Ngày tôi lấy chồng không phải là anh, anh thấy thế nào?

Tác giả:

Gần ngày cưới 1 tháng, tôi nhắn tin cho anh mà nước mắt lưng tròng… Là tôi buồn khi thông báo một tin vui? Là tôi nhẫn tâm trước hết với chính mình khi nghĩ mình lấy chồng rồi sẽ mang lại cho anh đau khổ hằn lên bao đau đớn.
Hôm nay đọc bài "Hạnh phúc và mặc cảm khi bí mật tình đầu bại lộ" của tác giả Cỏ ba lá mà tôi cũng lại muốn viết câu chuyện của mình. Nhưng tôi viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. Đầu óc tôi ௱ôЛƓ lung đau và khổ như chưa từng xảy ra với tôi trong suốt 26 năm sống trên cõi đời.

Thời học sinh với tôi thật nhiều kỉ niệm. Những tưởng chỉ là thoáng qua trong vùng kí ức nhưng những nụ cười, những giọt nước mắt bất lực ngày đó vẫn đeo bám lấy tâm trí tôi cho tới bây giờ.
Anh có còn trách giận quá khứ, có hận người con gái đã khiến anh phải ủ dột tha hương suốt bao năm ròng? Anh có bao giờ nghĩ đến tâm trạng rối bời giữa “đợi” hay “dừng”, giữa “buông” hay “tiếc” của một mối tình chẳng có cái tên đúng nghĩa?
Ừ, tôi vẫn thường thắc mắc như thế để rồi thấy trái tim mình như bị ai Ϧóþ nghẹn nơi Ⱡồ₦g иgự¢. иgự¢ tôi đau… nhức. Tôi đau lắm, anh có biết không?
Tôi biết mình thực chẳng ra gì vì hiện tại cả hai đều đã có gia đình ổn định. Nhưng nếu cuộc đời bắt tôi phải quên người đã mang đến cho tôi cảm giác của buồn vui, mong đợi, hi vọng và cả tuyệt vọng ấy thì thực sự tôi không thể.
1 năm, 2 năm, 3 năm… tôi tự nhủ lòng mình cứ chờ đợi rồi người sẽ về bên tôi và nói “Đợi anh nhé”. Tôi chẳng thể cứ mãi bấu víu vào những suy đoán mà chính mình tạo tích cực cho mình mãi như thế được. Dựa vào đâu để tôi chờ đợi anh nữa?
Hai ăn ở bên anh, đến năm thứ hai anh đi thì tôi nghe tin anh đã qua lại thân thiết với ai đó. Tôi không biết tình cảm giữa họ đã sâu sắc đến mức nào mà anh để người ta sử dụng yahoo của mình?
Tôi thì như một con ngốc, lúc chat với anh thì bịn rịn, vỗ về nhau là thế. Còn khi chat với cái người không phải anh thì lại khó hiểu, khó lí giải cái thái độ, ngôn ngữ kia từ đâu nhảy ra khiến đôi mắt tôi cứ sâu hun hút chẳng còn lối thoát… Là tôi chẳng thể trách cứ anh, vì tôi lấy vị trí gì để mà trách anh đây? Em gái ư, thật vô duyên. Người yêu ư, còn vô duyên hơn nữa.
Cái tôi quá lớn khiến cho tôi phải kiềm chế không hét lên, không gào lên rằng tôi yêu anh, nhớ anh vô cùng. Tôi tự mình ngụp lặn trong nỗi buồn sâu thẳm, tự dối lừa thế gian này bằng khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng, vô tư ấy. Tôi cười để che đậy nỗi đau. Cười để không muốn ai thương hại. Cười không có nghĩa là vui.
Đôi khi nhìn lại mình, thấy thật nực cười. Tôi lúc nào cũng sống như thế. Đã bao lần tự nhủ cố gắng cười rồi sẽ quên được thôi. Nhưng nụ cười ấy ngập ngụa nước mắt cùng nỗi đau ấy cứ sâu kín tận đáy lòng.
Tôi đang phải trả giá cho sự trưởng thành nửa vời của ngày xưa cũ, bướng bỉnh, hợm hĩnh đến mức sẵn sàng đánh cược với cả cuộc đời mình. Ngày tôi lấy chồng- không phải là anh - anh thấy thế nào? Chắc anh cũng chẳng hề thoải mái, an nhiên yên bên chốn ấy phải không?
Thực lòng sau 2 năm hẹn hò với anh ấy - chồng tôi bây giờ - thì tôi cũng chỉ là 1 cái bóng nhỏ nhắn cần được che chở bảo vệ và yêu thương, cũng giống như các cô gái trẻ khác. Ngày nào tôi cũng nghĩ đến anh, mong chờ 1 câu nói để kéo tôi về phía anh mãi mãi… 

