Lúc đó tôi mới phát hiện, hoá ra tôi đã vẫn thầm lặng yêu anh. Hơi thở anh sát trên gương mặt tôi, gần ngay sát tôi, rồi bỗng xa ra. Anh đã dời tôi, không đáp lại tôi, chỉ nói: “Em ngốc quá!”.
Sau lần ấy tôi nghĩ trái tim tôi đã ૮ɦếƭ, tôi bỗng nhiên phân tích rạch ròi mối quan hệ của tôi và anh, tôi chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi khi anh cô đơn, anh cũng chỉ đùa giỡn tôi mà thôi.
Nghĩ thế, rồi tôi cũng đến ngày tốt nghiệp, tôi cũng có bạn trai, con trai hiệu trưởng, vì anh ấy thích tôi, và bố anh muốn, nên chúng tôi đều ở lại trường, mà cũng rất nhanh sẽ cưới nhau, về ở căn nhà nhỏ giữa vườn hoa bốn phòng một phòng khách.
nuhon2
Cuộc sống của tôi bình yên phẳng lặng, chỉ mỗi thứ hai đến lớp điểm danh sinh viên, chỉ gạch 乃út đỏ dưới tên sinh viên vắng mặt, cũng không nghĩ cách chỉnh đốn các em như những giáo viên trợ giảng khác, tôi nổi tiếng là một giáo viên hiền lành, sinh viên rất quý tôi.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt, lại một lứa sinh viên mới, ngày đại hội khai giảng của khoa, tôi đột ngột thấy ba chữ tên Âu Dương Quyền giữa rất nhiều tên người, khi tôi điểm danh đến, em đứng lên, tôi cũng đứng lặng người.
Tất nhiên em không phải là bản sao của Âu Dương Tân, Quyền là Quyền, một cậu sinh viên hoạt bát đáng mến, là một người có họ hàng xa với Âu Dương Tân. Cậu cho tôi biết Âu Dương Tân hiện đang sống rất hạnh phúc.
Tôi qua Quyền hỏi thăm được tình hình của Âu Dương Tân như thế, tôi biết tôi làm thế này là không đúng, nhưng tôi không thể kiềm lòng, về sau trong lúc đi công tác, tôi đã về quê anh.
Tôi theo địa chỉ mà Quyền cho, đến cơ quan Âu Dương Tân. Thấy tôi, nhìn tôi cười, anh bước từ văn phòng ra, mặt trời sáng lên trên vai anh, chỉ có điều chúng tôi không biết nói gì, rồi anh mời tôi về nhà ăn cơm.
Họ đã có một đứa con, cuộc sống êm ái. Vợ anh rõ ràng không biết gì về ngày xưa của tôi và Âu Dương Tân, rất nhiệt tình đón khách. Ăn cơm xong, tôi đến lúc phải đi rồi, nhưng, một câu nói một nụ hôn của bao nhiêu năm trước tôi mong mỏi, cuối cùng tôi đã không có được.
Có những lúc tôi rất bướng bỉnh, và tôi muốn anh tiễn tôi. Dọc đường về, tôi hỏi anh: “Âu Dương Tân, anh rốt cuộc có yêu em không… Vì sao anh lại trở nên như thế này…”.
Anh trở nên luống cuống, nói: “Em muốn anh nói gì đây, hồi sinh viên, anh đã lỡ làm người ta to bụng rồi, anh phải gánh trách nhiệm của mình. Cả đời anh chỉ yêu một mình cô ấy, anh đã quyết rồi. Anh chưa bao giờ yêu em!”
Chúng tôi lãnh đạm chia tay nhau như thế. Sau khi trở về, tôi bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới của mình.
Có người nói, hầu như mọi mối tình đầu đều dang dở, tôi cũng chỉ là một người bình thường, tôi làm sao có thể hạnh phúc hơn.
***
Đó là tháng 3 năm 2000, một buổi chiều mùa xuân, trường tổng vệ sinh, khi tôi đi qua lớp, các em sinh viên năm một bỗng gọi to tên tôi, các em kéo tôi lại trước một chiếc bàn học cũ, đó là một chiếc bàn học gỗ rất cũ kỹ, kê ở hàng cuối lớp, đã bị mọt gặm tơi tả, nhưng chữ khắc trên mặt bàn vẫn rõ ràng, tôi nhìn thấy tên tôi, và những nét chữ xiêu vẹo:
“Trăn Sinh, hy vọng em mãi mãi không bao giờ nhìn thấy những dòng này, nếu em đọc được, anh sẽ không bao giờ có thể cầm lòng sống tiếp quãng đời còn lại. Anh yêu em. Làm sao anh lại không yêu em cho được. Anh chỉ hối hận vì đã phạm sai lầm, sự trừng phạt nó mang lại là làm anh vĩnh viễn không thể hôn người anh thật lòng yêu, cũng không được sống bên người ấy.”
Phía dưới, có một dấu môi hôn, khắc lên trên một dấu môi khác vẽ bằng 乃út bi đỏ.
Sinh viên vỗ tay ồn lên, tôi mỉm cười trước thiện ý của các bạn trẻ, “Đây là trò đùa ác của ai đây nhỉ! “. Tôi nói.
Nhưng quay đi nước mắt bỗng dưng rơi…
Tác giả: Trăn Sinh