Nhiều khi tôi thấy mình thực chẳng ra gì, yêu một người nhưng lại luôn nghĩ đến một hình bóng khác. Quyết tâm chia tay nhau để tôi được sống yên ổn và tự do ngóng chờ anh trong tuyệt vọng. Cũng chẳng sao đâu, nhưng duyên phận nào cho tôi như ý.
Gần ngày cưới 1 tháng, tôi nhắn tin cho anh mà nước mắt lưng tròng… Tôi phải làm sao đây? Nếu vẫn muốn đợi anh nhưng sao tôi lại nhận lời lấy người khác cơ chứ? Là tôi vẫn mong anh hãy nói gì đi để giữ tôi ở lại? Là tôi buồn khi thông báo một tin vui? Là tôi nhẫn tâm trước hết với chính mình khi nghĩ rằng mình cưới rồi nghĩa là sẽ mang lại cho anh 1 trời đau khổ hằn lên bao đau đớn.
Thực sự đau đớn nào của riêng ai đây, khi chính tôi bằng ấy năm dù hận nhưng vẫn không nguôi nghĩ đến người. Dù có cam tâm tình nguyện hết mình vì gia đình nhỏ của mình, dù có tỏ ra vô cùng hạnh phúc… nhưng có ai diễn được cả đời này không? Lớp ngụy trang rồi sẽ bị thời gian bôi xóa vì những nghiệt ngã của cuộc đời.
Sai lầm này tôi sẽ chịu, dù mọi thứ có rời xa khỏi tầm tay, tôi sẽ cứ 1 mình gắng gượng mà đứng lên rồi mỉm cười. Vì tôi không muốn ai đó biết tâm hồn mình bị cào xé, rệu rã. Vì tôi không muốn những người đã từng bị tôi khước từ của ngày xa xưa ấy tỏ ra hả hê và thương cảm. Vì tôi đâu cần cuộc sống này cứ nhất thiết phải đứng về phía tôi mãi mãi…
Vẫn nghĩ rằng anh thực sự không xứng đáng với tình cảm của tôi. Bởi khi đã yêu thực lòng thì con người ta bất chấp khoảng cách không gian, thời gian, cả sĩ diện để có thể đến được với nhau, chứ chẳng thể lí do “vì sợ em sẽ thiệt thòi nếu yêu anh nên thôi cứ để mọi thứ như thế đi. Không thấy em nữa, rồi anh sẽ quên được”.
Chẳng lẽ tình cảm có dễ từ bỏ đến thế hay suốt những năm qua anh vẫn trách móc tôi đây? Và anh cũng đâu biết cả đời này tôi cũng chẳng ngừng oán thán cái người con trai đã khiến tôi phải khóc ròng bao đêm dài, khiến tôi phải đánh đổi cả cuộc đời này chỉ để cảnh cáo rằng “Không có anh trong đời tôi sẽ vẫn hạnh phúc”.
Tôi đã phải trả giá cho cái trò đùa dại dột do mình tạo ra. Thôi thì niềm vui thì cứ tận hưởng cho tròn, nỗi đau thì sẽ gặm nhấm cho bằng hết. Đơn giản mọi thứ để tâm trí còn lại góc nhỏ minh mẫn mà nghĩ suy nữa.
Tôi xác định, dù sau này chỉ còn 1 mình thì tôi vẫn ung dung tự tại, sẽ vẫn chối bỏ anh mãi mãi. Dù thế nào chăng nữa, tôi vẫn muốn anh biết “Tôi hận anh… suốt cuộc đời này!”.